Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hi Hi, cậu bé Hoài Nam này vô cùng hiểu chuyện, tính cách lại ôn hòa. Ở trong môi trường mới, khó tránh khỏi có chút sợ hãi, con giúp đỡ thằng bé nhé. Công việc của chú thím khá bận rộn, Hoài Nam muốn gì thì con hãy để tâm một chút. Hoài Nam nhỏ hơn con một tuổi, bây giờ con là một người chị rồi đấy, biết chưa?” Chung Lệ Mẫn thu dọn tài liệu và dặn dò Tiếu Hi Hi.
Tiếu Hi Hi trong nguyên tác rõ ràng không thể đảm nhiệm tốt vai chị gái, nhưng cũng không bắt nạt Sở Hoài Nam, chỉ là coi thường cậu, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu lạnh nhạt.
Sau khi Sở Hoài Nam “hắc hóa” đã trả thù rất nhiều người, nhưng cũng không ra tay với Tiếu Hi Hi.
Một là nể mặt ba mẹ nuôi. Hai là Tiếu Hi Hi không làm chuyện gì giẫm lên giới hạn của cậu.
Hi Hi Gritt không có anh chị em, cô cũng không hiểu các chị em ở tinh cầu Lam Sắc sống với nhau như thế nào. Tình thân trên tinh cầu Mạc Đắc tương đối lạnh nhạt, cô và ba mẹ thông thường một năm mới gặp nhau một lần.
Ba là chuyên gia chiến hạm, mẹ là cán bộ cấp trên quân viễn hành Tinh Tế.
Hai vợ chồng họ bình thường nửa năm còn không gặp nhau lấy một lần. Bữa cơm gia đình mỗi năm một lần chẳng khác nào đồng nghiệp truyền tai nhau tiến độ công việc.
Những gia đình như vậy vô cùng phổ biến trên tinh cầu Mạc Đắc, Hi Hi Gritt cũng cảm thấy không có gì bất thường, có gia đình thậm chí mười năm không gặp nhau một lần. Trên máy tính quang học thấy nhau vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh là được rồi.
Nghe thấy lời của thím, Hi Hi Gritt lấy điện thoại di động ra và mở công cụ tìm kiếm B.
Cô vẫn chưa thành thạo cách gõ phím, vậy nên đã chọn kiểu nhập bằng giọng nói.
Hi Hi Gritt vô cùng nghiêm túc hỏi điện thoại di động: “Làm thế nào để chị em sống hòa thuận?”
Chung Lệ Mẫn bật cười, đâu có ai lên mạng tra vấn đề này. Bà ấy tò mò nhìn sang, ôi trời, thực sự có giải đáp này.
“Anh chị em nên hòa thuận như thế nào.”
Chung Lệ Mẫn cười nói: “Trên mạng đúng là vấn đề gì cũng có.”
Tiếu Viễn Sơn đang lái xe cũng cười, nói: “Bây giờ internet phát triển, mọi người đều có thể tự do đặt câu hỏi trên mạng. Ngày càng có nhiều người, tất nhiên sẽ có nhiều vấn đề kỳ quặc hiếm thấy hơn. Hai ngày trước anh còn trông thấy một câu hỏi, nói sau khi ăn vụng luôn bị nấc cụt, có phải là bị người ta phát hiện rồi không.”
Tiếu Hi Hi vừa nghe chú thím nói chuyện, vừa cẩn thận tỉ mỉ xem câu trả lời trên mạng.
Thấy chú thím vui vẻ như vậy, cô âm thầm ghi nhớ những lời của hai người họ, sau này có thể thử nghiệm nói với người khác.
Học ngôn ngữ chính là phải như vậy, nghe nhiều bắt chước nhiều, sau một thời gian dài, liền có thể trò chuyện trôi chảy.
Câu trả lời trên mạng vô cùng tỉ mỉ.
Một, duy trì sự quan tâm, lúc có khó khăn tận lực giúp đỡ.
Hai, tránh mâu thuẫn, tin tưởng lẫn nhau, bao dung cảm thông hơn một chút.
Ba, thường xuyên tụ tập, liên lạc nhiều hơn.
Bốn, không ích kỷ, không so đo được mất với mọi người.
Tiếu Hi Hi không ngừng gật đầu, không hổ là người trên tinh cầu Lam Sắc, để giữ gìn quan hệ anh chị em mà liệt kê ra nhiều quy tắc như vậy.
Chung Lệ Mẫn thấy Tiếu Hi Hi nhìn điện thoại nghiêm túc gật đầu, liền cười hỏi: “Hi Hi học được cách hòa hợp với em trai như thế nào rồi hả?”
Tiếu Hi Hi không quá chắc chắn, nói: “Con sẽ cố gắng hết sức.”
Đối với những việc chưa từng làm, cô sẽ không mù quáng cam đoan, nhưng cô sẽ cố gắng để hoàn thành.
Làm một người “chị gái” tốt ở Hoa Quốc trên tinh cầu Lam Sắc.
Chiếc xe ô tô màu đen đậu ở lối vào của viện phúc lợi, hai vợ chồng Tiếu Viễn Sơn xuống xe, cầm theo thủ tục và các loại chứng minh đã được Cục Dân Chính hoàn thành từ lâu, Tiếu Hi Hi cũng bước xuống từ phía cửa xe bên kia.
Viện trưởng viện phúc lợi trông thấy xe hơi tiến vào sân, nói với cậu bé ở bên cạnh: “Hoài Nam à, ba mẹ nuôi của cháu là hai người tốt bụng, cháu đến nhà bọn họ, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời đấy nhé.”
Sở Hoài Nam cao hơn so với các bạn cùng trang lứa, tương đối gầy, mặt mày giống với người mẹ đã mất sớm, mày rậm mắt to mũi cao, làn da còn trắng, khiến người ta vừa nhìn thấy sẽ sinh ra cảm giác ưa nhìn.
Cậu còn luôn mang theo nụ cười, hai má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
“Viện trưởng Triệu, chú yên tâm, cháu đến đó nhất định sẽ nghe lời.” Sở Hoài Nam mỉm cười trả lời.
Đứa trẻ đã lớn như cậu rất khó được nhận nuôi, trong lòng cậu biết rất rõ.
Sở Hoài Nam từ bé đã đi ra ngoài lang thang với mẹ, lúc nhỏ rất sợ mẹ cậu không cần cậu nữa.
Ngay cả khi mẹ uống quá chén, đánh đập cậu, mắng mỏ cậu, kêu cậu “cút”, cậu cũng sẽ cười hì hì rồi giữ chặt chân mẹ không buông.
Đôi khi mẹ tỉnh dậy sẽ ôm cậu khóc. Sở Hoài Nam cũng không hiểu mẹ của cậu đang khóc cái gì.
Mẹ cậu thường đưa “bạn bè” về nhà. Sở Hoài Nam lúc nhỏ không hiểu, trốn trong tủ quần áo, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cậu chỉ cảm thấy thật đáng sợ. Cho dù bịt kín hai tai, âm thanh của người phụ nữ vẫn sẽ văng vẳng bên tai.
Tới độ tuổi dậy thì, khi mọi người bên cạnh bắt đầu phát triển, Sở Hoài Nam nhận thấy cậu khác với các bạn cùng trang lứa xung quanh.
Cậu ghét mọi sự tiếp xúc cơ thể, nhiệt độ cơ thể của con người sẽ khiến cậu dựng tóc gáy, trường hợp nghiêm trọng thậm chí sẽ nôn khan.
Sau khi mẹ qua đời, cậu chuyển đến ở trong nhà những người họ hàng xa lạ khác nhau, có người coi cậu là con người, đương nhiên cũng có người mắng cậu là tạp chủng.
Vì vậy, cậu căn bản không quan tâm đến ánh nhìn hay ác ý của người khác, chỉ cần được ăn no, mặc ấm và có sách đọc, những chuyện khác cậu đều không bận tâm đến.
Tuổi còn nhỏ, nhưng cậu đã nhìn thấu nhân gian trăm thái, nội tâm giống như một vũng nước đọng, không chút gợn sóng.
Tiếu Hi Hi vừa liếc mắt đã trông thấy cậu bé kia cả gương mặt cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
Nụ cười của cậu khiến cho Tiếu Hi Hi nghĩ tới một loài hoa trên tinh cầu Mạc Đắc. Nhìn bề ngoài thì nhiệt tình nở rộ, nhưng thực chất rễ của nó đã mục nát.
Thối rữa càng sâu, nở càng rực rỡ.
Điều này thực sự rất thú vị, tính cách của một người có thể thể hiện ở hai thái cực.
Tiếu Hi Hi trong lòng gật đầu: Chuyến đi này đúng là không vô ích, có rất nhiều tư liệu sống đáng để nghiên cứu.
Biết đâu, cô còn có thể mang Sở Hoài Nam về?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô.
Vợ chồng Tiếu Viễn Sơn đi tới chào hỏi viện trưởng viện phúc lợi.
Tiếu Hi Hi đi theo tiến về phía trước, gương mặt của Sở Hoài Nam khẽ cười, lễ phép chào hỏi cô: “Chào chị, em là Hoài Nam.” Cậu không chắc chắn vợ chồng Tiếu Viễn Sơn có đổi họ cho cậu không, do đó đã bỏ qua họ của mình, tránh làm người khác không vui.
Tiếu Hi Hi trong đầu hồi tưởng lại chế tác phim dịch vừa mới xem, trong đó khi người đàn ông có ria mép chào hỏi phu nhân, dùng một loài thực vật như một phép ẩn dụ, phu nhân nghe xong liền mở cờ trong bụng.
Tiếu Hi Hi muốn nặn ra một nụ cười, giống như nụ cười nhã nhặn mà con cáo già Rupee hay bày ra.
Nhưng rõ ràng là cô vẫn chưa quen với biểu cảm khuôn mặt này, vậy nên cô đã từ bỏ, dự định sau khi luyện tập thành thạo một chút sẽ phô diễn thành quả của mình trước mặt vị “thiên tài mỉm cười” này sau.
Tiếu Hi Hi chào hỏi bằng tiếng Trung Quốc lơ lớ một cách nghiêm túc: “Xin cho phép tôi tự giới thiệu, tên của tôi là Hi Hi Gr…”
Cái tên này đã dùng mấy chục năm rồi, suýt chút nữa thì không cẩn thận nỡ miệng. Tiếu Hi Hi cũng không hề hoảng loạn, bình tĩnh nói bổ sung: “Họ Tiếu, Tiếu Hi Hi, rất vui được làm quen với em, quả bóng su kem nhỏ.”
Cô vẫn không thể phát ra âm uốn lưỡi chuẩn xác, vì vậy, trong tai Sở Hoài Nam chỉ xuất hiện hai chữ hán “bóng” và “nhỏ”.
Biểu cảm trên gương mặt của vợ chồng Tiếu Viễn Sơn trở nên cứng đờ khi nghe thấy Tiếu Hi Hi tự giới thiệu bản thân: “…” Đứa trẻ này đang nói đùa hả?
Tiếu Hi Hi nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí ở đây, xem ra tiếng Trung của cô sử dụng vẫn không đủ chính xác. Tại sao trong phim, khi người đàn ông có ria mép cười và nói với phu nhân: “Chào buổi chiều, quả bóng su kem nhỏ của tôi.”
Phu nhân kia sẽ bật cười vui vẻ?
Tiếu Hi Hi nghĩ, có thể là cô không hợp với nụ cười.
Sở Hoài Nam cứ như không phát hiện ra bầu không khí khó xử ở đây, cậu dịu dàng cười nói: “Rất vui được làm quen với chị.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ, đầu óc của cô gái này có vẻ như không bình thường, hay là cô đang chế nhạo cậu?
Tiếu Hi Hi nhướng mày, cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng Sở Hoài Nam không vui vẻ như cậu thể hiện.
Đối tượng cô muốn phân tích giờ lại xuất hiện sờ sờ trước mặt cô, tâm trạng của Tiếu Hi Hi vô cùng tốt, muốn thử bày ra một nụ cười với “đối tượng quan sát”.
Ngay sau đó, Sở Hoài Nam liền nhìn thấy, cô gái này ở trước mặt cậu nhếch miệng lên xuống giống như bị động kinh, trong mắt vẫn lóe lên tia sáng không thể giải thích được.
Đúng là rất kỳ quái.
Cậu không khỏi nghĩ rằng, cô gái này có thể thực sự có vấn đề về trí tuệ.
Tiếu Hi Hi từ bỏ ý định mỉm cười, cô bắt chước động tác của thím, đưa tay ra.
Trông thấy bàn tay giơ về phía mình, cả người Sở Hoài Nam vô thức siết chặt. Đây là phản ứng quen thuộc của cậu.
Bàn tay kia nhẹ nhàng đặt xuống đầu cậu.
Tóc của Sở Hoài Nam hơi xoăn tự nhiên, mềm mại giống như lông gấu Teddy.
Tiếu Hi Hi xoa xoa, giọng nói nhẹ nhàng: “Em rất tốt.”
“Tốt” xuất phát từ tưởng tượng của Tiếu Hi Hi.
Trong một thời gian dài sắp tới, có thể là vài năm, có thể là hàng chục năm.
Cô có thể tha hồ quan sát cậu, cố gắng trở thành một người “chị gái” tốt. Đợi đến khi cô trở về tinh cầu Mạc Đắc, nhất định có thể viết một bản báo cáo quan sát hoàn hảo.
Dù sao thì tuổi thọ của người ở tinh cầu Mạc Đắc cũng rất dài, dài gấp mười lần người ở tinh cầu Lam Sắc.
Trông thấy không khí ở chung của hai đứa trẻ rất hòa hợp, Chung Lệ Mẫn cười nói với Tiếu Hi Hi: “Hi Hi, bây giờ chú thím đi làm thủ tục, con đưa em trai đi chơi một lát trước nhé.”
Tiếu Hi Hi gật đầu, vợ chồng Tiếu Viễn Sơn đi theo viện trưởng vào tòa nhà.
Tiếu Hi Hi phát hiện, vợ chồng Tiếu Viễn Sơn vừa xoay người, biểu cảm trên gương mặt Sở Hoài Nam mặc dù không thay đổi, nhưng bầu không khí xung quanh người đột nhiên thay đổi, trở nên ngột ngạt hơn.
Giống như máy tính chuyển sang chế độ ngủ đông.
Tiếu Hi Hi nói với cậu: “Em có muốn nói lời tạm biệt với bạn thân không?”
Có một vài đứa trẻ đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt trông mong nhìn cậu. Không biết đang ngưỡng mộ cậu cuối cùng đã được người ta nhận nuôi, hay đang buồn vì chia tay với cậu.
Sở Hoài Nam nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, trông giống như một thiên thần nhỏ, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng: “Không cần đâu, sau này cũng không gặp lại.”
Bất kể ai nghe thấy lời này đều sẽ ít nhiều cảm thấy đứa bé này có chút máu lạnh. Tiếu Hi Hi cảm thấy, nếu như vợ chồng Tiếu Viễn Sơn ở đây, Sở Hoài Nam chắc chắn sẽ không nói như vậy.
Tuy nhiên, cô cũng không cảm thấy điều này có gì không đúng. Ở tinh cầu Mạc Đắc, anh chị em cả đời không gặp nhau nhiều như lông bò vậy.
Tiếu Hi Hi gật đầu, chỉ vào chiếc ghế dài ở dưới gốc cây lớn: “Chúng ta ngồi ở đó chờ chú thím đi. Chị sẽ cho em xem phim, vô cùng thú vị.”
Cô không quan tâm tới việc phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, nhưng cô sợ “em trai” vừa mỏng manh vừa xinh đẹp này sẽ bị say nắng, người ở tinh cầu Lam Sắc đều rất yếu ớt.
Sở Hoài Nam quan sát biểu cảm của cô, dường như cô thực sự không có bất kỳ phản ứng nào với những lời mà cậu vừa nói.
Sở Hoài Nam giống như vô ý hỏi: “Chị không cảm thấy em máu lạnh hả?”
Máu lạnh? Có nghĩa là gì? Tiếu Hi Hi không giỏi tiếng Trung, liền căn cứ theo cách hiểu bề mặt chữ, nghĩa là máu của cậu lạnh hơn người bình thường hả?
Tại sao cậu lại hỏi như vậy? Hy vọng cô khen ngợi cậu sao?
Nhớ tới hiện tại Sở Hoài Nam mới mười ba tuổi, Tiếu Hi Hi học theo lời khen ngợi tiếng Trung trong phim ảnh: “Ồ, giỏi lắm, ngầu quá đi mất.”
Trên gương mặt cứng đờ của Sở Hoài Nam mang theo nụ cười ác ý: “…”
“Chị họ” của cậu khả năng đầu óc thật sự không bình thường.
Tác giả có lời muốn nói: Trong một khoảng thời gian rất dài, Sở Hoài Nam đều sẽ cảm thấy đầu óc của Tiếu Hi Hi không bình thường.