Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Chi chuyển đến một căn nhà nhỏ trong Tô Giới. Cùng chuyển đến còn có bảo mẫu ở nhà A Vinh và một cô gái trẻ tên Xảo Xảo do A Vinh mới tìm được.
Từ Trọng Cửu muốn ở bên Minh Chi thêm vài ngày. Anh thấy cô đã chịu quá nhiều khổ cực, rất muốn mang đến cho cô sự ấm áp. Nhưng có người từ Mai Thành đến, lúc trước anh phải gác lại công việc quan trọng để chạy ra ngoài, nên bây giờ cần phải quay về ngay. Dù huyện trưởng hiện tại đồng ý cho anh nghỉ phép, nhưng bản thân anh cũng không dám tự ý rời đi. Suy cho cùng, chuyện này liên quan đến sự nghiệp, Từ Trọng Cửu còn muốn thăng tiến.
Vì vậy, Từ Trọng Cửu chỉ có thể giao cho A Vinh chăm sóc Minh Chi. May mà anh thấy Minh Chi bây giờ có vẻ như chim mỏi về rừng, không cần người giám sát, nên nhiệm vụ chính của bảo mẫu và Xảo Xảo là nấu cơm dọn dẹp, tiện thể để ý đến sinh hoạt hàng ngày của Minh Chi, hai người là đủ rồi.
Từ Trọng Cửu vội vàng mua sắm nhiều quần áo và đồ dùng sinh hoạt cho Minh Chi, rồi lại nhớ ra một việc, chạy đến hiệu thuốc Tây mua rất nhiều thuốc bổ. Anh hận không thể nhìn chằm chằm Minh Chi uống hết chỗ thuốc đó, nhưng cuối cùng cũng biết sự hao tổn của cơ thể không phải một sớm một chiều là có thể bù đắp lại được, chỉ có thể dặn dò cô ăn uống đúng bữa.
Lúc anh đi, Minh Chi tiễn anh ra cửa. Dưới ánh nắng chói chang, Minh Chi đứng trong khung cửa, mái tóc mới uốn xoăn như một cái mũ đội trên đầu, trông giống như một bình hoa sứ thời Tống cắm một bó phù dung sắp tàn.
Uốn tóc là chủ ý của Từ Trọng Cửu, anh thấy Minh Chi gầy đến mức mất đi những đặc điểm của phụ nữ, muốn mượn những phương tiện hiện đại như uốn tóc để bù đắp. Minh Chi cũng chẳng quan tâm, nên sau khi chịu đựng vài tiếng đồng hồ bị hành hạ, cô có một mái tóc uốn xoăn với mùi khét lẹt thoang thoảng.
Từ Trọng Cửu ôm Minh Chi, Minh Chi cũng ngoan ngoãn để anh ôm, anh thì thầm bên tai cô, "Em yên tâm."
Còn chuyện gì cần yên tâm thì anh lại không nói.
Bảo mẫu dẫn Xảo Xảo đứng sang một bên, cùng Minh Chi tiễn Từ Trọng Cửu lái xe đi xa. Anh cao ráo, dung mạo tuấn tú, lời nói lại ôn hòa như vậy, khiến Xảo Xảo - cô gái nhỏ mới từ quê lên làm người giúp việc, nhìn đến ngây người. Trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai như vậy, vừa oai phong vừa giàu có lại đối xử tốt với vợ như thế, còn cô chủ thì cứ như cái sào tre, ngây ngốc chẳng có phản ứng gì, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.Từ Trọng Cửu vừa đi, bảo mẫu dặn Xảo Xảo đưa Minh Chi về phòng, đóng cửa sân lại bắt đầu dọn dẹp, tất cả những ngôi nhà mới chuyển đến đều có vô số chỗ cần dọn dẹp.
Phòng khách bày bộ sofa kiểu mới, trên bàn trà có một đĩa hoa quả, Minh Chi liếc mắt nhìn: Tiền của tôi! Cầu thang gỗ được đánh bóng loáng sáng bóng đẹp mắt, Minh Chi chậm rãi bước lên lầu: Tiền của tôi!!
Trong phòng kê chiếc giường lớn kiểu Tây, rèm cửa may theo kiểu phương Tây chia làm hai lớp, một lớp nhung, một lớp voan mỏng, Minh Chi kéo lớp voan mỏng lại: Tiền của tôi!!!
Dù biết rõ chắc chắn không đòi lại được tiền, nghĩ ngợi thêm cũng vô ích, nhưng nếu con người ta không bị tình cảm chi phối thì tốt biết mấy. Minh Chi lúc này vừa tự nhủ đừng bận tâm, Từ Trọng Cửu hiện tại không bạc đãi cô, chắc hẳn sau này cũng sẽ không, nhưng lại nhịn không được nghĩ, một vạn đại dương kia mà còn thì tốt biết mấy.
Cô và Từ Trọng Cửu có một cuốn sổ ghi chép nợ nần qua lại, lúc anh nợ tôi, lúc tôi nợ anh, tính toán cũng chẳng rõ ràng.
Minh Chi thở dài, kéo tấm chăn mỏng lên ngủ một giấc, ngày nào cô cũng chỉ còn hai việc là ăn và ngủ.
Chiều tối Xảo Xảo đến gõ cửa, không thấy động tĩnh gì từ bên trong, bĩu môi xuống nói với bảo mẫu: "Cô chủ vẫn còn ngủ, chắc lại thức dậy ăn khuya."
Bảo mẫu nhận ra sự khinh thường của Xảo Xảo dành cho Minh Chi, nhưng không có ý ngăn cản. Một núi không thể có hai hổ, ở đây tiền nhiều việc ít, lại là cô chủ chính thức, so với chỗ A Vinh thì tốt hơn, bảo mẫu có ý định ở lại làm lâu dài, một cô chủ không cần hai người tâm phúc.
Minh Chi ngủ đến nửa đêm mới tỉnh, bên ngoài yên ắng. Cô uể oải bò dậy, khoác áo ngủ xuống lầu ăn uống.
Bảo mẫu rất chu đáo chuẩn bị bốn món ăn: cá mè hấp, tôm luộc, rau dền đỏ, còn có một bát trứng hấp cùng cơm để trong lồng ủ. Bên ngoài trời nóng, nhưng căn nhà ống nhỏ nhắn này có cái hay của nó, mấy chiếc máy lạnh hoạt động ngày đêm, giúp duy trì không khí mát mẻ trong nhà.
Minh Chi ăn hết cơm canh vẫn còn thấy đói, tìm kiếm xung quanh nhìn thấy hai miếng bánh kem bơ. Là sáng nay cô thuận miệng nói muốn ăn, Từ Trọng Cửu đặc biệt đi mua.
Cách ăn uống như vậy chẳng khác nào quỷ đói. Minh Chi không do dự ăn hết hai miếng bánh, chỉ khi nào no bụng cô mới thấy dễ chịu.
Hôm sau, Xảo Xảo thấy bánh kem chỉ còn lại cái hộp, bĩu môi càu nhàu với bảo mẫu: "Cô chủ nhà mình ăn khỏe thật, người thì gầy như que củi, chẳng biết đồ ăn đi đâu hết."
Cô ta vốn định là đồ ăn thừa mà cô chủ không ăn, mình sẽ được nếm thử cho biết, ở quê chưa từng thấy bao giờ.
Mười mấy ngày sau, Từ Trọng Cửu lại đến thăm Minh Chi, ngạc nhiên phát hiện cô đã hồi phục được phần nào vẻ bề ngoài. Tóc tuy vẫn còn vàng hoe, nhưng ngày nào cũng trốn trong nhà không phơi nắng nên da dẻ trắng hơn nhiều, trên mặt cũng có chút thịt.
Lần này anh dẫn theo một bác sĩ đến khám tay cho Minh Chi.
Minh Chi rụt tay lại, nhất quyết không chịu: "Tôi không dựa vào cái đó để kiếm sống, không sao cả."
Cuối cùng vẫn là Từ Trọng Cửu phải nghiêm mặt mới giữ được cô lại để bác sĩ châm cứu, vết thương đã lâu, tổn thương dây thần kinh khó chữa, cần dùng thuốc và châm cứu để kích thích dây thần kinh phát triển.
Bác sĩ sẽ đến châm cứu mỗi ngày, ngoài ra cần phải xoa bóp và tập luyện. Bảo mẫu tình nguyện nhận việc xoa bóp, còn việc tập luyện chỉ có thể dựa vào Minh Chi tự giác.
Tối đó Từ Trọng Cửu không vội về, nhìn Minh Chi ngâm tay vào nước nóng, rồi lại giúp cô xoa bóp chỗ bị thương.
"Vẫn còn đau không?" Anh rất cẩn thận nâng tay cô lên xem xét kỹ lưỡng.
Nhìn từ phía Minh Chi, hàng mi của anh giống như rèm cửa, hai hàng dày rậm.
Cô lắc đầu, thực ra thi thoảng vẫn có những cơn đau nhói nhưng có thể chịu đựng được. Chỉ là không thể làm những việc quá tỉ mỉ, cũng không thể dùng sức quá mạnh.
"Chữa trị cho tốt, nhất định sẽ khỏi." Mất đi kỹ năng này thật đáng tiếc, dù Minh Chi không quan tâm nhưng Từ Trọng Cửu vẫn đau lòng thay cô. Anh rất tự tin nói: "Em còn trẻ, vẫn còn có thể phát triển."
Minh Chi không khỏi cười nhạt.
Đến giờ đi ngủ, Từ Trọng Cửu bảo người hầu trải một tấm chăn xuống dưới đất trong phòng Minh Chi.
Xảo Xảo làm xong việc đến tìm bảo mẫu nói chuyện phiếm, kể lại chuyện vừa rồi, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn: "Sao vợ chồng lại không ngủ chung giường?"
Trong lòng bảo mẫu biết cô chủ từng cãi nhau với cậu chủ rồi bỏ đi, nhìn thái độ ra sức lấy lòng của cậu chủ, chắc hẳn là lỗi của cậu chủ, có lẽ cô chủ vẫn chưa tha thứ. Nhưng ngoài miệng chị ấy lại nói: "Sáng mai cậu chủ phải đi sớm, sợ làm ồn cô chủ đấy."
Xảo Xảo cảm thấy cậu chủ thật sự quá tốt. Cô chủ ngày nào cũng chỉ ăn với ngủ, vậy mà cậu chủ vẫn nghĩ cho cô chủ, đến việc dậy sớm đi làm cũng sợ làm ồn cô chủ.
*****
Sáng hôm sau, Từ Trọng Cửu lặng lẽ xuống lầu, vừa đi vừa ngáp.
Ngủ một đêm trên sàn cứng, đau nhức cả xương cốt. Nhưng anh không nỡ ép buộc quá đáng, phụ nữ mà, luôn cần thời gian để thoát khỏi tổn thương. Hơn nữa anh cũng sợ mình không nhịn được, lỡ lại có thêm đứa con, với thể trạng hiện tại của Minh Chi không chịu nổi gánh nặng sinh nở.
Đến phòng ăn, bữa sáng đã được bày sẵn, Từ Trọng Cửu ăn vài miếng mới sực tỉnh. Chỉ là bữa sáng thôi, bảo mẫu làm xong bày ra là được, sáng sớm tinh mơ không cần Xảo Xảo đứng bên cạnh rót trà mời nước, huống hồ cô ta ăn mặc lòe loẹt, rõ ràng là có ý đồ.
Từ Trọng Cửu vốn định đuổi việc Xảo Xảo ngay tại chỗ, nhưng nghĩ lại quyết định không làm vậy, anh định chờ Minh Chi tự xử lý. Anh muốn không phải là một người vợ nhu nhược, người như vậy muốn có bao nhiêu cũng được, không cần tốn nhiều công sức bồi dưỡng như vậy.
Chỉ cần Minh Chi không giơ móng vuốt với anh, anh rất vui lòng nhìn cô vênh váo hống hách.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");