Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam
  3. Chương 129
Trước /130 Sau

Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Chương 129

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Trọng Cửu được khiêng lên lầu.

Người hầu kẻ ra người vào. Có người đi xả nước vào bồn tắm, lấy ra chồng khăn sạch, quần áo trong bằng vải cotton mỏng, bày biện đâu ra đấy. Có người chuẩn bị đồ ăn bưng lên bốn đĩa điểm tâm nhỏ đặt trên chiếc bàn cạnh giường. Lại có một người cầm khăn nóng và dao cạo giúp anh sửa soạn lại mặt mũi, cắt tóc ngắn ngủn, chỉ còn lại một lớp mỏng tơ.

Minh Chi ngồi đối diện, tay cầm cuốn sách chậm rãi đọc.

Từ Trọng Cửu khẽ ho. Dạo này, Chúc Khắc Văn cho bác sĩ tiêm thuốc kháng sinh cho anh, viêm phổi cũng đỡ nhiều rồi, nhưng bệnh đi như rút tơ, thỉnh thoảng vẫn ho.

Thấy anh không thể tự ăn, người hầu bèn lấy bát tuyết nhĩ đường phèn đút cho anh. Anh nuốt từng miếng một, mỉm cười nói lời cảm ơn. Ăn xong, phòng tắm bên kia cũng chuẩn bị đâu vào đấy, hai người khỏe mạnh tiến lên dìu anh đi tắm, lúc mở tấm chăn ra thì đều sững sờ, không khỏi quay lại nhìn sắc mặt Minh Chi.

Ngoài khuôn mặt và đầu, phần bên ngoài của quần áo gần như không thể nhìn được. Mười móng tay đều mất hết, chỉ còn lại lớp da trần trên móng tay, mềm nhũn và có màu hồng như thịt tôm đã lột vỏ. Trên mu bàn tay cùng cánh tay chi chít những vết bỏng nông sâu, còn có cả những vết roi quất. Dù không nhìn thấy những chỗ dưới lớp áo, nhưng chắc chắn cũng không khá hơn là bao.

Từ Trọng Cửu vừa ho vừa cười, "Tay chân vẫn còn nguyên, ngón tay cũng chẳng thiếu cái nào."

Minh Chi liếc nhìn anh một cái, không đáp lời, gọi một người hầu nam đến dặn dò nhỏ nhẹ. Một lát sau, Lý A Đông bưng một cái hộp đen to tướng đi lên, bày ra tư thế rồi hướng về phía Từ Trọng Cửu chụp liên tục. Trên ngực, trên đùi anh đều có vết thương, lốm đốm loang lổ, khắp người không có một chỗ thịt lành.

Từ Trọng Cửu nắm tay che miệng, cố gắng kìm tiếng ho trong cổ họng, nhưng không thành công, "Chụp cho đẹp vào, rửa ra rồi gửi đến báo Lương Hữu, tôi cũng lên báo một lần cho biết."

Lý A Đông trả lời, "Lương Hữu dời sang Hồng Kông rồi, vẫn chưa hoạt động lại."

Chờ chụp xong, Lý A Đông tìm Bảo Sinh, lè lưỡi nói, "Ghê thật, bọn Nhật ra tay độc ác, đánh đến mức chẳng ra hình người." Đầu gối sưng vù lên thế kia, chân cũng biến dạng, không biết sau này còn đi lại được không. Đó là những vết thương nhìn thấy được, còn không biết có bị tra tấn bằng ghế điện không, nghe nói dính vào thứ đó, sau này ngay cả việc đại tiểu tiện cũng không tự chủ được. Từ Trọng Cửu vốn là một thanh niên tuấn tú, vừa khôi ngô lại vừa có chút khí phách, giờ tuy miệng lưỡi vẫn lanh lợi nhưng trên mặt chẳng còn chút thịt nào, chỉ còn lớp da bọc lấy xương, dù có hoạt bát đến mấy cũng khiến người ta sợ hãi. Cậu ta miêu tả cho Bảo Sinh nghe, "Gân xanh nổi lên chằng chịt, trông như bộ xương khô vậy."

Lý A Đông không phải người tay trắng, mấy năm nay tay cũng đã dính không ít máu, nhưng nhìn thấy bộ dạng này cũng phải lắc đầu kinh ngạc, "Cũng may anh ta chịu đựng được đến bây giờ, đúng là một trang nam tử."

Bảo Sinh đang cảm thấy toàn thân khó chịu, nghe vậy liền trợn tròn mắt, "Cút con mẹ anh đi, bớt nói nhảm!"

Lý A Đông chộp lấy một quả lê trong đĩa hoa quả, vừa gặm vừa nói, "Chân cậu thế nào rồi?" Cậu ta nhìn lên trời, "Không mưa mà."    Bảo Sinh không thèm để ý đến cậu ta, gắng sức đi ra sân.

Bác sĩ quen thuộc đến rồi. Bảo Sinh không có thời gian tán gẫu với Lý A Đông, dẫn bác sĩ vào phòng chờ. Đợi bác sĩ uống vài tách trà, mới có người mời ông lên lầu, lúc này Từ Trọng Cửu đã được tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường.

Những người hầu không dám động tay, sợ chạm vào những vết thương chi chít, Minh Chi thấy vậy không chịu được, cầm lấy khăn tắm lau mạnh, có phải làm bằng đậu phụ đâu, không được thì đã không được rồi.

Từ Trọng Cửu đau đến mức hoa mắt chóng mặt, cố gượng cười, "Để họ làm đi, đừng làm bẩn tay em."

Minh Chi không ngẩng đầu lên, mu bàn tay vung lên má anh, không biết là cố ý hay vô tình, giống như một cái tát. Từ Trọng Cửu nắm lấy tay cô, "Đừng mệt, anh mới tắm hôm qua, họ Chúc kia bắt anh tắm đi tắm lại, nói sợ em thấy ghê không chịu nhận hàng." Thấy người hầu đều ở bên ngoài, anh nắm lấy tay Minh Chi đưa lên miệng, mặc kệ bọt xà phòng dính lên môi mình.

Nóng hừng hực.

Minh Chi rút tay ra, đưa tay sờ lên trán anh, quả nhiên đang sốt.

Cô không khỏi tăng tốc động tác, Từ Trọng Cửu chỉ nhìn cô, một lúc sau mới thấp giọng hỏi, "Em trách anh liên lụy em sao?"

Minh Chi không lên tiếng, anh thở dài, "Hại em cũng thành Hán gian...."  Chưa nói hết câu, miệng đã bị nhét vào một cục khăn ướt nhẹp, ú ớ không nói được nữa.

Minh Chi thấy buồn cười, véo vào một miếng thịt ở đùi anh rồi vặn một cái, đúng lúc anh lấy khăn ra, "Ái chà" một tiếng kêu lên, ngoan ngoãn một lúc rồi lại nhìn bụng cô, áo dài rộng thùng thình không nhìn ra được gì, đành liều mạng hỏi, "Cái đó, chuyện đứa bé, không phải là bịa ra để cứu anh đấy chứ?"

Minh Chi liếc xéo anh một cái, không đáp, anh lại tự nói, "Họ Chúc kia nhìn ra em đang mang thai, không tiện hành động, anh bây giờ lại thành tàn phế. Trừ phi mọc cánh, nếu không em đừng hòng mang anh bay ra khỏi cái lồng lớn Thượng Hải này, cho nên mới thả anh về, cũng là để em quyết tâm đầu hàng người Nhật."

Minh Chi thản nhiên nói, "Anh trách đứa bé đến không đúng lúc?"

Từ Trọng Cửu tự vả vào mặt mình một cái, mới ho khan cười nói, "Sao có thể! Anh tuổi này rồi, vất vả lắm mới có một đứa, còn không biết trân trọng thì còn là người nữa không? Anh chỉ sợ liên lụy đến hai mẹ con, hại hai mẹ con không có tiếng tốt."

Minh Chi đứng dậy, "Lười quan tâm anh thật lòng hay giả dối, đứa bé thật sự có rồi, chắc là có từ hồi ở trên núi." Ở Hồng Kông cô đã mơ hồ cảm thấy nhưng không dám chắc chắn, đi được nửa đường trên tàu mới khẳng định, ai ngờ về lại nhận được tin xấu. Minh Chi cũng muốn nhân lúc thời gian chưa lâu bỏ đi, đỡ vướng víu khó hành động, nhưng vừa nghĩ đến Từ Trọng Cửu đã nói: Sớm muộn gì anh cũng không chết tử tế, chỉ là không có con nối dõi thì có chút đáng tiếc, giống như người sống đến rồi đi không để lại dấu vết, chết rồi ngay cả người khóc cũng không có.

Minh Chi ghét anh nói chuyện xui xẻo, bắt anh "phụt" mấy cái, nhưng vẫn lưu lại một bóng hình trong lòng. Cơ thể mình thì mình rõ, chắc là do cô luyện tập quá sức, kinh nguyệt lúc có lúc không, tuy tiện lợi nhưng lại không có lợi cho việc sinh nở, nếu lần này bỏ đi, e là thật sự không có con nữa.

Chần chừ một hồi, không biết có phải thai nhi trong bụng cảm nhận được ác ý của mẹ nó hay không mà lập tức ra oai phủ đầu, khiến Minh Chi đau bụng ra máu, phải nhờ thuốc của bác sĩ mới giữ được. Minh Chi tự thấy mất kiểm soát, đổ hết lên đầu Từ Trọng Cửu, nghĩ tới nghĩ lui liền lập kế hoạch, trước tiên phải cứu người ra đã. Quả nhiên, vừa nhận được tin, Lục Cần lập tức quay ngoắt đi bán đứng con gái; Chúc Khắc Văn cũng đúng như Minh Chi dự đoán, nghĩ rằng hai người họ không thoát khỏi lòng bàn tay mình, bèn thả người ra để hai người cùng bị tình cảm ràng buộc. Đừng nói Từ Trọng Cửu chân cẳng bất tiện, cho dù vẫn là một người khỏe mạnh bình thường, trên đường trốn chạy làm sao mang theo một thai phụ? Huống hồ thai phụ này lại không giống người thường, e rằng Từ Trọng Cửu muốn bỏ cũng không dễ dàng gì. Cứ để hai người họ nhìn nhau, vốn là người yêu, ngược lại trở thành gánh nặng của nhau.

Từ Trọng Cửu vừa mừng vừa lo, đầu hàng không phải chuyện dễ dàng, cho dù trong lòng anh có thể chấp nhận được, đội diệt trừ Hán gian sớm muộn gì cũng tìm đến. Người ngoài có quan tâm anh đã chịu bao nhiêu hình phạt, ăn bao nhiêu khổ cực đâu, một khi đã phản bội thì công lao trước đây đều đổ xuống sông xuống biển, ngay cả sự an toàn của mẹ con Minh Chi cũng thành vấn đề - cô không đứng vững lập trường, cũng là người cần phải loại bỏ. Chuyện tương tự, Từ Trọng Cửu đã làm vô số lần, không cần ai nói anh cũng biết mình sẽ phải đối mặt không chỉ là những lời nhục mạ, mà còn là những mũi tên hắc ám.

Tục ngữ nói hay lắm, chỉ có ngàn năm làm giặc, chứ không có ngàn năm phòng giặc, huống chi còn có Chúc Khắc Văn giở trò quỷ, tên khốn đó không biết lúc nào sẽ bán đứng anh. Trừ phi ôm chặt lấy đùi người Nhật, nhưng đùi đâu phải dễ ôm, chưa kể người Nhật cũng phức tạp bè phái, chỉ sợ Minh Chi là người đầu tiên không vượt qua được, biết đâu cô ra tay đại nghĩa diệt thân trừ khử anh, trong đầu cô rất căm thù người Nhật.

Từ Trọng Cửu rùng mình một cái, nắm chặt tay Minh Chi, thở dài nói, "Hay là đưa anh trở về đi, bây giờ cũng có con rồi, cho dù có chết anh cũng nhắm mắt được."

Có người gõ cửa phòng tắm, "Chị ơi, bác sĩ đến rồi ạ."

Minh Chi hất tay Từ Trọng Cửu ra, đứng dậy đi ra ngoài. Những người hầu đang đợi bên ngoài tiếp nhận, đỡ anh ra lau khô.

Từ Trọng Cửu nhắm mắt dưỡng thần trên giường. Ngoài cửa sổ, mấy con chim xuân không ngừng hót líu lo, êm ái dịu dàng. Trong phòng ngủ tuy đồ đạc không nhiều, nhưng món nào cũng là món Minh Chi yêu thích, bàn viết chữ bằng gỗ lê hoa lớn và ghế bành. Anh nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của người hầu, Bảo Sinh vốn bảo họ chuẩn bị một phòng khách, cuối cùng lại không dùng đến, Minh Chi vẫn sắp xếp cho Từ Trọng Cửu dưỡng thương ở phòng ngủ chính. Người hầu bèn chuyển đồ đạc từ phòng bên kia sang, chuẩn bị giá treo quần áo để truyền nước, gối tựa và chăn mỏng cho người bệnh, quả cầu hoa thơm để khử mùi thuốc, lỉnh kỉnh cũng không ít.

Lúc mới nghe tin Minh Chi có thai, ý nghĩ đầu tiên của anh là bỏ quách đi cho rồi, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, anh phải bảo vệ tất cả những gì thuộc về mình trước đã. May mà nhịn được, nếu không e rằng phải ra phòng khách mà ở. Anh có thể không quan tâm đến tất cả mọi người trên đời này, nhưng nếu ngay cả Minh Chi cũng mất đi, thì cũng chẳng còn gì là thật sự của anh nữa.

Tiếng bước chân trước sau vang lên trên hành lang ngoài cửa, Từ Trọng Cửu mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Bảo Sinh liền cười, "Làm phiền cậu rồi."

Bây giờ anh toàn thân đầy thương tích, nếu Bảo Sinh giở trò gì đó khiến anh cũng trở thành kẻ què quặt, sau này còn mặt mũi nào gặp ai.

Ánh mắt Bảo Sinh lướt qua những vết thương trên mặt và người Từ Trọng Cửu, nhưng không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn là một khuôn mặt đen sì. Nhường chỗ cho bác sĩ ngồi xuống, cậu mới quay lưng lại lộ ra một chút ý cười, đáng đời, có gan làm thì có gan chịu, đúng là lật thuyền rồi nhé.

Vị bác sĩ chuyên về chấn thương không cần đến dụng cụ của Tây, lần lượt kiểm tra khắp người, mặc kệ sắc mặt Từ Trọng Cửu càng lúc càng trắng bệch. Kiểm tra xong, trong lòng bác sĩ đã nắm rõ, cầm bút viết một đơn thuốc, bảo người đi lấy thuốc sắc ngay.

Bảo Sinh tưởng đã xong, hơi thất vọng.

Ai ngờ bác sĩ lại viết thêm một tờ giấy: khăn tắm một cái, người khỏe mạnh hai người, nhìn vóc dáng Từ Trọng Cửu lại sửa thành người khỏe mạnh bốn người. Bảo Sinh không hiểu. Bác sĩ giải thích, người bị thương có mấy chỗ bị gãy xương, lát nữa ông ấy sẽ dùng phương pháp gia truyền để nắn từng cái một, cực kỳ đau đớn, phải cần bốn người khỏe mạnh giữ chặt, tránh trong lúc giãy giụa lại xảy ra sơ suất.

Nghe thấy hai chữ "cực kỳ đau đớn", khóe miệng Bảo Sinh nhếch lên, cố hỏi thêm có cần tiêm thuốc giảm đau không.

Bác sĩ lắc đầu nói không được, tiêm thuốc giảm đau thì hiệu quả sẽ kém, chỉ có thể chịu đựng.

Thế là Bảo Sinh vui vẻ đi tìm thêm ba người khỏe mạnh nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /130 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Hoa Vô Tư

Copyright © 2022 - MTruyện.net