Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam
  3. Chương 62
Trước /130 Sau

Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Chương 62

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi tắm, Từ Trọng Cửu đã gọi một cuộc điện thoại dài. Sắp xếp xong mọi việc, anh mới từ những mưu mô quỷ kế trở về hiện thực, rùng mình một cái từ trong ra ngoài.

Đêm lạnh, quần áo lại quá mỏng manh.

"Có vợ cũng như không." Từ Trọng Cửu vừa xả nước nóng vừa lẩm bẩm than phiền. Anh cởi chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ dính máu, nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Từ Trọng Cửu đột ngột mở cửa, quả nhiên là Xảo Xảo.

Xảo Xảo đỏ mặt, vẻ vừa muốn nhìn vừa không dám, đưa cho anh một chiếc khăn tắm lớn.

Từ Trọng Cửu nhận lấy, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Cái quái gì vậy!

Ngâm mình trong nước nóng nửa tiếng, Từ Trọng Cửu mới bò ra. Lau qua loa người, anh quyết định đi trêu chọc Minh Chi, nếu không những chuyện đắc ý kia cứ giấu trong lòng không ai chia sẻ, quả thật giống như mặc áo gấm đi đêm, nói không nên lời cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Từ Trọng Cửu còn hơi ẩm ướt đã nhảy lên giường, kéo chăn chui vào.

Một người ghì một người đạp, hai người triển khai một trận chiến trên giường, cuối cùng Từ Trọng Cửu giành chiến thắng nhờ sức lực. Nhưng cũng chỉ là thắng hiểm, đầu gối của Minh Chi đang tì vào bụng anh, bất cứ lúc nào cũng có thể di chuyển xuống dưới cho anh một đòn trí mạng.

Anh nín cười, chủ động giơ cờ trắng đầu hàng, "Đừng nghịch nữa, chỉ muốn nói chuyện với em thôi."

"Anh nói đi." Minh Chi thở hổn hển mở miệng.

Từ Trọng Cửu cố hết sức nhích lại gần, hôn lên trán cô một cái, rồi nhanh chóng lùi về phía mép giường trước khi cô kịp phản kháng. Anh dừng lại ở đó, tiện tay ôm lấy bắp chân Minh Chi. Đôi chân cô thon thả khiến anh bồn chồn, rất muốn cởi luôn cả quần ngủ của cô ra.  

Nhưng Từ Trọng Cửu dự định chinh phục hoàn toàn cả thể xác lẫn tâm hồn Minh Chi, không muốn dùng đến cưỡng ép. Anh cười hỏi cô: "Em tuổi thỏ à, cứ đạp người ta mãi thế?"

Minh Chi quyết định mặc kệ những lời nói nhảm nhí của anh, còn chân thì, anh thích ôm thì cứ ôm.

Nhưng tư thế này thật sự không thích hợp để ngủ, cô nhịn một lúc, thấy anh không có ý định buông tay, đành phải lên tiếng: "Anh nói đi."

"Tôi nói..." Lòng bàn chân cô áp vào chân anh, ấm áp một vùng, "Lúc tôi không ở đây, em có nhớ tôi không?" Sáng mai anh lại phải về Mai Thành, đáng tiếc không tiện mang cô theo, mà cô cũng không muốn về đó.

Minh Chi không cần suy nghĩ liền nói không.

Anh mò mẫm véo mũi cô: "Cô gái nhỏ không có lương tâm."

Minh Chi nghiêng đầu đi không để anh toại nguyện. Hai người cứ thế khống chế lẫn nhau, lắc đầu quẫy đuôi một hồi, rồi cùng bật cười.

"Có sợ không?" Từ Trọng Cửu kẹp hai chân Minh Chi vào giữa hai chân mình, nghiêng người đối mặt với cô.

"Cái gì?"

"Chuyện ở rạp chiếu phim ấy."

"Liên quan quái gì đến tôi mà sợ."

Minh Chi vừa dứt lời, đầu đã bị gõ nhẹ một cái. Từ Trọng Cửu trách mắng: "Còn láu cá thật, ở khu ổ chuột mấy tháng, học được cả nói tục rồi."

Minh Chi lặng lẽ đảo mắt trong bóng tối, thầm nghĩ những câu tục tĩu hơn đã nghe hết rồi, cái này tính là gì. Hơn nữa đang ngủ ngon lành bị người ta đánh thức, cô không được phép có chút bực tức sao?

Từ Trọng Cửu thử thăm dò cử động, Minh Chi vội vàng đưa tay cản lại, "Làm gì vậy, chúng ta đã nói rồi mà."

Cô vừa dứt lời, anh nắm lấy tay cô, để lòng bàn tay cô áp vào ngực mình, "Tôi không động vào em, để em động vào tôi."

Cô muốn rút tay về, anh chậm rãi nói, "Em mà còn cử động thì đừng trách tôi, dù sao tôi cũng là đàn ông, bị động rồi thì không nhịn được phải đánh trả."

Cô quả nhiên không dám động đậy nữa.

Hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau, dưới lòng bàn tay cô, trái tim anh đập vững vàng.

"Lúc nãy em đang nghĩ gì vậy, vẻ mặt đầy tâm sự?", anh hỏi.

"Không có gì.", cô ngập ngừng nói, "Anh không sợ sao?"

"Sao lại không sợ. Tôi đã lăn lộn đến mức này, nếu gặp phải kẻ liều mạng, đánh nhau với hắn thì tôi thiệt, không đánh nhau với hắn thì càng thiệt." Anh nắm lấy tay kia của cô, đưa lên môi hôn, trịnh trọng nói, "Trên đời này mãi mãi kẻ chân đất không sợ kẻ mang giày, những kẻ càng ở tầng lớp dưới đáy càng dám liều mạng, tôi chính là một trong số bọn họ, vất vả lắm mới leo lên được, sao có thể không sợ."

Minh Chi trầm mặc một hồi, rồi bất ngờ buông ra một câu: "Nhìn không ra."

Từ Trọng Cửu mỉm cười: "Đương nhiên rồi, tôi đã thoát ra được trước thì ắt hẳn phải hơn bọn họ chứ." Anh thở dài một hơi, làn hơi ấm nóng phả vào mặt Minh Chi. Cô không kịp phòng bị, lúc định thần lại thì đã thấy mùi kem đánh răng thoang thoảng khắp mũi. May mà Từ Trọng Cửu vốn kỹ tính, nên mùi cũng không đến nỗi khó chịu. Giọng anh dịu xuống: "Minh Chi, đừng giận nữa, tôi biết em vẫn còn trách tôi nhưng cũng không nỡ rời xa tôi, đúng không?"

Minh Chi không nói gì.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng thở của Từ Trọng Cửu nặng dần. Anh đã ngủ, còn tay cô vẫn bị anh nắm áp vào lồng ngực. Hơi ẩm lúc nãy anh mang vào chăn theo hơi ấm tỏa ra khắp nơi, len lỏi vào từng ngóc ngách.

Minh Chi chỉ muốn đạp anh một cái cho tỉnh, nhưng chân cô bị anh kẹp chặt, không thể động đậy.

Cô thở dài, cam chịu tìm giấc ngủ trong tư thế oái oăm này.

Sáng sớm Từ Trọng Cửu tỉnh dậy, thấy lưng Minh Chi áp sát vào ngực mình. Cô ngủ ngon lành như một con mèo con, lưng cong cong, tay chân dài ngoằng không biết để đâu, cứ thế co ro lại. Một tay anh bị cô gối đầu, tay kia thì ôm lấy cô, chân hai người quấn lấy nhau. Chăn tuột xuống, vai cả hai đều lộ ra ngoài, nhưng nhờ hơi ấm của nhau nên cũng không thấy lạnh.

Từ Trọng Cửu cẩn thận rút tay ra. Trưa nay anh có việc, nhất định phải về. Cứ mỗi lúc thế này anh lại càng muốn nhanh chóng thành công, để có một ngày không phải vất vả vì miếng cơm manh áo nữa.

Nhưng Minh Chi vẫn tỉnh giấc. Cô lim dim mắt, nhìn anh với vẻ mơ màng.

Từ Trọng Cửu khẽ hôn lên gương mặt ửng hồng vì giấc ngủ của cô: "Ngủ tiếp đi, nếu muộn thì cứ xin nghỉ, học hay không cũng chẳng quan trọng."  

Cô "ừm" một tiếng, giọng tỉnh táo hơn đôi chút: "Anh đi à?"

Ngón tay Từ Trọng Cửu lướt qua mái tóc mai của cô. Mái tóc ngắn ngủn lướt qua kẽ tay, anh chợt nhận ra Minh Chi có một cái chóp tóc nhỏ xinh trước trán. (Gốc để là mỹ nhân tiêm, các bạn search google để biết tóc mái mỹ nhân tiêm nhé)

Cô kéo chăn lên để lộ đôi mắt, ánh lên vẻ cam chịu.

Từ Trọng Cửu mỉm cười, rồi mới đứng dậy. Anh thong thả mặc quần áo, trước là quần, rồi đến áo sơ mi, áo khoác, cuối cùng mới cài mấy nút áo trên cùng.

Bước đến mép giường, anh hôn lên chóp tóc cô. Mái tóc ngắn cứ cọ vào mũi anh, anh cố nhịn không hắt xì, khẽ nói: "Ngoan."

Từ Trọng Cửu ngẩng lên nhìn Minh Chi, thấy dáng vẻ lúc này của cô thật xinh đẹp, rất xứng với mình, trong lòng bỗng thấy mãn nguyện.

Chiều hôm đó, Minh Chi đi học về mới biết Xảo Xảo đã bị Từ Trọng Cửu cho thôi việc. Sợ Xảo Xảo sáng sớm khóc lóc ầm ĩ làm Minh Chi thức giấc, nên Từ Trọng Cửu đã gọi điện cho A Vinh kêu giải quyết, đợi đến khi Minh Chi về nhà thì mọi chuyện đã xong xuôi.

"Cô chủ, cô xem có cần tuyển người mới không ạ?", bảo mẫu cung kính hỏi.

Minh Chi thờ ơ: "Mọi người cứ tự quyết định."

Xảo Xảo làm việc không tốt, nên khi tuyển người mới A Vinh rất cẩn thận lựa chọn kỹ càng. Ngoài việc đáng tin cậy, người đó không được có chút tư sắc nào để tránh nảy sinh những ý nghĩ không nên có, nhưng cũng không được quá xấu.  Một lúc lâu vẫn chưa tìm được người phù hợp, may mà bảo mẫu rất đảm đang, một mình quán xuyến hết mọi việc trong ngoài.

*****

Hôm nay Minh Chi muốn đến cửa hàng bách hóa mua quần áo thể thao, bảo mẫu đi theo xách đồ.

Vừa xuống xe ở cửa ra vào, một cậu bé da ngăm đen từ ven đường nhảy ra: "Chị Lục, em là Bảo Sinh đây ạ."

Lúc Minh Chi rời đi, cô đã để lại cho mẹ Bảo Sinh một khoản tiền, đủ để chữa bệnh cho Bảo Sinh và hai mẹ con sống qua ngày trong một năm rưỡi. Vì vậy, thỉnh thoảng cô có nhớ đến đứa trẻ này nhưng không quá lo lắng. Sống phải dựa vào chính mình, mong chờ người khác thương hại chẳng khác nào giao mạng sống của mình cho người ta, phó mặc cho số phận thì có gì tốt.

Bảo Sinh đen và gầy, quần áo tuy cũ nhưng vẫn sạch sẽ, tinh thần thì rất hoạt bát, có vẻ đã hoàn toàn bình phục. Cậu cười toe toét nói: "Chị Lục, chị càng ngày càng xinh đẹp."

Minh Chi mỉm cười, không đáp lại. Cô thấy trước ngực Bảo Sinh đeo một chiếc hộp gỗ nhỏ đựng thuốc lá: "Không đánh giày nữa à?"

Bảo Sinh hào hứng nói: "Cái này kiếm tiền nhiều hơn." Hơn nữa còn vui, trước cửa hàng bách hóa thật náo nhiệt. Bảo Sinh đang ở tuổi hiếu động như khỉ, không thể ngồi yên. Khi dẫn em trai Phúc Sinh đi đánh giày, vì tính tình ham chơi mà cậu thường xuyên lén đi chơi, gần như không kiếm được đồng nào. Mẹ Bảo Sinh đã đánh đã mắng nhưng chỉ dọa suông, không có tác dụng răn đe gì.

Minh Chi khẽ gật đầu: "Chào mẹ em giúp chị nhé."

Cô không có ý định trò chuyện với Bảo Sinh, bởi vì vừa nhìn thấy cậu, cô lại nhớ đến quyết tâm của mình ngày hôm đó. Mới đó mà khí thế hừng hực ngày nào đã nhạt phai, Minh Chi thầm giật mình, thì ra thời gian như nước chảy có thể bào mòn mọi góc cạnh một cách vô tình.

Bảo Sinh như một dấu hiệu nhắc nhở Minh Chi, chí khí của cô đâu rồi? Nếu muốn sống cuộc sống hiện tại, tại sao phải chịu đựng những khổ cực đó, lấy Thẩm Phượng Thư chẳng phải cũng có được sao? Từ Trọng Cửu muốn thu phục cô, chẳng lẽ cô cứ ngoan ngoãn chịu thua?

Sự tra hỏi thầm lặng khiến Minh Chi bồn chồn. Cô cũng không ngừng biện minh: Cô đã bị tổn thương, cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối. Cô mang Từ Trọng Cửu đi, những dự định về tương lai cũng chỉ như hiện tại, đã đạt được rồi thì cần gì quan tâm ai là người mang đến, chẳng lẽ cô và anh còn phải phân biệt rõ ràng?

Mua đồ xong từ cửa hàng bách hóa đi ra, Bảo Sinh vẫn đứng đợi ở đó ngước nhìn Minh Chi. Đứa trẻ lanh lợi này đã sớm nhận ra sự lạnh nhạt vô hình của Minh Chi, nhưng cô là người đến từ một thế giới khác, mang đến sự mới mẻ và kích thích, khiến cậu khao khát và quyến luyến.

Xe chạy được một đoạn rồi lại quay lại.

"Lên xe.", Minh Chi nói.

Cô quyết định giữ Bảo Sinh bên cạnh, để luôn nhắc nhở bản thân đừng quên. Những ngày tháng sống dưới tay người khác, cô đã trải qua còn ít sao.

Bảo Sinh reo lên một tiếng rồi lên xe. Cậu ngoan ngoãn ngồi co ro trên ghế, sợ làm hỏng xe.

Buổi tối mẹ Bảo Sinh đến nhà, cũng bị sự giàu có của nhà Minh Chi làm cho giật mình. Đây chẳng phải là cuộc sống trong tranh ảnh sao? Nhà nhỏ xinh, rèm voan trắng bay phấp phới theo gió, trên bàn trà bày hoa quả, bánh kem sữa trong đĩa nhỏ ai muốn lấy thì lấy. Chị ấy chỉ dám ngồi một góc nhỏ trên ghế sô pha, tay chân luống cuống không biết để đâu, nhưng vẫn nhỏ nhẹ cảm ơn Minh Chi đã ân cần với Bảo Sinh: "May mà thằng quỷ đòi nợ này không bị người ta bắt đi."

Minh Chi đẩy bánh kem về phía mẹ Bảo Sinh, rồi rót cho chị ấy một tách trà nóng: "Đừng nói vậy, cũng nhờ chị cứu tôi, nếu không thì xương cốt tôi giờ đã mục nát rồi."

Mẹ Bảo Sinh nhìn xung quanh, không thấy chủ nhà, bảo mẫu biết ý ra sân giặt quần áo: bộ đồ thể thao mới mua phải giặt sạch, ủi phẳng rồi mới đưa cho cô chủ mặc. Mẹ Bảo Sinh không dám nhìn sắc mặt Minh Chi, cúi đầu nói: "Tên đó còn đánh cô không?"

Minh Chi sững người, chợt hiểu ra, mẹ Bảo Sinh tưởng những vết thương trên người cô là do Từ Trọng Cửu gây ra.

Cô ngắn gọn nói: "Không phải anh ấy."

Mẹ Bảo Sinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, hai tay xoa xoa vào đùi: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Thật ra, em gái à, tôi đã từng nghĩ đến chuyện báo tin, nhưng lại sợ nếu cô quay về bị đánh chết thì chẳng phải là tôi gây ra tội ác sao? Tuy tôi ham tiền nhưng không muốn cô chết. Tuổi còn trẻ như hoa như ngọc mà đã phải chịu nhiều khổ cực rồi, tôi không thể đẩy cô vào hố lửa."

Điều mẹ Bảo Sinh không nói ra là, chị ấy vẫn luôn do dự nên đã giữ lại tờ báo đó, dự định sau này khi suy nghĩ kỹ càng sẽ dùng đến.

Chỉ là không ngờ Minh Chi lại nghĩ thông suốt, chịu quay về.

Mẹ Bảo Sinh chân thành nói: "Sau này cô đừng cãi nhau với cậu ta nữa, người chịu thiệt vẫn là cô, phụ nữ chúng ta dù sao sức lực cũng không bằng đàn ông. Vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường lại hòa. Đàn ông nhà nào chẳng vậy, ông chồng chết tiệt nhà tôi cũng thế. Lúc ông ấy còn sống, ngày nào hai đứa tôi cũng cãi nhau, ông ấy vừa nhắm mắt xuôi tay, tôi lại nhớ ông ấy."

Minh Chi không ngờ mẹ Bảo Sinh lại khuyên mình, không khỏi bật cười: "Bảo Sinh nói với chị rồi à? Nhà tôi còn thiếu người giúp việc, nếu chị muốn, có thể dẫn Bảo Sinh theo."

Mẹ Bảo Sinh thấy căn nhà đẹp như vậy, đương nhiên là đồng ý. Hơn nữa Minh Chi coi Bảo Sinh như cậu bé giúp việc, trả lương hàng tháng, chuyện tốt như vậy còn ở đâu ra nữa.

Mẹ Bảo Sinh ấp úng: "Chỉ sợ chúng tôi làm không tốt." Bảo mẫu trong sân vừa nhìn là biết người sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, tóc tai búi gọn ghẽ, tiếp đãi khách khứa lại lịch sự chu đáo. Cùng là người nghèo, cũng chia ra ba bảy loại.

"Tôi nói được là được."

Chuyện này Minh Chi một lời đã quyết.

Từ Trọng Cửu đến, thấy cách làm của Minh Chi thì không đồng tình: "Nếu thích chị ta, chi bằng cho chị ta một khoản tiền, cần gì phải nuôi trong nhà. Em nhìn móng tay chị ta xem, không rửa một năm rưỡi thì không sạch được đâu."

Minh Chi đang ngồi làm bài tập vẽ, đầu cũng không ngẩng lên: "Chị ấy làm vệ sinh sân vườn tiện thể trông coi cửa, lại không nấu ăn, móng tay có sạch hay không thì có quan trọng gì."

"Làm mất mặt Từ công quán nhà tôi rồi.", Từ Trọng Cửu lẩm bẩm, lại gần xem bài tập của Minh Chi, không nhịn được lại nói: "Trường em cũng vậy, cái gì cũng học, nào là cầm kỳ thi họa, có giống trường thể dục đâu."

Minh Chi đặt bút xuống: "Có chuyện muốn bàn với anh." Cô muốn đưa Bảo Sinh đến hội quán Tinh Võ học võ.

"Em cứ quyết định, không cần hỏi tôi.", vừa nghe là chuyện của thằng nhóc da đen kia, Từ Trọng Cửu càng không hứng thú: "Em đúng là người tốt bụng."

Minh Chi gật đầu: "Đúng vậy, biết đâu sau này có phúc báo."

Từ Trọng Cửu biết mẹ Bảo Sinh là ân nhân cứu mạng Minh Chi, chị ấy cứu Minh Chi rồi Minh Chi lại giúp đỡ chị ấy, quả là chuyện tốt đẹp.

Gần đây sự nghiệp của anh lại có nhiều bước phát triển, nên tâm trạng lúc nào cũng phấn chấn chẳng thể ngồi yên. Minh Chi thì chỉ lo làm bài tập, anh đi đi lại lại vô số vòng, cuối cùng quyết định ra ngoài tìm đám bạn bè ăn chơi, kẻo mình thật sự biến thành người cha lắm lời.

Anh không tin với sức hút của mình mà không thể khiến cô hồi tâm chuyển ý.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /130 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chủ Bá Hôm Nay Cứu Vớt Thế Giới Sao

Copyright © 2022 - MTruyện.net