Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Mạt Lê nhõng nhẽo ôm chặt Chris Fado để anh mặc vào bộ âu phục màu xám đậm mà cô mua, phối cùng với chiếc sơ mi trắng, cài cúc đến chiếc thứ hai.
Cái cổ cơ bắp và thon dài, mái tóc dài màu đỏ buộc thờ ơ sau đầu, con ngươi lười biếng không có cảm xúc gì.Nhìn qua đôi chân dài của Chris Fado được bao bọc trong chiếc quần âu, Tô Mạt Lê bổ nhào và nhảy lên người Chris Fado, đôi mắt cô sáng ngời gợi ý: “Chúng ta bay cao cao đi, bay cao trong phòng này.”Có thể thấy được Tô Mạt Lê rất thích bộ đồ mà anh đang mặc, Chris Fado nhếch một bên miệng lên tạo thành nụ cười luôn có chút tà khí của mình, anh chậm rãi nói: “Không được, hôm nay bổn vương rất bận.”...!Em còn không biết anh sao? Anh có thể bận rộn đi chỗ nào chứ? Rõ ràng là dụ dỗ Tô Mạt Lê mà.
Cô đã coi lời từ chối của anh thành lời tình tứ nơi khuê phòng, hai chân cô quấn quanh eo anh: “Anh bận chuyện gì thế? Để em giúp đại nhân nhé.”Chris Fado đỡ lấy cô để cô không bị ngã xuống, anh cười khẽ: “Em không giúp được.”“Nhất định không phải là sự thật, đại nhân, anh hãy nói cho em biết đi.” Tô Mạt Lê híp mắt liếm mắt anh, Đại Ma Vương biếи ŧɦái thích nhất là lúc cô liếm mắt anh mà.Quả nhiên, cổ họng Đại Ma Vương cuộn trào, anh thì thào nói: “Em như thế này là bởi vì bộ y phục này hay sao?”...!Anh luôn làm cô bối rối với những câu hỏi như vậy.
Nhưng làm thế nào để cô trả lời đây? Nói lời thật lòng thì làm tổn thương tình cảm, mà cô cũng không có cách nào có thể giải thích cho ác ma già này biết ‘play’ là cái gì.“Đương nhiên là vì đại nhân rồi, không liên quan gì đến quần áo cả.
Khi bay lên cao, anh có thể không mặc gì cả.” Tô Mạt Lê bí mật thay đổi quan niệm, đáp lời theo một cách khác.“Bổn vương nói rằng bây giờ em rất phấn khích vì bộ quần áo này sao?” Chris Fado hỏi tận gốc vấn đề mà không bị cô làm cho rối loạn.Này, anh như thế này thật là nhàm chán đấy, bầu không khí tốt như vậy quá là lãng phí rồi.Tô Mạt Lê cắn nhẹ chóp mũi của anh và nói: “Chủ yếu là do anh mặc bộ y phục này thôi, khi người khác mặc nó em sẽ không như vậy đâu.” Quả thật là như vậy.
Nếu một người mẫu nam mặc nó, cô sẽ...!nhìn người ta chắc là trong hai mươi phút thôi, không phải là của nhà mình thì bổ mắt chút rồi cũng thôi.Chris Fado ậm ừ, anh bỏ qua cho cái trí khôn vặt của cô, ôm cô quay trở lại giường, Tô Mạt Lê vô cùng tích cực: “Đừng cởϊ áσ sơ mi hay quần, chỉ cần cởi cúc áo thôi...!“Chris Fado đã định xé quần áo của mình vài lần khi cô cứ mãi nhắc tới nhắc lui về cái điều đấy, nhưng nhìn thấy đôi má ửng hồng của Tô Mạt Lê, cơn giận của anh biến mất lúc nào không biết.Sau bốn mươi phút.Chris Fado: Thôi, đừng có hứng thú gì nữa nhé.
Anh ôm lấy Tô Mạt Lê rồi “lại tiếp tục.”Những bài tập thể dục thân mật giữa các cặp đôi giúp hâm nóng tình cảm bắt đầu diễn ra, hai ác ma dính chặt lấy nhau cho tới ngày hôm sau.Sau khi căn dặn Tam Giác về sự vắng mặt của mình, Chris Fado đưa Tô Mạt Lê đi tới Nhân gian.Tam Giác thở dài thườn thượt, thật không ngờ, đại nhân Fado lại có thể dung túng Tô Mạt Lê đến mức như vậy, anh còn có thể đồng ý cùng cô đi du ngoạn trong Nhân gian.
Hơn nữa còn mang theo cả ma thú và ma vật, quấy rầy đại nhân Fado như vậy mà còn không bị ngăn cấm.
Tam Giác lắc đầu, anh ấy nhất định sẽ không tìm người bầu bạn đâu, quá là làm chậm trễ công việc rồi.Là người mạnh thứ hai trong Ma giới, mà Dasa thì lại không có ở Ma giới, Chris Fado chắc chắn không thể tùy ý ở lại Nhân gian lâu được, anh chỉ có thể cho Tô Mạt Lê hai ngày.Tô Mạt Lê có được hai ngày thì đã rất mãn nguyện rồi, mặc dù Nhị Đại Vương của cô luôn không có tinh thần hăng hái gì cả, nhưng anh vẫn là một Ma Vương rất có trách nhiệm.Tô Mạt Lê nghĩ nếu như Chris Fado là nhân vật chính của cuốn sách này, anh nhất định sẽ không để xảy ra không gian vặn vẹo ở vực Độ Ma, rồi khi bị nữ chính triệu hồi, anh cũng sẽ không đồng ý, bởi vì anh ghét những chuyện phiền phức...Tô Mạt Lê đã chuẩn bị xong đâu vào đấy kế hoạch trong hai ngày một đêm: “Đầu tiên chúng ta lên một chiếc thuyền trong suốt kiểu tàu ngầm, ở đấy có thể nhìn thấy cá nhiệt đới dưới nước, sau đó chơi các môn thể thao dưới nước, ăn thịt nướng ở bãi biển vào buổi trưa.
Em đã đặt xong dụng cụ nướng thịt và thịt bò, buổi chiều đi tắm biển, buổi tối đi dạo ở phố ăn vặt, sau đó em sẽ dẫn đại nhân đi lấy máu, ngày mai đi dạo mua sắm, anh thấy thế nào?”Vốn dĩ Chris Fado chưa từng làm việc gì khác ngoại trừ việc thu thập máu ở Nhân gian, anh trả lời: “Nghe theo em đi.”“Ở Nhân gian mà gọi là đại nhân thì có chút kỳ quái, em có thể gọi tên húy của anh, anh thấy sao?” Tô Mạt Lê hỏi, trong lòng cô có chút tính toán nhỏ nhặt.“Có thể.” Chris Fado nhìn cô khẽ cười nói.Tô Mạt Lê mỉm cười: “Chúng ta cởϊ áσ choàng đi, tóc tai và mắt của đại nhân cũng phải đổi màu nữa.”Bát Quái và ma vật ẩn thân, Tô Mạt Lê mang chúng bỏ lên đầu, hai đứa nhỏ lần đầu tiên đến Nhân gian, mắt nhìn đến nỗi hoa hết cả lên.
Chris Fado đồng hành cùng họ, bọn chúng cũng không dám lộn xộn, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.Khi cả hai bước ra từ góc phố, Tô Mạt Lê đã trở thành một cô gái trẻ với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt màu xám.Cũng có nhiều nữ sinh nhuộm tóc màu xám tro của bà nội mà.
Tô Mạt Lê đổi màu đôi mắt, trông như một thiếu nữ lai xinh đẹp, cô mặc chiếc váy trắng liền thân trễ vai, váy dài đến đùi, để lộ ra đôi chân thon dài, trắng nõn, tỷ lệ thu hút người khác ngoảnh đầu lại nhìn là một trăm phần trăm.Cho dù là anh trai đẹp trai phía sau cũng thay đổi, tóc dài màu đỏ ở trong Nhân gian nhìn cũng không ổn.
Tóc và mắt của Chris Fado biến thành màu đen.
Thời tiết nóng nực, Tô Mạt Lê chuẩn bị cho anh một chiếc quần dài chất liệu cotton màu đen thoáng khí, áo cổ chữ V tay ngắn màu xám, vừa mới nhìn đã khiến người ta phải chú ý vì trông giống như một tác phẩm nghệ thuật.Khi tỉ lệ tốc độ quay đầu của người khác với Tô Mạt Lê tăng lên, áp khí trong cơ thể của Chris Fado càng ngày càng thấp, đôi mắt của anh dần trở nên lạnh lẽo....!Thôi xong con bê rồi...!Đó là dấu hiệu của cơn thịnh nộ...Tô Mạt Lê phán đoán tình hình, mua một cái kính râm, một chiếc mũ, quần tây đen và áo tay ngắn màu xám, bỏ Bát Quái và Độc Nhãn vào cái túi, chỉ để lộ đầu ra ngoài, sau đó cô mới bước ra khỏi phòng thay đồ, cô nói với Chris Fado: “Anh xem này, cùng màu với quần áo của anh, là quần áo đôi đó.”Chris Fado nói “ừm” một tiếng, vẻ mặt không chút biểu cảm.Tô Mạt Lê thanh toán hóa đơn, cô nhìn trộm Chris Fado, thấy anh vẫn còn có chút tức giận, Tô Mạt Lê chớp mắt, khoác tay Chris Fado: “Chúng ta ẩn thân đi, bọn họ vẫn luôn nhìn anh đấy, em không thích.” Tô Mạt Lê cố ý nói như vậy, cằm cô hếch hếch tỏ ý có các cô gái ở hai bên đang nhìn trộm Chris Fado.Những lời này làm cho cơn giận của Chris Fado giảm hơn phân nửa, chỉ bằng một cái búng tay, cả hai đã biến mất, như thể không ai nhìn thấy cảnh tượng này trong khu mua sắm sầm uất.Cô nhìn biểu cảm của Chris Fado rồi thở phào nhẹ nhõm...!Vẫn còn may, cơn giận của anh đã biến mất.
Cô không muốn nhìn thấy thảm cảnh của những người bị vắt ngay trên đường phố đâu, tồi tệ hơn nữa là sẽ thu hút các thiên sứ tới.Là con người thì đều có lòng bao che khuyết điểm của chính mình, ngay cả khi cô biết rằng Chris Fado có thừa khả năng để đối phó với các thiên sứ, nhưng cô không muốn nhìn thấy khả năng anh sẽ bị thương.Cả hai ẩn thân cùng với mọi người lên trên chiếc thuyền thủy tinh lặn xuống nước, đến vé vào cửa cũng tiết kiệm được....!Đây cũng được coi là một hành vi trốn vé nhỉ.Thân tàu khẽ chìm xuống, lái về phía biển, đến một vị trí cố định, thuyền ở lại giữa biển, thả thức ăn của cá ra ngoài, từng đàn cá nhiệt đới đầy màu sắc lũ lượt kéo đến, các bầy cá phân ra từng tầng màu sắc mang lại bữa tiệc màu sắc cho thị giác.Tô Mạt Lê đang ngồi trên không trung, vô cùng thích thú quan sát, có những con ma thú trông giống như cá trong Ma giới, nhưng lại không có loài cá nhiệt đới nào đẹp như vậy.
Chris Fado cũng liếc thêm vài cái.“Em thích những thứ này sao?” Chris Fado hỏi.“Không đẹp hả?” Tô Mạt Lê thích thú hưởng thụ mọi thứ, thưởng thức từ thể chất đến tinh thần, thị giác tới thính giác sẽ khiến não bộ được thư giãn và trở nên vui vẻ.“Cũng tạm tạm.”Mỗi ngày anh đều sống giống như một ông già cao tuổi...!Là một người vợ trẻ như cô còn có thể làm gì nữa, cô chỉ có thể dẫn anh cho anh thấy vẻ đẹp của thế giới thôi.
Nghĩ tới việc anh đã sống chẳng có niềm vui như vậy hơn chín trăm năm, Tô Mạt Lê liền tha thứ cho anh vì sự thiếu hiểu biết của anh vậy.“Phong cảnh cùng anh nhìn thấy thì sẽ không giống nhau.” Lời tâm tình của người tài giỏi biết thả thính bắt đầu bôi thêm mật vào môi, cô cọ vào trong ngực Chris Fado.“Có gì khác biệt chứ?”“Nhiều năm sau nghĩ lại, khung cảnh có lẽ đã bị lãng quên từ lâu, nhưng em sẽ nhớ mãi cảm giác được ở bên đại nhân.
Đây mới là kỷ niệm đẹp nhất.” Tô Mạt Lê nhìn Chris Fado.Đại ác ma nở nụ cười: “Trí nhớ của em đúng là có chút không tốt, không nhớ thì có thể hỏi bổn vương, bổn vương sẽ nói cho em biết.”...!Tại sao anh không làm theo kịch bản hả? Anh nên nói là: Ta sẽ không quên em, ta còn muốn cùng nhớ lại hồi ức với em trong những năm tháng về sau nữa...!Cái gì mà khả năng ghi nhớ kém chứ?Một lúc sau, Chris Fado nói: “Ở cùng với em, quả thực là khác biệt.” Chris Fado nhớ lại hơn chín trăm năm kiếp ác ma của mình, anh phát hiện ra rằng ký ức của mình không phải là màu đen thì là màu đỏ, đen đen đỏ đỏ, giống như bầu trời mịt mù tối tăm của Ma giới.Từ khi quen biết Tô Mạt Lê, màu sắc trong trí nhớ của anh trở nên tươi sáng hơn, cô thích sơn móng tay sặc sỡ, quần áo lộng lẫy, trồng những loại cây vô cùng kỳ quặc.So với màu đen màu đỏ đó, những ký ức đủ mọi màu sắc sống động hơn nhiều.Tô Mạt Lê biết Chris Fado chẳng thể nói ra những lời yêu thương tình tứ được, không sao cả, cô nói cho anh nghe là được.
Những ngọn sóng xanh lăn tăn, Tô Mạt Lê vươn tay ra, nắm lấy lòng bàn tay thon dài của Chris Fado.
Hai người họ từng hôn nhau, ôm nhau và cả bay cao nữa, nhưng họ chưa bao giờ nắm tay nhau trong một cuộc hẹn hò nghiêm túc cả.Chris Fado để Tô Mạt Lê đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của anh, cô đan những ngón tay trắng nõn của mình qua những ngón tay của Chris Fado.
Đại ác ma cảm thấy rùng mình từ hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau, theo mạch máu, chúng lan vào trong tim anh.“Ý nghĩa của động tác này là gì?” Anh không hiểu.Ý nghĩa là gì? Nó thể hiện sự giao lưu, hợp tác hữu nghị giữa hai bên...!Có điều, đó là bắt tay...!Tô Mạt Lê suy nghĩ một lúc, sau đó cô đáp: “Khi những người yêu nhau của loài người đi bên nhau, họ sẽ nắm lấy tay nhau, vì sợ bị lạc mất.” Tô Mạt Lê bịa đại ra một lý do, nhưng mà cô cũng cảm thấy những gì mình nói cũng khá hợp lý.
Đời người dài lắm, người ta gặp nhau nhiều như thế, đến rồi đi, đi rồi lại dừng.
Thà nắm tay nhau mà bước đi sẽ càng an tâm hơn.Cô thật đúng là một tay chơi trong việc nói lời yêu thương mà, Tô Mạt Lê tự khen ngợi mình trong lòng.Không khí cũng vừa tới điểm, cô nũng nịu cười hỏi: “Nếu em bị đi lạc mất, đại nhân có đi tìm em không?”Chris Fado nhướng mày: “Ngu xuẩn đến cái trình độ này thì không cần phải đi tìm.”...!Đại nhân lợi hại.
Anh đã thành công làm mấy lời yêu đương trở nên không còn giá trị gì rồi đấy.Chris Fado mỉm cười khi nhìn sự thay đổi trên gương mặt của cô trong giây lát, anh nắm chặt lấy tay cô, thản nhiên nói: “Ta sẽ không để em đi lạc mất đâu.” Trên cơ thể của cô có ma khí của anh, cho dù cô có đi đâu thì anh cũng sẽ biết.Tô Mạt Lê hài lòng, cô dựa vào Chris Fado chiêm ngưỡng đám cá kết thành đội.Chris Fado nghĩ cô thích ăn như vậy, liệu cô có vui hơn nếu anh bắt đám cá này cho cô ăn không?Tô Mạt Lê vô cùng hứng thú với các trò chơi thể thao trên biển, nhưng mà sau khi chơi xong cô lại hơi thất vọng.
So sánh với việc cùng Chris Fado bay cao thì thực sự không có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào cả.Cánh của Chris Fado chỉ hơi dao động là có thể bay cao trên bầu trời, tốc độ còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn bay lượn với dù trên không, sau khi chơi xong tàu lượn thì cô đã hết hứng thú.Thấy Tô Mạt Lê có hơi thất vọng, Chris Fado không nói tiếng nào mà ôm cô, nói: “Ôm chặt ta.”Tô Mạt Lê thuần thục ôm chặt lấy cổ của Chris Fado, hai bả vai của Chris Fado vươn ra, lông vũ màu đen xuyên thủng qua ống tay áo ngắn màu xám, anh giương ra hai cánh chim to lớn, cánh chim vừa vỗ là anh đã cùng Tô Mạt Lê tay trong tay bay đi ra ngoài.Chris Fado bay nhanh trên mặt biển.
Cảm giác mất trọng lượng và kề sát với mặt biển làm cho trái tim Tô Mạt Lê đập nhanh dữ dội.
Gió xào xạc bên tai cô, sóng trên mặt biển trong vắt lấp lánh.
Sóng ào ạt, nước bắn tung tóe, những tia nước man mát bắn lên gương mặt của Tô Mạt Lê.“Mở rộng vòng tay ra, ta sẽ ôm em.” Chris Fado ôm chặt Tô Mạt Lê, dùng tay trái nâng chân cô lên, tay phải ôm lấy cơ thể cô.Tô Mạt Lê nghe theo lời anh mở rộng hai tay của mình ra, cả người nhanh chóng trôi nổi trên biển, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống biển vậy, da đầu cô run lên không ngừng, giống như cưỡi mô tô mà thả tay ra vậy, kích động gào thét.“Quá đã!” Tóc tai Tô Mạt Lê và Chris Fado bị thổi tới mức rối tung vào nhau, từng sợi tóc đen và bạc đan xen lẫn quấn vào nhau.Chris Fado cất cánh bay cao thêm một lần, dùng một góc chín mươi độ đưa Tô Mạt Lê bay thẳng đứng lên trời, từ trên cao nhìn xuống biển, đại dương giống như một viên ngọc xanh vô tận, biển rộng mênh mông không bờ bến làm cho tất cả con người đều trở nên thật nhỏ bé.Bên tai cô chỉ có thể nghe thấy tiếng gió, tiếng hít thở cùng nhịp tim của Chris Fado hòa cùng nhịp tim với Tô Mạt Lê, cô xoay người ôm lấy anh.Không cần Tô Mạt Lê bày tỏ, Chris Fado đã cúi đầu hôn cô.Hàm răng sắc nhọn đâm vào môi và lưỡi, cảm giác tê dại tràn ra môi, máu đặc quánh quyện vào nhau, có máu ngọt ngào của Tô Mạt Lê cùng máu tanh nồng của Chris Fado, dù cho chảy máu cũng chẳng có cách nào tách rời bờ môi và cánh lưỡi nóng bỏng của họ.
Nhịp tim đập thình thình có thể nghe thấy rõ, hai ác ma cứ vậy mà khao khát lẫn nhau.Chris Fado bay trên những đám mây cao, đôi cánh đen từ từ vỗ cánh, anh ôm chặt cô ác ma trong lòng.Tiếng rên tràn ra trên môi, họ từ từ tách ra môi và lưỡi, hơi thở gấp gáp đan xen, hai mắt nhìn nhau, không ai bảo ai mà cùng thè lưỡi ra nói: “Thật đau mà...”Thế là họ lập tức cười, Tô Mạt Lê ló mặt ra, trên nền biển xanh và bầu trời xanh, cô cười lớn, tự do tự tại, không gò bó, trong mắt cô tràn ngập niềm vui.Chris Fado nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ, cô cười lên vẫn đẹp hơn.Nụ cười của Tô Mạt Lê là phong cảnh đẹp nhất mà anh từng thấy..