Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tâm tư nhỏ bé của Quý Minh Chi bị Từ Trọng Cửu nhìn thấu, nhưng biết làm sao được, nếu Từ Trọng Cửu thương hoa tiếc ngọc, thì bộ xương của anh đã sớm không biết ở nơi nào rồi.
Trong suốt 23 năm qua, Từ Trọng Cửu phần lớn thời gian đều phải sống dưới tay người khác, Quý Minh Chi đáng thương, nhưng ai đến thương anh đây?
Năm đó Từ Trọng Cửu từng nhận cha nuôi ở đầu đường, lần này đến Khán Hải Lâu uống trà là do cha nuôi sai người đến truyền lời. Tiễn Quý Minh Chi xong, Từ Trọng Cửu nảy ra ý tưởng mới, phủi phủi bụi đất trên áo, sau đó cười tủm tỉm đi gặp người kia.
Chiều hôm sau, Thẩm Phượng Thư sai người đến nhà họ Quý truyền tin, bảo Quý Minh Chi xin nghỉ học một ngày, anh ta có việc tìm cô. Quý Minh Chi không rõ lý do, người truyền tin đã đi rồi, hỏi người gác cổng thì ba câu đều là không biết.
Hôm sau Thẩm Phượng Thư đến đón Minh Chi, trên dưới nhà họ Quý đều biết hôn sự của hai người là kết cục đã định nên không ai hỏi họ đi đâu. Đợi đến khi ra khỏi cửa, Minh Chi mới biết là đi khám bệnh, không biết Từ Trọng Cửu đã nói gì với anh ta mà Thẩm Phượng Thư lại dành thời gian đi một chuyến này.
Nhà họ Quý năm đời đều xem bệnh ở một vị trung y lớn tuổi, Thẩm Phượng Thư lại đưa cô đi khám Tây y. Tây y tin vào dụng cụ, thế nào cũng phải làm rất nhiều xét nghiệm mới có kết quả, Thẩm Phượng Thư chờ ở một bên, dần dần lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Minh Chi bồn chồn bất an, cuối cùng cũng lấy hết can đảm đề nghị anh ta cứ về làm việc. Nhưng anh ta không chịu, lại còn tỏ thái độ là người đến đón thì phải có trách nhiệm đưa về. Hai người ngồi đối diện nhau, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ mệt mỏi không nói nên lời, càng khiến cho cuộc trò chuyện trở nên khó khăn.
Trời đã về chiều, báo cáo vẫn chưa có mà mưa lại bắt đầu rơi, Từ Trọng Cửu tìm đến, nói có việc quan trọng cần gặp Thẩm Phượng Thư. Thẩm Phượng Thư do dự, Minh Chi vội vàng một lần nữa nói mình có thể tự về nhà, bảo anh họ cứ đi làm việc. Thẩm Phượng Thư suy nghĩ một chút, rồi để Từ Trọng Cửu ở lại. Chức vụ hiện tại của Từ Trọng Cửu là thư ký của Thẩm Phượng Thư, giúp đỡ xử lý công việc cũng là điều nên làm.
Thẩm Phượng Thư vừa đi, Minh Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt sang thấy ý cười của Từ Trọng Cửu, dường như anh đã nhìn ra tâm tư của cô. Minh Chi hơi đỏ mặt, cúi đầu ngồi xuống, một lúc lâu sau mới ngẩng lên. Bắt gặp ánh mắt cười của Từ Trọng Cửu, cô bối rối quay đầu đi, dùng sức quá mạnh khiến bím tóc văng đến phía trước ngực.
Báo cáo ra, Minh Chi có chút thiếu máu, huyết áp hơi thấp, ngoài ra không có bệnh gì khác. Bác sĩ nghe cô kể lại tình trạng hôm đó, nói có thể là do đột ngột tụt huyết áp, cũng có thể là do dị ứng gây ra khó thở, rồi cầm bút định kê đơn thuốc.
Minh Chi sợ bác sĩ kê đơn thuốc ngoại, mà tiền mình mang theo lại không nhiều, vội vàng nói mình không thích uống thuốc, cứ để vậy cũng có thể tự khỏi.
Bác sĩ từng học y ở Nhật Bản, tổ tiên lại là thầy thuốc Trung y, nghe vậy liền viết một thực đơn, dặn cô nên ăn nhiều táo đỏ hầm gan lợn, tăng cường vận động.
Lúc này trời đã sắp mưa to, may mà Thẩm Phượng Thư đã để xe lại cho họ dùng. Từ Trọng Cửu bung dù che mưa cho Minh Chi, dìu cô ra phía sau xe, đợi cô ngồi vào rồi mới đóng cửa lại, sau đó ra phía trước lái xe. Một phen lăn lộn như vậy, tóc anh ướt sũng, nước mưa theo mái tóc chảy xuống cổ rồi xuống lưng, chiếc áo sơ mi ướt đẫm dính sát vào người, làm nổi bật lên bờ vai rộng đặc trưng của nam giới.
Minh Chi thầm kinh ngạc, vị Từ tiên sinh này nhìn mảnh khảnh, không ngờ lại rất có cơ bắp. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô liền cảm thấy xấu hổ, thân là con gái nhà lành không nên nhìn đàn ông như vậy, thậm chí là không nên nghĩ đến.
Quý Minh Chi đặt hai tay lên đầu gối, hơi cúi đầu. Dọc đường xe xóc nảy, cô vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích.
Mai Thành quy hoạch rất gọn gàng, phương hướng đông tây nam bắc rất dễ nhận biết, Từ Trọng Cửu chỉ trong vài tháng đã quen thuộc đường xá. Anh lái xe đến chợ, mua rất nhiều đồ ăn, riêng táo thì có táo đỏ, táo đen. Ngoài ra còn có ô mai, cam thảo, bánh ngọt các loại, cứ theo lời chủ quán giới thiệu mà mua mỗi thứ một túi.
Ban đầu Minh Chi không hiểu ý anh, ngơ ngác ngồi đợi trên xe, mãi đến khi anh xách những túi lớn túi nhỏ quay lại nói là mua cho cô, cô mới giật mình, "Không được, không được."
Từ Trọng Cửu đang lái xe, cũng không quay đầu lại, "Huyện trưởng dặn dò, nếu không thì cô đi nói với anh ta."
Minh Chi cứng họng, thầm nghĩ Thẩm Phượng Thư khi nào đã nói vậy, Từ Trọng Cửu lại nói thêm, "Anh ta nói nếu hôm nay cô ra ngoài, thì bảo tôi mua thêm nhiều đồ cho con gái dùng."
Minh Chi đã quyết định không nhận, nhưng Từ Trọng Cửu cũng chẳng hỏi ý kiến cô, lại mua thêm vải vóc và một số đồ trang trí nhỏ xinh, cuối cùng lái xe đến Hồng Vận Lâu, quay đầu lại cười với Minh Chi đang ngồi ở ghế sau, để lộ hàm răng trắng sáng, "Hoàng Đế còn không bạc đãi binh lính, cô Hai không định mời tôi ăn cơm sao?"
Thực sự chưa từng gặp người nào tự nhiên như vậy, Minh Chi ngẩn người ra, nhưng quả thật cũng đã làm phiền anh cả buổi. Lúc này có nên xấu hổ hay thành thật ngay lập tức là lựa chọn của cô, "Từ tiên sinh, e là tiền tôi mang theo không đủ."
Từ Trọng Cửu thấy vậy liền trấn an cô, "Tôi chỉ đùa thôi. Đừng lo lắng chuyện tiền nong, huyện trưởng đã sắp xếp rồi."
Cảm xúc Minh Chi nhất thời lẫn lộn, cũng không phân biệt rõ là vì anh cũng biết nịnh bợ cấp trên, hay là vì điều gì khác.
Cô còn chưa kịp xác định cảm xúc của mình thì Từ Trọng Cửu đã mở cửa xe, đưa tay ra muốn đỡ cô xuống, đúng là phong thái của một quý ông.
Cô có phải bảy tám mươi tuổi đâu, Minh Chi vội vàng xua tay từ chối.
Hồng Vận Lâu là một nhà hàng trăm năm tuổi, bên trong được bài trí sạch sẽ sáng sủa. Đúng lúc là giờ ăn cơm, phòng riêng trên lầu đã hết, người phục vụ liền giới thiệu bàn gần cửa sổ. Từ Trọng Cửu thấy chỗ đó được ngăn cách bằng bình phong, cũng coi như yên tĩnh, bèn nhìn Minh Chi để hỏi ý kiến. Minh Chi rất ít khi ra ngoài ăn cơm, chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, tránh đứng đó gây sự chú ý, nên vội vàng gật đầu đồng ý.
Từ Trọng Cửu cũng không hỏi ý Minh Chi, liền gọi cá quế chiên xù, vài món chay mặn, ngoài ra còn có một nồi lẩu măng hầm thịt. Minh Chi ngạc nhiên, ngần ấy thức ăn làm sao hai người ăn hết, nào ngờ Từ Trọng Cửu thong thả ăn uống rất ngon lành, cuối cùng ăn sạch sẽ mọi thứ, ngoài thức ăn còn ăn thêm hai bát cơm.
Ăn xong, người phục vụ đưa khăn nóng, Từ Trọng Cửu lau tay, cười nói, "Tôi là con vợ lẽ, bảy tuổi mới được về nhà lớn, trước đó phải theo mẹ bữa đói bữa no, nên khi có đồ ăn thì nhất định phải ăn cho no."
Thì ra là vậy, Minh Chi im lặng gật đầu.
Lúc này, trong đại sảnh dần vắng người, bên kia có hai vị khách chắc đã uống vài ly rượu, giọng nói rất lớn, đang bàn tán về Thẩm Phượng Thư, "Hắn độc đoán chuyên quyền, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng."
Từ Trọng Cửu gọi người phục vụ, dặn dò vài tiếng. Người phục vụ qua đó cười làm lành, khuyên can một hồi, hai người kia liền tính tiền rồi lảo đảo bỏ đi.
"Không cần lo lắng, những kẻ tự xưng là hương thân này ngoài miệng thì nói mạnh miệng, chứ thật sự muốn làm gì thì cũng chẳng làm được gì đâu." Từ Trọng Cửu cười khẩy, "Có gia thế chống lưng, anh ta có thể chạy đi đâu được."
Từ Trọng Cửu đưa Minh Chi về đến nhà, giúp cô xách những túi lớn túi nhỏ vào trong. Bà cụ Quý thấy vậy, biết là ý của Thẩm Phượng Thư, trong lòng vui mừng, ngoài miệng mời Từ Trọng Cửu ngày kia đến dự tiệc ngắm hoa, đó là buổi tiệc hoa mẫu đơn thường niên của nhà họ Quý.
Đến ngày hẹn, Từ Trọng Cửu quả nhiên đến từ sáng sớm, còn mang theo không ít quà, từ bà cụ đến sáu cô con gái đều có phần. Bà Quý càng thêm yêu thích, cố ý kéo Từ Trọng Cửu trò chuyện, nhưng vì khách khứa quá đông, nên đành phải gọi Minh Chi và Hữu Chi ra tiếp chuyện.
Khách quý đến đông đủ, còn cháu trai Thẩm Phượng Thư thì Quý Tổ Manh nhất định phải đến thăm một chuyến.
Chính quyền mới vẫn dùng trụ sở huyện cũ, những kiến trúc này rất có giá trị lịch sử, nhưng được trùng tu đúng cách nên vẫn giữ được nét cổ kính. Quý Tổ Manh trước đây từng làm việc ở đây, nên rất quen thuộc đường đi lối lại, cứ thế đi thẳng đến văn phòng của Thẩm Phượng Thư. Hồi trẻ ông ta là người cao gầy, bây giờ phát tướng giống cha vợ, trở thành người mặt tròn phúc hậu, khi đi lại sắc mặt hồng hào.
Đi qua hành lang tử đằng dài, Quý Tổ Manh dừng bước trước căn phòng ở cuối tầng trệt.
Tầng hai sáng sủa còn tầng trệt thì tối, mọi người đều khuyên Thẩm Phượng Thư, nhưng anh ta khăng khăng muốn chọn căn phòng này, vì thực sự rất tiện cho người đến liên hệ công việc. Cửa hé mở, Quý Tổ Manh thấy Thẩm Phượng Thư đang ngồi viết bên bàn. Ông ta gõ cửa, không đợi trả lời đã đẩy cửa bước vào.
Thẩm Phượng Thư thấy là Quý Tổ Manh, mới nhớ ra đã đồng ý tham gia buổi tiệc, nên cũng không nói nhiều liền thu dọn đồ đạc trên bàn rồi chuẩn bị ra ngoài. Quý Tổ Manh mỉm cười nhìn anh ta bận rộn, tự mình lấy thuốc lá trên bàn trà châm một điếu, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh. Từ khi Thẩm Phượng Thư nhậm chức, nhân viên huyện phủ đã giảm đi không ít, phần lớn là những người trẻ tuổi, ai nấy đều tràn đầy năng lượng, khí thế rất khác so với trước đây.
Tốt thì tốt, nhưng người khác chưa chắc đã hiểu, trên đường đi Quý Tổ Manh không nhịn được khuyên Thẩm Phượng Thư vài câu, đại loại như làm việc trước tiên phải làm người. Thấy Thẩm Phượng Thư có vẻ không nghe lọt tai, ông ta liền chuyển chủ đề, nói sang chuyện những vị khách đến dự tiệc, chẳng mấy chốc xe đã đến nhà họ Quý.
Quý Tổ Manh những năm nay rất có thành tích trong việc quản lý trường học, quan hệ rộng rãi. Trong số khách khứa cũng có người bất mãn với Thẩm Phượng Thư, nhưng nể mặt chủ nhà nên vẫn khách sáo với anh ta. Thẩm Phượng Thư cũng không tỏ ra nhiệt tình, Quý Tổ Manh bèn gọi người dẫn anh ta ra vườn nghe hát.
Vì sợ ồn ào, nhà họ Quý chỉ mời các đứa trẻ ở trường mẫu giáo Côn Khúc đến hát bên hồ nước, thỉnh thoảng có tiếng tiêu sáo đệm theo. Thẩm Phượng Thư không ngồi vào chỗ mà đứng dưới gốc cây nghe hát, cảm thấy không hợp với tính mình. Anh ta cũng không muốn làm phiền người khác, bèn tự mình đi về phía Tàng Thư Lâu. Trên đường đi ngang qua bãi cỏ, nơi đó vốn là chỗ các cô con gái nhà họ Quý chơi bóng, hôm nay được dọn dẹp làm nơi cho thanh niên sinh hoạt, đàn dương cầm cũng được mang ra. Một đám thanh niên nam nữ thời thượng ồn ào, "Cô cả Quý, chơi thêm một bản nữa đi." Sơ Chi được bọn họ vây quanh, cười duyên dáng lướt ngón tay trên phím đàn, quả nhiên lại chơi thêm một khúc.
Thời gian trôi nhanh như nước, Thẩm Phượng Thư vẫn còn nhớ cảnh Sơ Chi theo bà Quý đến nhà họ Thẩm chơi. Lúc đó cô ấy mới ba bốn tuổi, béo tròn mềm mại, gặp ai cũng cười, chẳng sợ người lạ, còn khen vườn nhà họ Thẩm đẹp, không ngờ bây giờ đã là thiếu nữ rồi.
Thẩm Phượng Thư vừa nghĩ về chuyện cũ vừa tiến đến chỗ các cô gái. Cô con gái út của nhà họ Quý - Linh Chi, mặc chiếc váy phương Tây màu hồng phấn, chạy đến ôm lấy chân anh ta, "Anh họ."
Đi theo sau Linh Chi là bảo mẫu, biết Thẩm Phượng Thư tính tình không tốt, vội vàng gọi, "Cô nhỏ, đừng làm phiền cậu Thẩm." Linh Chi ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đen láy, "Anh họ, em ngoan lắm."
Thẩm Phượng Thư cúi người bế cô lên, nói đùa, "A Mạt Đầu cũng đi học rồi à?" Linh Chi là con gái út của ông Quý và bà cả, người thân đều gọi cô bé là A Mạt Đầu. Linh Chi bất mãn sửa lại, "Em tên là Quý Linh Chi, năm nay năm tuổi." Thẩm Phượng Thư cười nói, "Được rồi, Linh Chi."
Linh Chi ra lệnh cho Thẩm Phượng Thư, "Đi xem chị cả đàn đi."
Thẩm Phượng Thư không muốn chen vào đám đông nên do dự một chút. Linh Chi ôm cổ anh ta, dán mặt vào mặt anh ta nũng nịu nói, "Em cũng muốn xem chị cả đàn." Cô vừa rồi định đi qua nhưng bị bảo mẫu ngăn lại, nói không được làm phiền chị cả. Nhưng nếu anh họ dẫn cô đi, bảo mẫu nhất định không thể ngăn cản.
Thẩm Phượng Thư mỉm cười, bế cô đến gần Sơ Chi.
Sơ Chi thấy anh họ đến bèn vội dừng đàn, tiếp nhận Linh Chi đặt cô bé lên ghế, rồi bảo Thẩm Phượng Thư hát. Thẩm Phượng Thư không thể từ chối, nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Em có biết đàn "Tiễn biệt" không?" Bài hát này của pháp sư Hoằng Nhất có thể nói là ai cũng biết, Linh Chi sợ phần đệm đàn không đến lượt mình, vội vàng chiếm lấy vị trí trung tâm trên ghế, vỗ vào đàn hô, "Em biết, em biết."
Mọi người đều bật cười, Sơ Chi dịu dàng nói, "Em gái, chúng ta cùng đàn bốn tay nhé."
Linh Chi không chịu, "Em muốn đàn trước." Cô bé đánh đàn, nghe cũng ra dáng ra hình.
Linh Chi có mười ngón tay mũm mĩm, khi đàn còn biết gật đầu lắc cổ tay theo nhịp, Thẩm Phượng Thư nhìn mà không khỏi buồn cười. Đợi cô độc tấu xong một lần, Sơ Chi tham gia đàn cùng, Thẩm Phượng Thư cũng đánh đàn hát theo, "Ngoài trường đình, bên đường cổ, cỏ xanh nối tiếp mấy ngày liền, gió đêm thổi liễu tiếng sáo tàn, hoàng hôn núi tiếp núi..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");