Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian trôi rất nhanh, trong nháy mắt đã đến lễ Giáng Sinh mà hàng vạn thiếu nam thiếu nữ đang chờ đợi.
Đúng lúc ngày lễ lại rơi vào thứ bảy, bầu trời tung bay những bông tuyết trắng tinh, vừa đẹp đẽ lại vừa lãng mạn.
Tô Đường đã sớm rời giường, co rúm dưới trời đông giá rét, đem bức tranh cuối cùng giao cho khách rồi nhận về khoản tiền công vừa đủ, sau đó ăn diện một phen, đem thân mình quấn kín như bưng ra khỏi cửa.
Đồng Thịnh Chử đã hứa với cậu hôm nay sẽ về sớm nên Tô Đường muốn đi mua quà trước khi hắn trở về, tạo cho hắn một bất ngờ vui vẻ.
Xe rất nhanh đến khu trung tâm thương mại, Tô Đường nhờ chú tài xế chờ cậu một lát liền mở cửa phóng xuống xe.
Vừa chạm vào không khí bên ngoài, bông tuyết rét lạnh đã ùa lên người Tô Đường, cậu nhanh chóng trùm mũ áo lông lên tiến vào bên trong.
Tô Đường đã sớm xác nhận mục tiêu nên bước nhanh đến thang máy lên tầng hai, đi vào bên trong một cửa hàng nhỏ.
Đây là cửa hàng chuyên bán đồ trang trí, những món đồ bên trong tinh xảo đẹp mắt khiến ai cũng yêu thích.
Khoản tiền Tô Đường kiếm được gần đây cũng đủ để mua quà trong này.
.
ngôn tình sủng
Tô Đường tiến thẳng đến quầy: "Xin chào, em muốn tìm một quả táo nhỏ làm quà tặng."
Khi được nhân viên mang ra một loạt nhiều mẫu khác nhau, Tô Đường lập tức nhắm vào một món.
Vật cũng như tên, chính là một quả táo nhưng khác ở chỗ nó được làm từ thủy tinh, khi ánh sáng chiếu vào sẽ lấp lánh nhiều màu cực kì đẹp mắt.
Lễ Giáng Sinh, bạn bè tặng táo cho nhau biểu trưng cho lời chúc phúc đến đối phương, còn có quý trọng tình cảm bạn bè vĩnh viễn.
Tô Đường cảm thấy quà sinh nhật có liên kết với ngày lễ là thích hợp nhất, tặng cho Đồng Thịnh Chử có thể để hắn nhìn ngắm mỗi ngày, mãi mãi không quên đi tình cảm giữa hai người bọn họ.
Quả thật rất hoàn mỹ!
Chị nhân viên mỉm cười lấy quả táo mà Tô Đường ưng ý ra ngoài, cậu đưa tay sờ thử, nhìn bề mặt lấp lánh ánh sáng đẹp mắt vô cùng liền vừa lòng gật đầu: "Em lấy cái này, chị gói lại giúp em."
"Vâng, mong quý khách vui lòng đợi một lát." Chị nhân viên đem quả táo cẩn thận đặt vào hộp đóng gói, khéo tay thắt thành một cái nơ bướm xinh đẹp: "Quý khách, hôm nay lễ Giáng Sinh nên cửa hàng có hoạt động may mắn trúng thưởng, chỉ cần đơn hàng đạt giá trị một ngàn đều có thể quay thưởng một lần.
Bảng quay nằm ở lối vào, chúc quý khác có một ngày lễ vui vẻ."
Tô Đường quay đầu nhìn thoáng qua quả nhiên ở lối vào cửa hàng có một cái đĩa quay lớn, xung quanh vây không ít người.
Ban nãy cậu đi rất vội vàng nên không hề chú ý đến.
Trả tiền xong, Tô Đường cầm phiếu đi quay thưởng.
Hôm nay vận khí coi như không tệ, quay được một con búp bê heo hồng nhạt cực kì đáng yêu.
Đầu heo đội mũ, thân mặc áo bành tô, hiển nhiên là một heo công tử.
Tô Đường rất thích, cậu vui mừng một tay ôm quà, một tay ôm heo công tử đi ra ngoài.
Chờ về đến nhà ăn xong cơm trưa, chắc hẳn Đồng Thịnh Chử cũng đã về đến rồi.
Nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của Đồng Thịnh Chử khi nhận được quà, bước chân Tô Đường không tự chủ được nhanh hơn.
A Chử nhất định rất thích!
"A!"
Tô Đường cao hứng không chú ý đến, tại chỗ ngoặt không cẩn thận đụng phải một người té ngả trên đất.
Mông tiếp xúc nền gạch lạnh lẽo cứng rắn, đau đến hít sâu một hơi.
Quà trên tay cậu cùng với heo công tử vì va chạm mà văng ra ngoài, cách xa Tô Đường hơn một mét.
"Xin lỗi, xin lỗi." Thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, nhưng Tô Đường không còn tâm trí quan tâm đối phương.
Cậu bưng mông đứng lên, chạy đến nơi hộp quà nằm trơ trọi trên sàn, cẩn thận nhặt lên.
Quả táo nhỏ của cậu làm bằng thủy tinh.
Đừng bể mà!!!
Tô Đường run rẩy cầu nguyện trong lòng.
Nhưng xem ra vận khí hôm nay của Tô Đường dồn hết vào lần quay trúng heo công tử, thời điểm mở hộp ra phát hiện quả táo bể thành mấy khúc.
"Xin lỗi, xin lỗi." Cô gái kia đuổi theo, không ngừng nói bên tai Tô Đường: "Mình sẽ bồi thường."
Tô Đường mất mát buồn hiu ngẩng đầu nhìn.
Đối phương có một mái tóc dài, gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt to ngập nước, thực dễ dàng làm người khác sinh ra thương tiếc.
Trong ngực cô ôm một bó hoa hồng to, bên trong gồm những nhánh hoa đơn lẻ, hiển nhiên là đang đi bán hoa.
Là một cô bé xấp xỉ tuổi cậu đã phải vất vả kiếm tiền.
Căn bản là lỗi do cậu đi không nhìn đường, tay cũng cầm không chặt cho nên mới làm rớt hộp quà.
Vì vậy giận chó đánh mèo bắt đối phương bồi thường là không đúng.
Nhưng Tô Đường cũng có chút đau lòng.
Giá của quả táo này đến 1314 đồng, cậu đã phải vẽ rất lâu, rất nhiều mới có thể kiếm được chừng nấy tiền.
Hiện tại vỡ nát cả rồi, cậu lấy gì tặng cho Đồng Thịnh Chử đây.
Bên trong túi áo cũng chỉ còn mấy chục đồng thôi.
Tô Đường thu gom quả táo bị bể tan nát sau đó lặng yên nhặt heo công tử nằm trơ trọi đáng thương trên đất, đứng lên: "Không cần, là tôi đi đứng không cẩn thận, không phải lỗi của cậu."
Tô Đường nói xong xoay người bước đi.
Chính là người này cực kì cố chấp ngăn cản Tô Đường rời đi, đòi đưa phương thức liên lạc, nói là bây giờ mình không đủ tiền nên sau này sẽ nhất định bồi thường.
Tô Đường bị làm phiền không biết mình có nên tức giận hay không.
Cậu kiên nhẫn giải thích đó là lỗi của mình vậy mà cô vẫn dây dưa không bỏ cuộc.
Tô Đường bị sự cố chấp của cô dọa sợ, chỉ có thể ôm đồ bỏ chạy thật nhanh.
Còn không chạy không biết sẽ dây dưa bao lâu nữa, mất thời gian.
Tô Đường chật vật chạy trốn như có mãnh thú đuổi theo phía sau, cậu dùng tốc độ nhanh nhất phóng vọt lên xe.
Chờ đến khi xe chạy được nửa đường, Tô Đường đột nhiên há hốc mồm.
Hèn chi vừa nãy thấy đối phương lại quen thuộc đến như thế, thì ra cô ấy là nữ chính của thế giới này.
Tô Đường từng thông qua hệ thống nhìn thấy gương mặt của nữ chính một lần.
Kinh ngạc một hồi cậu rất nhanh khép miệng lại.
Nữ chính thì sao? Cũng không dính líu gì đến nhiệm vụ của cậu.
Hệ thống chỉ buộc định cậu cảm hóa phản diện cứu vớt thế giới cứu vớt nam chính, cho nên cậu không cần soát độ tồn tại trước mặt nữ chính, hơn nữa dù bây giờ có làm gì thì quả táo của cậu cũng không thể khôi phục được nữa.
Tô Đường buồn bực tha từng bước chân nặng nề về nhà, ăn cơm trưa xong liền ỉu xìu nhốt mình trong phòng.
Cậu muốn cứu quả táo nhỏ!
Tô Đường cẩn thận lấy keo cố định từng mảnh vỡ ghép lại với nhau rồi thổi cho khô.
Chờ làm xong cậu đưa lên ngắm nghía, cả người nháy mắt đau thương trở lại.
Dù bằng cách nào đi nữa cậu cũng không thể trả nó vẹn nguyên như ban đầu, tuy đã dính lại với nhau nhưng rốt cuộc vẫn có vết nứt.
Đưa cái này cho Đồng Thịnh Chử không phải là thể hiện tình cảm không chắc chắn giữa hai người à?!
Tô Đường nằm phịch lên giường, tự hỏi phải làm sao mới cứu vớt được tình huống này.
Đồng Thịnh Chử vừa chấm dứt đợt huấn luyện hôm nay liền vội vàng quay về Tô gia.
Hôm nay là sinh nhật của hắn, hắn muốn ở cùng Tô Đường chứ không phải căn nhà lạnh như băng làm lòng người phiền chán.
Hơn nữa đêm qua Tô Đường đã hứa sẽ tạo cho hắn một bất ngờ.
Nghĩ đến đây trong đôi mắt Đồng Thịnh Chử hiện lên vài phần ôn nhu.
Đồng Thịnh Chử vốn có thể ra vào Tô gia thoải mái từ lâu, sau khi đẩy cửa ra, cái mũi nhạy cảm của Đồng Thịnh Chử lập tức ngửi được một cỗ hương vị ngọt ngào.
Không giống hương vị điểm tâm ngày thường, cũng không giống điểm tâm mà Lan Tĩnh làm.
Ngoại trừ mùi hương xa lạ, trong bếp còn có động tĩnh rất lớn.
Đồng Thịnh Chử đổi dép lê tính chạy lên lầu hai vào phòng tìm Tô Đường.
"Á, hình như để hơi nhiều đường." Thanh âm mềm mềm non nớt truyền ra từ phòng bếp, là thanh âm Đồng Thịnh Chử cực kì quen thuộc.
Bước chân hắn dừng lại, lập tức xoay người chạy vào trong bếp.
"Cậu đang làm gì?" Đồng Thịnh Chử nhìn bóng dáng luống cuống tay chân của Tô Đường, trên mặt còn dính rất nhiều bột mì màu trắng, cả người lấm lem loay hoay ngồi dưới đất.
Tô Đường đang bận rộn tìm cách làm bánh sinh nhật, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói làm cậu giật mình hoảng sợ.
Cậu mở to mắt xoay người, vừa nhìn thấy thân ảnh Đồng Thịnh Chử đứng đó cả người như bốc lửa, nhanh chóng kéo tay hắn ra ngoài phòng khách.
"A Chử, cậu đợi tớ một chút." Cũng may Đồng Thịnh Chử chịu phối hợp để cậu kéo ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lông: "Cậu chờ thêm một chút, rất nhanh sẽ xong ngay thôi."
Nói xong Tô Đường lại vô cùng lo lắng chạy vào bếp, lần này còn đặc biệt cẩn thận đóng cửa thật kĩ.
Từ trước tới giờ Đồng Thịnh Chử đều rất có kiên nhẫn đối với Tô Đường.
Hắn liền an tĩnh ngồi trên ghế đợi một hồi lâu, khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau cánh cửa lần nữa mở ra.
Tô Đường nâng một cái dĩa sứ màu trắng, bên trên có một khối bánh ngọt màu xanh lá cây mềm nhũn nằm úp, nhìn có vẻ không ổn cho lắm, bên trên cắm vài ngọn nến rực rỡ, ngọn lửa nhẹ nhàng phiêu đãng trong không khí.
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ,...".