Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cô lại mang cái gì về nữa vậy?” Đại Ma Vương lười biếng hỏi.Lại nữa, lại kiểm tra nữa rồi.
Tô Mạt Lê vui vẻ lấy mấy thứ đồ mình tùy tiện nhặt được ra: “Tôi mang về một loại trái cây ở trần gian, gọi là dưa hấu, ăn vừa ngọt vừa sướng miệng đấy.
Tôi bỏ vào tủ lạnh nhé, chốc nữa đại nhân có thể nếm thử.”Chris Fado: “Đem tới đây.”Tô Mạt Lê: “Bây giờ luôn sao?”Chris Fado mở một mắt ra: “Bây giờ luôn.”Được thôi, Tô Mạt Lê leo ra khỏi hồ tắm, cô dùng một tay nắm chặt cái khăn tắm ướt sũng, tay còn lại thì mở tủ lạnh lấy dưa hấu, trong lòng cô mắng bản thân quá lắm mồm làm gì không biết, tắm xong rồi hẵng nói không được sao hả.Tô Mạt Lê biến đau buồn, phẫn nộ thành sức mạnh, tay phải cô khẽ dùng sức một cái, trái dưa đã bị bổ làm đôi.
Hiện giờ dáng vẻ của Tô Mạt Lê chẳng khác gì đang diễn xiếc hết, tay phải cô cầm lấy trái dưa đã được bổ đôi, miệng thì ngậm hai cái thìa, tay trái thì nắm lấy khăn tắm.Chris Fado nhìn thấy thế đã cảm thấy vui vẻ hẳn lên, anh đứng lên bước ra khỏi hồ tắm.Trong lòng Tô Mạt Lê thầm giận dữ gào thét: A!!!! Anh đừng có mà đứng lên như thế chứ!...!Ể? Nửa thân dưới Chris Fado mặc một chiếc quần sọt như quần bơi dành cho nam giới kìa.Chris Fado nhìn thấy vẻ mặt của Tô Mạt Lê là biết ngay cô đang nghĩ gì trong đầu rồi, Anh cười “phì” một tiếng, đại ác ma tuấn tú nở nụ cười xinh đẹp tựa như ánh trăng sáng rỡ ngoài kia.Tô Mạt Lê: ...!Trêu chọc tôi thú vị lắm à...!Anh có biết hành động của anh là hành vi được tính vào quấy rối nơi công sở không hả!Thế nhưng Tô Mạt Lê vẫn giữ vững nụ cười chuyên nghiệp trên môi, cô nâng tay đưa trái dưa hấu cho Chris Fado: “Đại nhân, ăn dưa đi ạ.”Tô Mạt Lê ngồi vào trong hồ tắm, chăm chỉ múc dưa hấu: “Đại nhân.”Chris Fado há miệng ra, Tô Mạt Lê thầm nghĩ đút cho anh ta nghẹn chết quách luôn đi, nhưng ở ngoài hiện thực thì chỉ có thể dè dè dặt dặt đút dưa hấu cho người ta mà thôi.Kể từ khi Đại Ma Vương sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên anh được nếm thử mùi vị của dưa hấu, cái vị vừa ngọt vừa sướng miệng khiến anh phải gật đầu hài lòng.Tô Mạt Lê nhớ lắm những ngày mình còn đảm nhiệm chức vụ làm “mukbang”, kể từ khi ác ma bắt đầu mở ra được kỹ năng thưởng thức mỹ thực đến giờ, cô đã lưu lạc cơ cực đến mức đi bón thức ăn cho ác ma luôn rồi.Chris Fado như nghe thấy được tiếng lòng của cô, anh mỉm cười: “Cô ăn đi.” Đại ác ma thuận tay thi triển ma pháp hệ hỏa điều chỉnh nhiệt độ nước ấm lên trạng thái nhiệt độ cao.Không còn chuyện gì đẹp đẽ hơn vừa ngâm nước nóng vừa ăn dưa hết, nếu mà có, vậy chắc hẳn, giờ mà có thêm ly rượu nữa là tuyệt vời...!Thế là Tô Mạt Lê lại leo ngược trở ra, cô đi lấy một bình rượu vang đỏ về.Ăn dưa, uống rượu, nói chuyện phiếm với cấp trên, cơn say và cảm giác uể oải như cùng nhau kéo đến, sợi dây lý trí cuối cùng của Tô Mạt Lê cuối cùng cũng đứt ngang, cô dần chìm trong giấc ngủ mê say.Chris Fado phát hiện bỗng nhiên người Tô Mặt Lê dần chìm xuống, ngay cả đầu cô cũng chìm vào trong nước.Đại ác ma ngồi dậy, lần mò trượt đến chỗ Tô Mạt Lê, thì ra cô nàng đã tiến vào giấc ngủ từ bao giờ rồi.Chris Fado dò xét ma khí trên người cô, yếu ớt không còn mấy, hiện giờ chỉ cần chờ thêm vài giờ, chờ đợi thời khắc được tái sinh.Đại Ma Vương cúi đầu nhìn cô ác ma tóc trắng đang ngủ say, một lát sau anh đi đến, bế cô lên, dùng ma pháp hệ thủy thu hết nước trong hồ tắm đi, hút đi cả nước trong cái khăn tắm ướt sũng trên người Tô Mạt Lê khiến cái khăn cứ như sắp lung lay rơi tuột.
Cuối cùng, cả khăn tắm của Chris Fado và Tô Mạt Lê đều khô lại như lúc ban đầu.
Qua đôi mắt của Hắc Vụ, Chris Fado đã nhìn thấy giường của cô cả ngàn lần rồi.
Cứ thế, anh quen đường quen nẻo bế Tô Mạt Lê rồi khẽ đặt cô xuống giường, sau đó mới khẽ khàng đắp chăn lông lên cho cô.Anh nhìn chăm chú vào vẻ mặt đang ngủ say của Tô Mạt Lê, Chris Fado nhíu mày, anh rất muốn lại gần, ngửi lại mùi hương “hoa lài” thêm lần nữa, nghĩ thế, anh cúi đầu xuống chôn mặt mình vào cổ cô.Bỗng nhiên ở cổ truyền đến một cảm giác hơi ngứa ngáy, Tô Mạt Lê đưa tay phải lên đánh “Chát” một cái.Chris Fado bị tán vào đầu: ...!Con bé dị dạng này muốn bị vắt thật đấy à!Nhưng cuối cùng hôm nay cô vẫn tránh được một lần bị vắt rồi.
Lúc Tô Mạt Lê tỉnh dậy, màn trời đã chuyển thành một khung cảnh tối đen được tô điểm thêm vài đám mây đo đỏ.“Đã trễ như vậy rồi à...” Cô duỗi cái lưng mệt mỏi, Tô Mạt Lê mơ mơ màng màng, đầu óc cũng từ từ hoạt động trở lại, cô trợn tròn hai mắt, chợt nhận ra sao mình lại quay về giường được thế này?Ký ức cuối cùng của cô dừng ở đoạn sau khi uống rượu vang, cô cảm thấy có hơi chóng mặt (Chóng mặt: khi tắm quá lâu thì não sẽ bị thiếu dưỡng khí dẫn đến váng đầu), sau đó thì sao nhỉ, cô chóng mặt đến mức chẳng nhớ được gì.
Tô Mạt Lê vội vã vén chăn lên, khăn tắm trên người vì cô lăn lộn thay đổi quá nhiều tư thế khi ngủ nên trở nên hơi lỏng lẻo, thế nhưng vẫn còn hơn phân nửa đang che trên người cô.
Là Chris Fado đã đưa cô về à? Anh dùng ma pháp để khiêng mình về hả?...!Hay là bế về? Nhớ đến gương mặt cao cao tại thượng của Chris Fado, cô nghĩ chắc hẳn không phải là do anh bế mình về đâu.Tô Mạt Lê lười biếng nằm lỳ ở trên giường một lát, cô thay một bộ váy liền áo rồi bò dậy uống máu.Tô Mạt Lê uống hết thì bỏ chén vào trong bồn, Hắc Vụ phụ trách dọn rửa chén bát bay vào trong, tầm mắt hai người chạm vào nhau, đôi mắt của Hắc Vụ giống đôi mắt của Chris Fado đến tầm tám mươi phần trăm, đôi mắt ôn hòa, vô hại đó đang nhìn cô, Tô Mạt Lê chớp chớp mắt rồi bảo Hắc Vụ: “Rửa bát đi.”Mặt trời nhỏ vẫn luôn giữ nguyên trạng thái tỏa sáng lấp lánh cả tháng, cả năm trong căn phòng này, Tô Mạt Lê tựa vào gối tựa, nằm nghiêng trên chiếc ghế quý phi đọc quyển sách “Hướng dẫn trồng rau xanh”.Vừa uống máu xong khiến cô càng đọc càng có tinh thần, Tô Mạt Lê không cảm thấy quá buồn ngủ nữa.Cô lấy cuốn tạp chí mình mang về ra bắt đầu ngồi học, còn kêu Hắc Vụ giúp mình tạo ra một kiểu tóc thật xinh.
Tô Mạt Lê thay ra một chiếc váy hở lưng, phần lưng trắng như tuyết giao với những vết lưỡi liềm đỏ, hai vai Tô Mạt Lê ngã về sau, đôi cánh màu trắng xám có kích thước như cánh diều hâu nhô ra từ vết lưỡi liềm đỏ trên xương bả vai.Đập đôi cánh nhỏ, Tô Mạt Lê bay về phía cây Hắc Mộc.Trong căn phòng nguy nga lộng lẫy, dường như Chris Fado không hề chìm vào giấc, anh ngồi trên sô pha, đằng sau chiếc sô pha được thêu những hoa văn tinh xảo bằng những sợi tơ vàng và đỏ, Chris Fado chậm rãi lật cuộn da cừu chứa ma pháp cổ xưa.Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, anh hơi đứng dậy đã có thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh sân vườn nhỏ của Tô Mạt Lê.
Chỉ nhìn thấy dáng vẻ dị dạng chưa phát triển hoàn toàn của cô, cô đeo tấm gỗ đen dài gần bằng lưng mình, run rẩy đặt nó lên nhành cây, thì ra cô nàng đang xây một căn nhà gỗ trên cây.Nếu như chỉ cần bay trên không trung thôi thì Tô Mạt Lê có bay cả ngày cũng chẳng bị làm sao, giữa đường hơi dừng lại nghỉ ngơi một chút là được.
Bình thường với sức cô thì có nâng hai người lớn lên vẫn ổn, riêng hôm nay do vũ khí ma bị hao tổn quá độ vẫn chưa khôi phục lại nên vác theo vật nặng bay lên cao có hơi quá sức với cô.Anh cảm thấy rất bất ngờ, hơi khó tin, Đại ác ma hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tư thế bay một lời khó tả hết của Tô Mạt Lê, sau đó biến mất khỏi phòng, cuộn da cừu cũng rơi xuống trên ghế sô pha.Tô Mạt Lê không ngờ vận chuyển tấm ván gỗ lại tốn nhiều sức đến vậy, cô chống hai tay lên gối, thở hồng hộc lấy hơi.
Tô Mạt Lê cầm tấm gỗ đen lên, vận khí đan điền, khẽ gầm lên một tiếng nghe như trâu bực, sau đó từ từ đong đưa bay đi, tấm gỗ trên đỉnh đầu che tầm mắt vô tình va phải cành cây, Tô Mạt Lê bị phản lực đẩy ngược về sau, tay không có lực, cơ thể cứ thể mà rơi xuống, cô thầm nghĩ trong lòng: Thôi tiêu rồi! Chắc chắc sẽ té dập mông luôn cho mà xem! Ma vật nhỏ trên cây cũng lo lắng thay cô, nó mà kêu lên “két kẹt két kẹt”.Tô Mạt Lê đưa hai tay nắm chặt lấy tấm gỗ, phòng ngừa tấm gỗ rơi xuống đập vào đầu mình, Tô Mạt Lê thả lỏng cả người, độ cao này cũng không tính quá cao, dù có té xuống thì chắc cũng không đau mông lắm.Bỗng nhiên sau lưng như chạm vào thứ gì đó ấm áp làm Tô Mạt Lê sửng sốt, hơi thở thân quen mang theo một mùi da quen thuộc.“Lù đà lù đù.” Đại ác ma giễu cợt, hai cánh tay anh dùng lực tiếp lấy eo cô, mãi đến khi đặt chân cô chạm xuống mặt đất.Tô Mạt Lê hoảng hốt một chốc, ể? Sao thấy cảm giác này hơi quen thuộc vậy nhỉ? Cảnh tượng khi cô được bế lên trong hồ tắm thoáng qua đầu, ồ, thì ra cô là được Chris Fado bế trở về giường.Thật sự là ông chủ tốt biết chăm sóc nhân viên mà.“Tối nay không đi ngủ à?” Chris Fado lấy tấm gỗ trên đỉnh đầu Tô Mạt Lê xuống, tấm gỗ nằm trong tay anh cứ như một tấm ván nhựa nhẹ bẫng.“Buổi chiều ngủ nhiều quá rồi nên bây giờ ngủ không được nữa.” Tô Mạt Lê nhìn ông chủ không hề có chút dấu vết vừa tỉnh dậy của mình.“Ngủ không được nên định giống như ma thú bị đánh ngất xỉu bay bay trong sân vườn à?”...!Lông vũ của tôi vẫn chưa đủ dài vậy đâu mà! Tô Mạt Lê không chút cảm xúc đáp: “Tôi muốn dựng cái bệ cho căn nhà trên cây, nhưng nào ngờ tấm gỗ lại nặng như vậy.”Cô cảm thấy tấm ván gỗ rất nặng, vậy mà Chris Fado lại nhẹ nhàng đặt nó lên trên cành cây chỉ trong nháy mắt, trông dễ dàng như trở bàn tay.Tô Mạt Lê: “… Cảm ơn đại nhân.”Chris Fado không có ý rời đi, anh nằm trên ghế dài nhìn cô bận rộn tới lui.
Làm xong cái bệ, Tô Mạt Lê đánh giá phần nền móng vững chắc của căn nhà gỗ, nghĩ kích cỡ và trọng lượng thế này chắc là không có vấn đề gì đâu...!Có nên hỏi lại xem Đại ác ma anh có chịu giúp đỡ mình không nhỉ?Trong lúc Tô Mạt Lê đang do dự, trong nháy mắt, căn nhà trên cây bỗng đáp thẳng vào ngay bệ đỡ, vừa khít, kín kẽ không có một khe hở nào.
Cô chỉ cần nối hai bộ phận này lại với nhau là được rồi.Tô Mạt Lê quay đầu lại nhìn Chris Fado, Đại ác ma đang chợp mắt, không hề nhìn về phía cô.Ma Vương chính là Ma Vương, đây là chuyện khá khó khăn đối với cô, vậy mà người kia thì chẳng thèm nhìn lấy một cái, vẫn cứ luôn nhắm mắt từ nãy đến giờ...!Sao anh có thể nhìn được vị trí chuẩn thế cơ chứ? Tô Mạt Lê thầm nghĩ, cô cũng muốn học cách dời các vật nặng đi, giống như Tam Giác có thể di dời cả thành phố ấy, trông ngầu biết bao nhiêu.
Với cả nếu học được thì sau này khi cô xách đám người xấu ở Nhân gian đến cục cảnh sát sẽ không cần bắt từng người từng người một nữa mà trực tiếp hốt một lần một ổ luôn.Tô Mạt Lê chăm chỉ tỉ mỉ làm việc, lúc làm xong hết việc, bầu trời cũng đã khôi phục lại một màu đỏ sậm, mặt trời màu đen mọc lên, cũng không biết Chris Fado đã rời đi từ lúc nào.Dùng bút lông màu hồng nhạt vẽ một vòng tròn lên số 16, Tô Mạt Lê đếm đếm số ngày, đã nửa tháng rồi mà sao ma thú của cô vẫn còn chưa ra đời nữa vậy?Trong lúc rảnh rỗi, cô đi đến rừng Đản Thú nhìn bào thai một chút, cô dịu dàng vuốt ve nó, nói với nó về cái ổ và vũ khí ma mà cô đã chuẩn bị cho nó.
Bào thai hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, Tô Mạt Lê chỉ đành thở dài quay về kiên trì tiếp tục chờ đợi.Gần đây cô phát hiện có một con ác ma cứ thường xuyên quanh quẩn ngoài sân vườn của mình, thường thường nhìn trộm vào bên trong.
Cái sừng trên đỉnh đầu của con ác ma đó dài khoảng 20cm, nghe nói là ác ma từ lãnh địa khác tới đây, nó tên là Sabis.
Vì lãnh địa này có chút tiếng tăm nên thoạt nhìn toàn bộ ác ma ở đó rất cao ngạo.Nghe nói nó đang nóng lòng muốn thử thể hiện quyền thuật trong buổi tiệc để thu hút ánh mắt của Chris Fado.Kể từ khi Tô Mạt Lê và lãnh đạo dính scandal, rất nhiều ác ma nhìn cô bằng một vẻ mặt phức tạp vô cùng, một số ít ác ma thì trực tiếp đi lướt qua cô.
Người dám đánh giá cô như thế này, một là chưa nghe scandal kia, còn hai, chắc là ác ma mới tới.Tô Mạt Lê lặng lẽ chú ý về vấn đề này, bất kể là khi ở nhà hay khi đi ra ngoài, cô đều thiết lập kết giới, phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.
Cô không thể nhìn ra được ý đồ rình mò của con ác ma này, nếu như nó thật sự có ý đồ xấu gì với cô, vậy cô nhất định sẽ tự bảo vệ lấy mình bằng toàn bộ khả năng mà cô có.Hôm nay Tô Mạt Lê vừa đi thăm bào thai, cô vung đôi cánh chậm rãi bay về nhà, thầm nghĩ có lẽ tối nay ông chủ sẽ đến, thế nên cô đã nấu một vài món ngon.Đột nhiên ngực chợt thắt lại, kết giới cô thiết lập ở sân vườn đã bị phá rồi...Tô Mạt Lê cảm thấy cánh của mình đã sắp gãy đến nơi rồi, cô dùng tốc độ bay nhanh nhất của ác ma bay thẳng về, khi còn cách sân vườn vài trăm mét, vì đang bay trên không trung nên cô có thể nhìn rõ tình hình trong sân.
Con ác ma tên là Sabis xông vào sân vườn của cô làm cửa phòng lộn xộn hết cả lên, máu tươi vung vãi đầy ra đất, còn Sabis thì hung tợn đứng trên cành cây, ma vật nhỏ bị Sabis dọa sợ đến run lẩy bẩy, nó trốn vào trong góc căn nhà gỗ.
Sabis thì cứ như đang bắt thỏ, nó dọa những ma vật nhỏ sợ đến không dám động đậy chút gì, cứ thế nó bắt từng ma vật nhỏ vào trong vũ khí ma.
Chỉ có mỗi Độc Nhãn là vươn hai xúc tu không ngắn cũng chẳng dài ra, liều mạng quất vào Sabis.Đối với ác ma, những đòn đánh của ma vật nhỏ cũng chỉ như đang gãi ngứa cho nó mà thôi, Sabis không hề để ý tới Độc Nhãn, nó định sẽ giải quyết Độc Nhãn cuối cùng.So sánh với lúc vừa gặp thì hiện giờ Độc Nhãn đã lớn hơn rất nhiều, nó đã cao đến bắp đùi của Tô Mạt Lê rồi.Cơ thể hình bầu dục của nó hít một hơi thật sâu vào, chỉ số thông minh của Độc Nhãn chỉ gần như đứa trẻ, nó biết con ác ma trước mắt không giống với Tô Mạt Lê, nó buộc phải kiên trì đợi Tô Mạt Lê trở về.Xúc tu bên hai tay mạnh mẽ duỗi dài ra, hình dáng con mắt phải hiện lên bên má phải của Độc Nhãn, xúc tu ngưng kết vũ khí ma quất thẳng về hướng của Sabis không hề có chút lưu tình nào.Bị một lượng vũ khí ma lớn quất trúng, tay Sabis đau đớn, nó rụt tay lại rồi trợn mắt nhìn về phía Độc Nhãn, kinh ngạc vì ma vật nhỏ này lại tiến hóa ra thành mắt phải nhanh như vậy, quả thực là tài nguyên tốt để luyện vũ khí ma.Ánh mắt Sabis tối đen, nó nhìn chằm chằm vào Độc Nhãn, nó đã lén quan sát sân vườn ngoài này đã một thời gian rồi, ác ma bên trong khu vườn này chỉ là một con ác ma nữ tóc bạc yếu đuối mà thôi, trong vườn trồng trọt rất nhiều ma thực có hình thù kỳ quái, tuy nằm xung quanh cung điện nhưng sức chiến đấu không cao.
Đã thế trong sân vườn còn nuôi rất nhiều ma vật như này nữa.Ánh mắt tham lam của Sabis cứ mãi nhìn chằm chằm vào những ma vật nhỏ đang hoảng sợ điếng người, nó thích nhất là lấy ma vật để luyện vũ khí ma, lượng vũ khí ma lớn chính là chất dinh dưỡng tốt nhất.
Đặc biệt là hấp thụ và tôi luyện cái đám ma vật trước mắt này, những ma vật nhỏ kia sẽ gào từng tiếng tiếng kêu bén nhọn, âm thanh đó sẽ càng khiến nó muốn ngừng mà chẳng thể ngừng.Nó vươn cái đầu lưỡi thô kệch ra, liếm quanh cái mũi và cái cằm, ánh mắt Sabis như phát ra ánh sáng của sự ham muốn.
Nó muốn đoạt lấy những ma vật của ác ma kia, nó muốn cả máu tươi nữa.
Nó sẽ gϊếŧ ả, chắc hẳn lãnh chủ đại nhân sẽ không tức giận chỉ vì một ác ma không có năng lực này đâu.Ở Ma giới, cá lớn nuốt cá bé là quy luật sinh tồn.Khi Sabis đến lãnh địa này, Tô Mạt Lê vừa ra vào Nhân gian để lấy máu theo định kỳ, sau khi từ Nhân gian về đây, cô đóng cửa không ra ngoài làm lụng nữa, Chris Fado đến tìm cô cũng toàn đột ngột xuất hiện ở trong viện cho nên Sabis chưa từng nhìn thấy hình ảnh lãnh chúa đại nhân cao cao tại thượng và Tô Mạt Lê gặp nhauNếu như nó nhìn thấy, chắc hẳn nó sẽ thay đổi rất nhiều quyết định đấy...Sabis thả vũ khí ma ra, nó hớn hở nhìn ma vật Độc Nhãn không thể chịu đựng nổi lực ép, nhìn động tác của Độc Nhãn dần chậm lại, xúc tu vốn đang duỗi dài kia từ từ tiêu tan, con mắt phải cũng ẩn nấp lại vào trong cơ thể.“Giày vò mi trước đã.” Sabis cười lớn, nó vươn tay về phía Độc Nhãn, thầm tưởng tượng cảnh ma vật ương ngạnh này bị nó ngâm luyện đến gào thét thảm thiết, toàn thân Sabis hưng phấn đến run lên.Hoàn toàn không hề nhìn thấy Tô Mạt Lê đang bắt đầu khởi động vũ khí ma đánh về phía nó: “Tránh xa những ma vật của ta ra!”Vũ khí ma màu đen đập vào gò má của Sabis, cảm giác đau đớn chợt kéo tới khiến nó không nhịn được mà gầm rú, vũ khí ma đang gom lấy những ma vật nhỏ trên tay nó cũng rơi xuống đất.“Á!” Sabis đưa tay che má phải, đôi cánh màu đen phía sau nhanh chóng vung ra, nó tức giận trừng mắt với Tô Mạt Lê đang ở giữa không trung: “Ta phải gϊếŧ chết mi!”“Độc Nhãn, cầm vũ khí ma trốn đi mau!” Ánh mắt Tô Mạt Lê nhìn chằm chằm vào Sabis, không dám chần chừ một chốc nào.
Cô không đánh nhau với ác ma nhiều, huống hồ chi ác ma Sabis lại mạnh như thế này nữa.Cách đối phó với ác ma cũng không giống với cách đối phó với thần tiên, những con ác ma này vừa ngu xuẩn, nhưng cũng vừa mạnh mẽ, nó sẽ không nghe mấy lời ba hoa của cô.Nhưng cô không thể sợ hãi được, người ta đã ức hϊếp đến nhà thế này rồi, dù có phải làm gì đi chăng nữa cũng không thể để nó rời đi dễ dàng được, liều mạng hai bên đều tổn thất cũng quyết không cho nó sống tốt!.