Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Đường sau khi tự buff cho bản thân dũng khí, lẩm bẩn "Tôi cực kì hung dữ" "Tôi cực kì đáng sợ" liền ngồi xuống bên cạnh Đồng Thịnh Chử tính toán lôi kéo làm quen.
Cậu ngạc nhiên phát hiện hôm nay mình không sợ hắn như lúc trước nữa.
Ngày hôm qua sau khi từ trong làn sương mù đen kia trở ra, cậu đối với nhân vật phản diện là sợ đến lạnh run, tới gần đã cảm thấy hô hấp khó chịu, bị liếc mắt một cái đã cảm thấy một giây sau mình sẽ bị hắn ngược đãi tàn sát.
Nhưng hiện tại khi ở bên cạnh hắn, khoảng cách chỉ có vài centimet, cậu vẫn như trước cảm thấy bình thường, cùng lắm chỉ hơi nuốt nước miếng mà thôi.
Đúng rồi, nuốt nước miếng thôi chứ không phải sợ đâu.
Tô Đường nghĩ cậu không phải là người nhát gan tới mức sợ một đứa nhóc, nhất định do hôm qua bị hệ thống ảnh hưởng sinh ra di chứng, dù sao trước khi đọc sách cậu không hề bị nhân vật phản diện ảnh hưởng.
Sau khi nghĩ thông suốt, nhất thời lá gan Tô Đường tăng vọt.
Nhân vật phản diện Đồng Thịnh Chử chỉ bâng quơ mà nhìn Tô Đường lại đây ngồi, rồi liền quay đầu đi, cực kì lạnh lùng vô tình không thèm nhìn tới cậu nữa.
Tô Đường đột nhiên tham gia làm lớp học dừng lại trong chốc lát.
Sau khi cậu tự giới thiệu bản thân, ngồi xuống ngay ngắn, viện trưởng mới tiếp tục giảng dạy bài học.
Âm thanh trong trẻo non nớt lần nữa lấp đầy cả phòng học.
Tô Đường tò mò nhìn xung quanh, căn phòng học không lớn, chỉ đặt hơn mười bộ bàn ghế nhỏ.
Nhưng dù vậy trong lớp vẫn không ngồi kín bàn, cộng thêm Tô Đường bất quá cũng chỉ có chín người mà thôi.
Những đứa trẻ lớn tuổi hơn đều đã được đến lớp đọc sách từ buổi sáng.
Tô Đường xen lẫn giữa một đám trẻ con đang ca hát tràn đầy tự tin, nhịn không được len lén nhìn Đồng Thịnh Chử.
Nhân vật phản diện gọi đây là ca hát ư? Ngữ điệu có khác gì đọc sách đâu, lạnh như băng lại đều đều làm người nghe ngứa ngáy.
Từ hôm qua khi bắt gặp nhân vật phản diện, Tô Đường chưa từng thấy hắn nở nụ cười, luôn luôn treo một bộ mặt không đổi sắc, đối với mọi thứ xung quanh đều là thờ ơ.
Khó trách sau khi lớn lên sẽ tàn nhẫn như vậy.
Từ nhỏ đã có tật xấu rồi a!
Tô Đường nhất thời cảm thấy tăng thêm gánh nặng.
Cậu muốn giúp hắn từ một đứa trẻ thiếu hụt tình cảm nhận thấy được thế giới tốt đẹp.
Tô Đường hơi nghiêng đầu, biểu tình nghiêm túc cong khuỷu tay, nắm chặt bàn tay trịnh trọng nói "Đường Đường cố lên!"
Đồng Thịnh Chử ngồi bên cạnh, lỗ tai giật giật, khóe mắt nhìn rõ toàn bộ hành vi của Tô Đường.
Đúng là ngốc thật.
Tuy tâm nói thế, nhưng thật khó hiểu dư quang khóe mắt hắn không hề thu hồi, vẫn luôn để ý đến cậu.
Tô Đường còn không biết mình bị nhìn trộm, thậm chí để lại hình tượng ngốc nghếch không thể xoay chuyển trong lòng nhân vật phản diện.
Cậu nghĩ đã sống hai đời, người nhà đều ngẫu nhiên sắp xếp cho cậu chơi đùa với con nít, cảm thấy hẳn là có cơ duyên.
Bàn tay mập mạp lật tìm bên trong túi áo, Tô Đường có chút luyến tiếc lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, sau đó dưới bàn lặng lẽ khều khều nhân vật phản diện.
Rõ ràng thấy được, cũng có thể né tránh, nhưng trước giờ Đồng Thịnh Chử luôn chán ghét cùng người khác đụng chạm lại khác thường không động đậy, xoay đầu nhìn về phía Tô Đường.
Tròng mắt đen u ám nặng nề, Tô Đường theo bản năng kinh ngạc, nhưng Tô Đường hôm nay đã không còn là cái người nhát gan như hôm qua nữa.
Hôm nay cậu là Tô - cực kì gan dạ siêu hung siêu mạnh mẽ - Đường.
Tô Đường rất nhanh điều chỉnh biểu tình trên mặt, làm cho mình thoạt nhìn giống một người đáng tin cậy.
Nhưng bộ dáng tròn vo cùng ánh mắt có hơi nét sợ hãi không tránh khỏi tầm mắt của nhân vật phản diện.
Tô Đường đem kẹo sữa thỏ trắng đưa cho hắn: "Đồng Thịnh Chử, tớ cho cậu ăn kẹo, chúng ta làm bạn tốt được không?"
Đồng Thịnh Chử nhìn chằm chằm vài giây, khiến Tô Đường bị nhìn đến bất an bất ổn mới cúi đầu nhìn viên kẹo trong tay cậu.
Tô Đường khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Đây là muốn mắc câu rồi?
Chỉ cần họ trở thành bạn tốt, cậu có thể dẫn dắt nhân vật phản diện một lòng hướng thiện, dù cho không phải người tốt nhất nhưng cũng có thể làm hắn không hận thù thế giới.
Tô Đường ảo tưởng tương lai tốt đẹp, nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Tôi nhất định khiến cậu trở thành một người tốt đẹp!
Có trời mới biết, đang lúc Tô Đường chờ mong Đồng Thịnh Chử nhận kẹo, sau đó thành bạn tốt, hắn đột nhiên tàn nhẫn nghiêng đầu.
Hắn không nói một lời, động tác quay đầu lãnh khốc lại vô tình.
Nháy mắt khi hắn quay đầu, một xô nước lạnh như băng tạt vào ngọn lửa trong lòng Tô Đường.
Tô Đường cầm kẹo sữa trợn tròn mắt.
Đây là bị từ chối rồi?
Nhưng mới nãy nhân vật phản diện rõ ràng nhìn kẹo sữa...!
Tô Đường rối rắm một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn vào lòng bàn tay mình.
Một viên kẹo sữa.
Chẳng lẽ là ghét bỏ kẹo quá ít không đủ thành tâm?
Tô Đường nghiêng đầu nghĩ đúng thật một viên có hơi ít.
Cậu lần nữa mò mò trong túi, khuôn mặt tròn hơi suy sụp.
Đường Đường tủi thân.
Tô Triết ban chiếu chỉ mỗi ngày chỉ cho cậu ăn ba viên kẹo để không bị sâu răng.
Một bên là kẹo ngon số lượng thưa thớt, một bên là sự nghiệp cứu vớt thế giới.
Tô Đường gian nan đưa ra lựa chọn.
Cuối cùng cậu khẽ cắn môi, quyết định thà đau ngắn hơn đau dài, hi sinh kẹo sữa cứu vớt thế giới.
Tô Đường đem hai viên kẹo sữa đưa cho Đồng Thịnh Chử.
"Đồng Thịnh Chử, hai viên kẹo đều cho cậu, làm bạn được không?" Tô Đường ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn kẹo sữa không buông.
Đồng Thịnh Chử không phản ứng.
Tô Đường không thể tin! Tô Đường ủ rũ!
Hai viên kẹo cũng không thể thu phục à, quả nhiên không phải đứa trẻ bình thường!
Không hổ danh nhân vật phản diện tương lai sẽ tiêu diệt thế giới!
Bị sự thật đả kích trầm trọng, Tô Đường không phát hiện ánh mắt của Đồng Thịnh Chử.
Cậu khẽ cắn môi, quyết định liều mạng, bất quá chỉ là đồ ăn một ngày mà thôi!
Tô Đường đau khổ cắt xuống giọt máu, bàn tay vạn phần gian nan móc ra viên kẹo cuối cùng.
Cậu nhắm mắt, đưa toàn bộ đồ ăn đến trước mặt Đồng Thịnh Chử.
"Đồng Thịnh Chử, đây là toàn bộ số kẹo của tớ hôm nay, đều cho cậu hết.
Chúng ta làm bạn đi!" Vì chứng minh lời mình nói đều là sự thật, không cần biết hắn có nhìn hay không, cậu vạch ra túi áo của mình đưa cho hắn xem, thể hiện tấm lòng thành kính mãnh liệt muốn kết bạn.
Đồng Thịnh Chử vẫn không nhúc nhích.
Tô Đường nóng nảy: "Kẹo sữa ăn ngon lắm! Mẹ của tớ tự làm đó nha, ngọt ngọt thơm thơm, ăn rồi nhất định sẽ rất thích.
Cậu ngửi thử xem, có phải thơm lắm hong?"
Lan Tĩnh không chỉ là một nghệ sĩ dương cầm tài năng mà trong công việc bếp núc cũng cực kì xuất sắc.
Bánh kẹo cho Tô Đường ăn vặt đều do cô tự mình làm.
Cậu ăn xong liền nhớ mãi không quên, mỗi ngày thức dậy đều quấn lấy cô đòi đồ ăn vặt, thỏa mãn đam mê ăn uống.
Cậu không hề khoa trương đâu, mỗi ngày cậu đều muốn được ăn đồ mẹ làm, ăn cả đời cũng không thấy chán.
Đáng tiếc không lâu trước đây, cậu bất hạnh bị sâu một chiếc răng, sau đó bị Tô Triết tàn nhẫn chấm dứt cuộc sống tốt đẹp mỹ thực vây quanh, bây giờ mỗi ngày chỉ được phát ba viên kẹo và hai món tráng miệng nhỏ xíu.
Tô Đường một bên yên lặng chảy nước miếng, một bên lặng lẽ rơi nước mắt.
Tự nhủ hết thảy đều là vì cứu vớt thế giới!
Đồng Thịnh Chử chưa từng gặp qua đứa nhóc nào như vậy.
Từ trước tới nay đều là những kẻ gắt gao giữ của, căn bản không chấp nhận chia sẻ bất cứ thứ gì.
Nhóc ngốc này rõ ràng luyến tiếc kẹo sữa đến mức chảy nước miếng, ấy vậy mà lại đem toàn bộ kẹo cho hắn.
Ngu ngốc.
Nhưng hắn lại không chán ghét.
Đồng Thịnh Chử ma xui quỷ khiến đưa tay nhận lấy ba viên kẹo kia.
Tô Đường khẩn trương hưng phấn lại đau lòng.
Đồng Thịnh Chử lột mở vỏ kẹo.
Tô Đường thèm nhỏ dãi hít hít mũi.
Đồng Thịnh Chử đem kẹo sữa bỏ vào trong miệng.
Tô Đường vô thức liếm liếm môi.
Đồng Thịnh Chử đem toàn bộ phản ứng của Tô Đường thu vào trong mắt, hắn vốn không thích đồ ngọt nhưng xem ra hương vị này cũng không tệ lắm.
Vì thế dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Đường, hắn đem ba viên kẹo ăn sạch.
Tô Đường đau lòng khó nhịn, nhưng cậu là một người đàn ông kiên cường!
Nhìn Đồng Thịnh Chử ăn xong, cậu kiên cường hỏi: "Chúng ta đã trở thành bạn tốt đúng không?"
Ánh mắt kia sáng lấp lánh tới mức chói mù người nhìn khiến Đồng Thịnh Chử có chút không thích ứng.
Nội tâm hắn không muốn có bạn bè, cũng không cần chúng.
Nhưng hắn lại vừa ăn mất kẹo sữa của Tô Đường, hơn nữa mùi vị không tệ, vì thế Đồng Thịnh Chử chỉ có thể gắng gượng gật gật đầu.
Ngốc như vậy, sau này hắn trông chừng nhiều hơn một chút là được, xem như ba viên kẹo sữa đó là tiền công trả trước.
Thấy hắn gật đầu, Tô Đường cực kì vui vẻ.
Nhân vật phản diện đã đồng ý làm bạn của cậu rồi đó nha!
Vậy sau này cậu có thể tìm nhân vật phản diện cùng nhau chơi, sau đó nhân cơ hội truyền thụ tư tưởng vì một thế giới hòa bình, chỉ dẫn hắn đi đúng hướng.
Bước đầu tiên đã hoàn thành.
Kế tiếp là bước thứ hai: Truyền bá tư tưởng cho nhân vật phản diện từ khi còn nhỏ.
Tô Đường đầu óc xoay chuyển một hồi, sau đó meo meo lại gần bên tai Đồng Thịnh Chử, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đã là bạn, để tớ kể chuyện cho cậu nghe, bạn bè phải cùng nhau kể chuyện xưa."
Kẹo sữa mùi thơm quá, đáng tiếc hôm nay không được ăn rồi!
Trong lòng Tô Đường phiền muộn, cũng không quan tâm Đồng Thịnh Chử rốt cuộc có chịu nghe mình kể chuyện hay không, tự mình nhỏ giọng bắt đầu kể: "Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi..."
Đến khi Tô Đường theo trợ lý về đến nhà, Lan Tĩnh cùng dì giúp việc đã làm xong cơm trưa.
Tô Đường vừa ngửi được mùi đồ ăn liền quên hết thảy mọi đau khổ từ sáng đến giờ, dùng tốc độ sét đánh cởi giày rồi chạy vào nhà bếp.
"Đường Đường, chạy từ từ thôi." Dì Lâm giật mình dặn dò cậu.
"Vâng ạ." Tô Đường kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn xung quanh một vòng thấy Lan Tĩnh đi ra, trên tay ôm hộp giữ ấm: "Ba ba trưa nay tăng ca không về ạ?"
Tô Triết là người đàn ông trụ cột của cả gia đình, Lan Tĩnh thương chồng sợ y đã vất vả làm việc còn phải ăn đồ ăn bên ngoài không đủ dinh dưỡng.
Vì thế sau khi hai người kết hôn đã mua một căn nhà nhỏ gần công ty của Tô Triết.
Ngoại trừ ngày nghỉ cuối tuần hoặc ngày lễ họ sẽ trở lại nhà chính Tô gia, thời gian còn lại đều ở căn nhà nhỏ này.
Như vậy mỗi buổi trưa Tô Triết không cần đi đâu xa vẫn ăn được cơm trưa tình yêu do tự tay Lan Tĩnh làm.
Đôi lúc Tô Triết bận rộn thật sự không thể về nhà, Lan Tĩnh sẽ qua đó đưa cơm cho y.
Lan Tĩnh đặt bình giữ ấm lên bàn, xoa đầu Tô Đường: "Đúng vậy, một lát Đường Đường có muốn cùng mẹ đến công ty của ba không?"
Tô Đường có hơi muốn đi.
Một tháng gần đây Tô Triết vẫn luôn bận rộn một hạng mục ở công y và liên tục tăng ca.
Tô Đường không chỉ một tháng không được trở về nhà chính, mà thậm chí thời gian ở cùng ba ba cũng ít đi.
Thời điểm Tô Triết về đến nhà đã là nửa đêm, cơ thể nhỏ nhắn của cậu sớm không chống cự được cơn buồn ngủ, vì thế cậu phải tự đặt cho mình đồng hồ báo thức, buổi sáng tận lực không ngủ nướng để được cùng y ăn sáng.
Tô Triết là một người ba tốt, Lan Tĩnh cũng là một người mẹ tốt, giống như ba mẹ của cậu ở kiếp trước vậy, đều thật lòng yêu thương quan tâm con mình.
Tô Đường quyết tâm ngày nào cậu còn tồn tại ở thế giới này, cậu nhất định phải làm một đứa con ngoan ngoãn.
Đứa con ngoan Tô Đường cuối cùng vẫn lựa chọn không đến công ty của Tô Triết.
Bởi hôm nay cậu có chuyện lớn phải làm, nếu đến công ty của Tô Triết chỉ sợ quấy rầy đến công việc của y.
Sáng nay cậu đã kể cho nhân vật phản diện nghe rất nhiều câu chuyện giải cứu thế giới, chính là hắn toàn thờ ơ, thỉnh thoảng "ừ" một tiếng cho có lệ.
Tô Đường cảm thấy vấn đề này thật nghiêm trọng.
Cậu càng phải kể nhiều nhiều cho hắn nghe mới được.
Tô Đường chui đầu vào thư phòng của Tô Triết, lấy máy vi tính của y gõ bàn phím đùng đùng, ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt trẻ con có vẻ dữ tợn hung hăng.
Tô Đường đây chưa bao giờ try hard như thế này đâu!
Cậu cắn răng tức giận hừ hừ..