Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ở trên tàu lâu ngày, trở lại đất liền vẫn còn cảm giác bồng bềnh, Minh Chi tuy mệt nhưng ngủ cũng không yên giấc, vừa hửng sáng đã tỉnh dậy. Cô mở mắt ra, ngơ ngác vài giây mới hoàn hồn: mình đã về rồi, đây là nhà.
Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mờ mờ của đồ đạc. Từ khi Từ Trọng Cửu rời đi, Minh Chi đã dọn dẹp hết bàn trang điểm cùng ghế quý phi mà anh mua sắm, trong phòng trống ra nhiều chỗ, thoáng đãng hơn hẳn.
Nghĩ đến Từ Trọng Cửu, trong lòng Minh Chi nóng lên, mặt và tai cũng cũng nóng như thiêu đốt. Cô trở mình xuống giường, nghĩ đến anh làm gì chứ, nên làm gì thì làm đi, nếu bản thân không có năng lực thì có nhớ anh đến mấy, anh cũng chẳng quay về.
Minh Chi rửa mặt xong liền xuống lầu vận động gân cốt, thấy Bảo Sinh đang tập tấn, cô liền hài lòng, trẻ con nên chăm chỉ một chút. Bảo Sinh vừa không có gia thế, lại đã lớn rồi mà không chịu chuyên tâm học hành, con đường có thể đi không nhiều; cô sẵn lòng giúp đỡ Bảo Sinh nhưng cũng không thể cho cậu một con đường chính thống trong xã hội, mà đi theo cô, nếu không mạnh mẽ thì không được.
Cô xoay nhẹ cổ tay và mắt cá chân, rồi gọi Bảo Sinh vào phòng trống, bảo cậu luyện tập cùng.
Bảo Sinh đồng ý, vừa nói vừa bày ra tư thế. Hai người cùng một sư phụ, nhưng nam nữ khác biệt, sư phụ dạy dỗ tùy theo năng lực của từng người, Minh Chi học võ thuật nhanh nhẹn, lấy yếu thắng mạnh, lấy nhu khắc cương, còn Bảo Sinh tuổi còn nhỏ, thể trạng tốt, có thể từ từ rèn luyện thân thể cho cường tráng.
Thấy cậu đã sẵn sàng, Minh Chi liền tấn công như vũ bão. Ban đầu Bảo Sinh còn đỡ được khá thong dong, nhưng vài chiêu sau đã thở hổn hển, sơ ý bị Minh Chi nắm lấy cổ tay, nếu đây là đánh thật, thì tiếp theo sẽ là cú đánh vào khớp khuỷu tay. Còn bây giờ, Minh Chi mỉm cười, buông tay ra nói, "Đừng có nghĩ đến chuyện nhường chị."
Bảo Sinh đỏ mặt, nghiêm túc dồn sức, nhưng đến hiệp thứ hai vẫn là Minh Chi chiếm ưu thế. Cô có đôi chân dài không thua kém gì nam giới, tung một cú đá rồi dừng lại. Bảo Sinh tưởng mình không né được, mắt mở to tròn xoe, đứng chôn chân tại chỗ.
Minh Chi thu chân về, "Lại nào."
Luyện tập hơn một tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại, Minh Chi tắm rửa xong đi ra, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, trong nhà ngoài ngõ cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Cô bưng bát lên, thấy mẹ Bảo Sinh đang nháy mắt với bảo mẫu.
Bảo mẫu họ Lý nấu ăn rất ngon, hơn ba mươi tuổi, ngày nào cũng dọn dẹp bản thân và nhà bếp sạch sẽ gọn gàng, cũng không thích nhiều chuyện. Minh Chi chỉ biết chị ấy đã từng kết hôn và có con, sau khi ra ngoài làm việc thì chia tay chồng, con cái ở lại quê với chồng.
So với bảo mẫu, mẹ Bảo Sinh đã từng lăn lộn ngoài đời một mình nuôi nấng ba đứa con, lại còn cứu mạng Minh Chi, tuy cũng biết thân biết phận, nhưng lại can đảm hơn nhiều.
Minh Chi vẫy tay gọi hai người, "Có chuyện gì vậy?"
Chị Lý và mẹ Bảo Sinh nhìn nhau, rồi lần lượt đến trước mặt Minh Chi. Chị Lý thấp giọng kể lại câu chuyện, thì ra người chồng ở quê của chị ấy đã tìm được người phụ nữ khác, mười năm nay sinh thêm mấy đứa con, khiến cho đứa con trai lớn do chị ấy sinh ra không còn chỗ dung thân. Đứa bé tìm đến đây muốn sống cùng mẹ ruột.
Chị Lý lúc chia tay với người đàn ông kia đã thề sẽ không bao giờ bước chân vào nhà hắn nữa, khi đó con trai chị mới lên hai, mười năm trời mẹ con chẳng gặp lại nhau. Chị ấy sống yên ổn được mười năm, bỗng dưng người tìm đến tận cửa, cũng khiến chị ấy giật mình. Nhưng giật mình thì giật mình, dù sao cũng là con ruột, nuôi thì vẫn phải nuôi.
Minh Chi suy tư, "Người ta thường nói thà theo mẹ ăn mày còn hơn theo cha làm quan, lúc đầu sao chị không mang theo nó đi?" Làm thuê tuy vất vả, nhưng cũng không đến nỗi không nuôi nổi một đứa trẻ.
Chị Lý cười khổ, "Phải nhà họ đồng ý mới được chứ, cháu đích tôn làm sao họ để tôi mang đi." Ai ngờ đâu sau này họ lại sinh nhiều con như vậy, cháu đích tôn thành ra đứa trẻ giúp việc không công, phải chăm sóc các em, làm không tốt thì bị đánh. Chị ấy ấp úng nói, "Nó cũng biết làm việc nhà, ở đây cũng có thể phụ giúp được ít nhiều, qua hai ba năm nữa có thể cho đi học nghề..."Mẹ Bảo Sinh cưng chiều con trai, không cho đi học nghề lại cho đi học võ, chị Lý ngoài miệng không nói nhưng trong lòng không khỏi chê trách. Chị thấy nhiều rồi, những kẻ lông bông ưa đánh đấm cuối cùng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
"Đã đến rồi thì cứ để nó ở lại đây." Minh Chi ngắt lời chị ấy, "Bây giờ nó đâu?"
Chị Lý mừng rỡ, chị ấy và mẹ Bảo Sinh đã bàn bạc trước, đoán chừng với tính cách của Minh Chi thì cô sẽ không phản đối, nhưng được cô đồng ý vẫn khiến chị ấy vui mừng. "Nó đang ở ngoài cửa."
Lương Minh Chi trả hậu hĩnh, chị Lý muốn làm việc lâu dài, không dám dễ dàng đắc tội với cô, "Nó đến mấy hôm rồi, tôi cho nó ở nhờ nhà một người bạn, chưa được cô đồng ý nên không dám cho nó vào."
Minh Chi chỉ mỉm cười, cô hiểu được sự cẩn thận của chị Lý, nhưng cũng không cần thiết phải làm vậy, chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Chị Lý liền gọi con trai vào chào Minh Chi. Đó là một cậu nhóc gầy gò đen nhẻm, quần quá ngắn để lộ ra hai cẳng chân chi chít sẹo, có vết côn trùng cắn, còn nhiều hơn là vết thương do bị đánh.
"Cha nó mỗi khi say rượu lại trút giận lên người nó, vớ được cái gì là đánh cái đó, trên lưng cũng đầy sẹo." Chị Lý vừa nói vừa tức giận, mắt đỏ hoe, "Tôi ở ngoài làm sao mà biết được, cứ nghĩ dù sao cũng là cha ruột của nó."
Mẹ Bảo Sinh cũng rơm rớm nước mắt, "Tội nghiệp thằng bé."
Minh Chi trầm mặc không nói, Bảo Sinh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, "Chị, hôm nay chị phải đi học, ăn sáng xong rồi đi thôi."
Mẹ Bảo Sinh nghe thấy cậu không gọi cô chủ mà gọi "chị", liền lặng lẽ đưa tay véo vào eo cậu, Bảo Sinh cố chịu đau, không nhăn mặt thản nhiên nói tiếp, "Xe đã đợi ở ngoài rồi." Cậu nhìn ra được chị đã động lòng trắc ẩn, cậu không thích cái thằng Lý A Đông này.
*****
Đến trường lại là một khung cảnh náo nhiệt khác, gia cảnh các học sinh khác nhau, con gái nhà giàu đến đây học chẳng qua là để có thêm một nơi giải trí, nên nhiều người học dở chừng rồi bỏ học lấy chồng. Vì vậy, Minh Chi xin nghỉ nhiều ngày không đến, mọi người cũng không lấy làm lạ, chỉ cho rằng cô sắp có tin vui, hoàn toàn không ngờ rằng cô lại đi xa như vậy. Chỉ có hiệu trưởng là tìm Minh Chi nói chuyện, sợ cô vì áp lực mà vội vàng lấy Cố Quốc Hoàn, nhà họ Cố tuy giàu có thế lực, nhưng dù sao cũng không phải là người đàng hoàng.
Hiệu trưởng ngày trước từng học trường thể dục thể thao, tâm đắc với chủ trương "khỏe người cường giống, hưng thịnh dân tộc Trung Hoa", dựa vào đồng lương giáo viên thể dục mà lập nên trường này, mười mấy năm qua từ mười mấy học sinh phát triển đến quy mô như hiện nay, được coi là tấm gương tự lực tự cường của phụ nữ. Minh Chi thành thật tiếp thu sự quan tâm này, hứa rằng nếu gặp khó khăn sẽ lên tiếng nhờ giúp đỡ.
Từ chỗ hiệu trưởng ra cũng gần đến giờ tan học, Cố Quốc Hoàn và chiếc Chevrolet sáng bóng của cậu ta đang đợi ở cổng, thu hút không ít sự chú ý.
Minh Chi thản nhiên thu dọn sách vở, hiệu trưởng quan tâm chân thành, cô cũng nói thật với hiệu trưởng. Cha của Cố Quốc Hoàn là trùm xã hội đen ở địa phương, nhưng bản thân cậu ta thì cũng không tệ, ngoài việc hay buôn chuyện tầm phào, tiêu tiền hoang phí ra thì cũng không có gì xấu.
Nếu nói về sự hung ác, e rằng mình còn hơn cậu ta gấp nhiều lần, Minh Chi nghĩ thầm rồi ung dung bước lên xe của Cố Quốc Hoàn.
Cố Quốc Hoàn cũng vất vả cả ngày. Tàu chở hàng không thể nào chạy về trong tình trạng trống rỗng, hôm nay cậu ta đi theo người quản lý học hỏi kinh nghiệm, thân là cậu chủ mà cũng mệt đến ê ẩm cả người, tuy nhiên buổi tối vẫn còn sức để rủ Minh Chi đi xem phim.
Minh Chi khéo léo từ chối, cũng không giữ Cố Quốc Hoàn ở lại ăn cơm.
Nhà có khách.
Mẹ Bảo Sinh dè dặt, "Bà ta nói là bạn cũ của cô, nhất định đòi vào đợi."
Minh Chi nhìn sang, ở phía bên kia phòng khách Lục Cần mỉm cười với cô, cất tiếng hỏi, "Tan học rồi à?"
Bạn cũ tốt lành gì. Ánh mắt Minh Chi lướt qua đôi môi đỏ mọng và chiếc nhẫn kim cương của Lục Cần, rồi dừng lại trên khoảng trống trên bức tường phía sau. Nơi đó Từ Trọng Cửu từng treo một bức tranh sơn thủy, gỡ xuống rồi có vẻ trống trải lạ thường, nhưng đó chính là điều cô thích.
Không có việc gì sẽ không tới nhà (gốc là vô sự bất đăng tam bảo điện). Khóe môi Minh Chi khẽ nhếch lên.
Đến đúng lúc lắm.
Thấy Minh Chi không đuổi khách, chị Lý bưng lên một ấm trà mới, lại thêm hai đĩa hoa quả tươi. Quả mơ vàng ươm, quả mận tím sẫm trông thật đẹp mắt. Lục Cần cầm một quả mơ chậm rãi bóc vỏ, "Nơi này của cô thật đẹp, dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp."
Mười ngón tay thon dài của bà ta cử chỉ vô cùng tao nhã, đưa quả mơ đến trước mặt Minh Chi, "Học cả ngày, mệt rồi chứ?"
Minh Chi thản nhiên cầm tách trà lên uống một ngụm, "Cũng bình thường."
Lục Cần thu quả mơ về, chậm rãi cầm trên tay cắn, "Cũng phải, người nhà họ Quý làm sao mà sợ học hành chứ."
Minh Chi rũ mắt nhìn nước trà trong tách. Ngoài Cố Quốc Hoàn lắm lời ra thì nhà cô hầu như không có khách khứa, trà tiếp khách của nhà Minh Chi cũng là trà Minh Tiền do nhà họ Cố biếu, búp trà non nhỏ, pha ra nước xanh biếc. Bỗng nhiên cô mất hết kiên nhẫn không muốn vòng vo với đối phương nữa, nhướng mày hỏi thẳng, "Có chuyện gì?"
Lục Cần giật mình, vội lấy khăn lau tay, biết ý nên nói rõ mục đích đến đây. Người đàn ông mà bà ta đang cặp kè vừa mới mất cha, người nhà không phục hắn lấy phần lớn gia sản nên làm ầm ĩ hết cả lên, bà ta muốn nhờ ông chủ Cố "nói giúp vài câu", "khuyên nhủ" những kẻ gây rối nhiều nhất. Nhưng mà ông chủ Cố đâu phải người dễ dàng mời được, có câu "mời khách dễ, tiễn khách khó", chỉ e là không trả nổi cái giá phải trả sau khi mời được ông ta, nên Lục Cần muốn thông qua Minh Chi để nhờ vả Cố Quốc Hoàn. Tuy Cố Quốc Hoàn không quản chuyện làm ăn, nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất của nhà họ Cố, lời nói ít nhiều cũng có trọng lượng.
"Việc thành tất có hậu tạ." Lục Cần nhấn mạnh.
Hậu tạ hậu hĩnh ư, Minh Chi bật cười, lấy gì mà hậu tạ Cố Quốc Hoàn chứ? Cố Quốc Hoàn có thiếu ăn thiếu mặc gì đâu, cần gì phải ra ngoài kiếm tiền?
Cô suy nghĩ một lúc mới ra giá, "Ba mươi vạn, cộng thêm một phần cổ phần."
"Ôi chao..." Lục Cần vừa định mặc cả, liền bị ánh mắt của Minh Chi dọa sợ, bèn ấp úng nói, "Nhất thời tôi không có ba mươi vạn tiền mặt, nhiều nhất chỉ có thể đưa ra hai mươi vạn."
"Vậy thì hai mươi vạn, cổ phần phải lập văn bản hẳn hoi." Minh Chi cũng nhấn mạnh, "Xong sớm nghỉ sớm."
Thỏa thuận xong giá cả, Lục Cần vội vã ra về.
Giây phút đứng dậy, dù mặc sườn xám rộng thùng thình nhưng vẫn bị Minh Chi nhìn ra manh mối: bụng dưới hơi nhô lên, rõ ràng đã mang thai bốn năm tháng.
Trong lúc nhất thời, Minh Chi thật sự không biết cảm xúc thế nào.
Lục Cần né tránh ánh mắt của Minh Chi, vuốt ve tóc mai nói: "Giúp xong việc này, sau này tôi sẽ không làm phiền cô nữa."
Đến giờ cơm tối, chị Lý vẫn không thấy Minh Chi xuống lầu, không khỏi nhìn về phía Bảo Sinh. Mẹ Bảo Sinh hiểu ý, nháy mắt ra hiệu cho Bảo Sinh lên gọi Minh Chi. Không phải bọn họ thèm ăn hay sợ đói, mà là sau khi người phụ nữ kia rời đi, tâm trạng Minh Chi rõ ràng không tốt, đã đóng cửa ở trong phòng một lúc lâu rồi. Hiện tại mấy người họ đều nhờ Minh Chi mà có cơm ăn, chia sẻ nỗi lo cho chủ nhân cũng là điều nên làm.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng mở cửa, Minh Chi ló người ra ở đầu cầu thang, "Bảo Sinh, lên đây."
Bảo Sinh nhảy dựng lên, ba bước hai bước chạy lên lầu.
Lúc Lục Cần nói, Minh Chi đã có quyết định, cô định tự mình nhận lấy vụ làm ăn này; còn cách thức thực hiện thì tạm thời chưa có phương án cụ thể, nhưng cũng không vội, dù sao Lục Cần cũng phải về bàn bạc với người đàn ông kia để thu xếp mọi việc, ít nhất cũng phải mất ba năm ngày.
Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Minh Chi cảm thấy việc này không khó. Cô gọi Bảo Sinh lên, hai người đóng cửa phòng bàn bạc nửa tiếng đồng hồ, càng thêm nắm chắc bảy tám phần. Về người, Bảo Sinh quen biết một nhóm sư huynh, những người này sau khi rời sư môn đều không tìm được việc làm ổn định, thường nhận làm những việc "nhận tiền giải quyết hậu quả". Tục ngữ nói "văn nghèo võ giàu", tuy rằng võ đường có nhiều quy củ nhưng cũng không thể quản hết được. Hơn nữa còn phải lo lót trên dưới, chỗ ông chủ Cố, chỗ cảnh sát, đều không thể thiếu.
Chỉ là còn thiếu một người dẫn đầu. Bảo Sinh nghĩ tới nghĩ lui, nhất định phải có một nhân vật máu mặt mới trấn áp được đám người kia, không phải người tâm phúc thì không thể dùng hết sức, tuy rằng mình còn trẻ tuổi, nhưng "khi đất Thục không có tướng tài, thì Liêu Hóa cũng làm tiên phong". (1)
Nghĩ đến đây, cậu khịt mũi coi thường chính mình, người ta nói từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, còn mình thì lại tự xem thường bản thân.
(1): chuyện xưa thời tam quốc, ý muốn nói nước Thục không còn tướng tài để trọng dụng, chỉ đành để lão tướng đã xấp xỉ 70 tuổi ra trận, nhưng thực tế Liêu Hoá là một lão tướng có khả năng quân sự tài giỏi, do ông ấy già nên quân địch khi nghe tin Liêu Hoá ra trận bèn cười giễu và nói câu nói trên.
Bảo Sinh vỗ ngực, "Chị, chuyện này cứ giao cho em."
Minh Chi buồn bực cả buổi chiều tối, bị dáng vẻ này của cậu chọc cười. Cô cong ngón tay búng nhẹ lên trán cậu, "Em á? Mười năm nữa hãy nói."
Bảo Sinh không phục, lại sợ làm hỏng việc, kiên nhẫn khuyên nhủ, "Chị, lúc ra tay không thể nương nhẹ, không có ai đè nén thì đánh một cái là tan tác hết."
Minh Chi giơ tay làm động tác chém, "Có chị ở đây, em không cần lo."
Bảo Sinh sững người vội la lên, "Trong lúc hỗn chiến khó mà kiểm soát được, chị không thể đi!"
"Chị nói là được." Minh Chi mở cửa đẩy cậu ra ngoài, rồi cũng đi xuống lầu, "Bây giờ... ăn cơm!"
Đã làm thì phải làm cho trót, cô lạnh lùng nghĩ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");