Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Nhất Dạ trong đoạn thời gian này, bản thân cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Thế nhưng, việc hệ trọng trước mắt, vẫn nên đến lúc phải làm.
Tối hôm đó, Bạch Nhất Dạ âm thầm định lén rời đi.
Hắn còn để lại một mẫu giấy, bên trong có ghi vài chữ, đại khái là hắn sẽ đi ra ngoài một chút.
Đó là Dã Sơn thôn, cái nơi mà hắn từng sinh sống khi còn là một đứa trẻ ăn xin.
Trời còn chưa kịp sáng, Bạch Nhất Dạ đã gấp xong chăn gối sắp xếp ngay ngắn, sau đó xoay người lấy Huyền Hạc Kiếm rồi mở cửa phòng bước ra.
Hắn nói thầm:
"Ta đi một chút liền quay lại."
Mục đích hắn đến Dã Sơn thôn, bởi vì đó chính là nơi mà Vực Sâu vạn trượng xuất hiện đã nghìn năm, quanh năm đều có kết giới chỉ có người tu hành mới có thể vào, cho nên, rất ít phàm nhân nào biết đến sự tồn tại của nó.
Luồng ký ức mà linh hồn bạch Nhất Dạ truyền qua cho Bạch Nhất Dạ biết, chỉ cần đi đến Dã Sơn thôn tìm thấy một lão nhân nọ, người đó sẽ giúp hắn đến Vực Sâu vạn trượng.
Trong lòng vô cùng tò mò, không biết bên dưới đó rốt cuộc đã xuất hiện cái gì, bởi vì ký ức về Vực Sâu vạn trượng thật rất mờ nhạt.
Hắn ngự kiếm phi hành, một đường về hướng Nam đến Dã Sơn thôn.
Khi Dã Sơn thôn hiện ra trước mắt, Bạch Nhất Dạ nhận ra nơi này vẫn như trong ký ức của hắn.
Đám trẻ con ăn xin vẫn cứ đông đúc như thế, có lẽ vài năm qua, số lượng mấy đứa trẻ mồ côi tăng lên không ít.
Bạch Nhất Dạ mặt vô biểu tình đi theo con đường mòn vào Dã Sơn thôn, bên trong phát ra đồng thời mấy tiếng náo nhiệt, đùa giỡn ríu rít của đám trẻ.
Hắn đeo Huyền Hạc Kiếm lên lưng, phất phất y phục xanh đen đi tới trước mặt một lão nhân đang phơi thóc.
"Cho hỏi, ông có phải là Phu Khanh hay không?"
"Đúng vậy a, lão phu chính là người đó.
Ngài kiếm lão phu có chuyện gì quan trọng sao?"
Bạch Nhất Dạ nhìn lão nhân đôn hậu trước mắt nói: "Hãy cho ta biết đường tới Vực Sâu Vạn trượng."
"Được, được a." Lão nhân trông có vẻ rất bất ngờ đáp, nghĩ một người trẻ như thế, lại có thể biết đến nơi đó.
Bạch Nhất Dạ sau một hồi liền được dẫn đến một nơi nồng nặc tử khí, phía trước chính là cái vực ấy.
Khi đến gần, bên dưới tựa hồ còn bốc lên vài thứ mùi kì lạ.
Bạch Nhất Dạ chắp tay: "Đa tạ, người có thể đi rồi."
Lão nhân nói không có gì, liền xoay người rời đi.
Đi được một đoạn, y lại ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Nhất Dạ.
Quả là một người kỳ lạ, Vực Sâu vạn trượng người khác muốn né cũng không được, hắn lại đi tìm đến cái nơi chết chóc này, thật không biết là muốn làm gì.
Mắt nhìn xuống Vực Sâu không thấy đáy bên dưới, hắn hơi lo sợ, thầm nghĩ nếu Bạch Nhất Dạ hắn còn sống sót quay trở về, thì tất cả mọi thứ sẽ được giải quyết một cách gọn gẽ.
Bạch Nhất Dạ trong lòng âm thầm quyết định.
Chần chừ một chút, Bạch Nhất Dạ thở ra một hơi, lấy hết can đảm bước một bước đi tới.
Sau đó hắn nhắm chặt hai mắt, liền nhảy xuống Vực Sâu vạn trượng!
A–
Bạch Nhất Dạ kêu lên, hai tay ôm lấy đầu.
Hắn không muốn bị chấn thương sợ não mà chết a.
Hắn sau khi đã đáp đất thành công, liền chậm rãi mở mắt, phát hiện ra nơi này có chút quái dị.
Xương cốt người chết nằm rải rác, mùi tử khí trộn lẫn với mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, khiến Bạch Nhất Dạ không nhịn được mà nhăn mặt.
Phía trước là một cái lối đi nhỏ dài, bóng tối cũng bao trùm lên tất cả.
Bật Nhất Dạ dựa vào kú ức của linh hồn ấy, men theo lối nhỏ mà đi
Để dễ hình dung hơn, thì Vực Sâu vạn trượng này có hình dạng giống hệt như một chiếc muỗng.
Đi khoảng độ nửa nén hương, Bạch Nhất Dạ bắt gặp một nơi rộng lớn, ở chính giữa là một hồ nước tinh khiết.
Trung tâm hồ nước có một mỏm đất nhỏ, Bạch Nhất Dạ đưa mắt liếc nhìn, liền thấy bên trên hình như có thứ gì đó giống hình dạng của một cuốn sách.
Bước chân nghi hoặc tiến đến, trong mắt phát hiện bên trên cuốn sách đề tựa rất quen thuộc.
Chính là cuốn tiểu thuyết mà Bạch Nhát Dạ hắn đọc trước khi xuyên qua: ⟨⟨Độc Tôn Kiếm Thần⟩⟩
Bạch Nhất Dạ kinh ngạc không thôi, tại sao cuốn sách này lại xuất hiện ở thế giới trong sách?
Chuyện quái quỷ gì đây?
Bạch Nhất Dạ khó hiểu chau mày, đưa tay lên sờ sờ vào bìa của cuốn sách, một cảm giác rất thật.
Hắn cầm quyển sách lên, trong lòng thầm nghĩ không biết có nên mở nó ra hay không.
Bởi vì, một cuốn sách lại xuất hiện tại một nơi như thế này, chắc chắn không bình thường.
Nhưng rồi hắn vẫn mở ra, luồng sáng quen thuộc phát ra một lần nữa làm chói lòa mắt Bạch Nhất Dạ.
Theo quán tính liền nheo mắt lại, rồi một hồi sau, khi luồng sáng ấy dần biến mất, liền thấy Bạch Nhất Dạ lại đứng đơ ra như trời trồng, hắn hiện tại chính là đang nhìn xa xăm vô định về một nơi nào đó..