Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mọi chuyện đã lắng xuống, ông chủ Cố mời hai bên đến ăn bữa cơm, Minh Chi dẫn Bảo Sinh đi cùng. Danh tiếng của Ngô Bảo Sinh coi như đã nổi lên, trên đường đi liên tục có người chào hỏi nịnh bợ cậu Ngô.
Minh Chi mỉm cười, Bảo Sinh ngồi ở ghế phụ nhích người: "Chị..."
Cậu không cố ý giành hào quang với Minh Chi, nhưng phần lớn mọi người không tin một người phụ nữ có thể đứng vững, ngược lại, Ngô Bảo Sinh tuy còn nhỏ tuổi nhưng có võ nghệ lại tàn nhẫn, biết đâu lại làm nên chuyện lớn.
Xe là mới mua, Chevrolet đời mới. Tuy Minh Chi không nỡ tiêu tiền nhưng bây giờ đã khác xưa, cô coi như đã lộ diện, có xe sẽ an toàn và thuận tiện hơn nhiều. Bảo Sinh nhìn mà thèm thuồng, nhưng Minh Chi không cho cậu chạm vào: "Muốn à?"
Bảo Sinh gật đầu lia lịa.
"Làm tốt vào, tự mình kiếm." Minh Chi thản nhiên nói.
Đùa em đấy à?! Bảo Sinh suýt nữa thì ngã sấp mặt. Nhưng cậu không dám làm loạn với Minh Chi, từ khi người kia đi rồi, chị Minh Chi của cậu đã thay đổi. Bảo Sinh tuy to cao lớn nhưng đầu óc cũng không kém, giống như loài vật, trời sinh biết tránh dữ tìm lành. Cậu không hiểu tại sao, nhưng biết lúc này tốt nhất không nên chọc giận cô, ngoan ngoãn đi theo sau cô.
May mà Minh Chi không trút giận lên người khác, cô chỉ trở nên trầm lặng hơn, sau đó thì bỏ học, ngoài kho hàng và bến tàu thì hầu như không đến nơi nào khác, ở lì trong nhà luyện tập những kỹ năng giết người, lúc rảnh rỗi thì lôi cậu và Lý A Đông ra đấu võ.
Bảo Sinh hào hứng muốn thử. Cậu đã lớn hơn một chút, lại thêm nhiều kinh nghiệm thực chiến, rất muốn xem thử bản lĩnh của mình. Nhưng Minh Chi ngoài việc đó ra thì không thấy gì nổi bật, chỉ có võ nghệ là tiến bộ vượt bậc, không bao giờ bỏ lỡ cơ hội trong nháy mắt, lúc nào cũng đánh cho Bảo Sinh khóc lóc thảm thiết, đau đớn do khớp xương bị vặn còn hơn cả đau đớn ngoài da.
Minh Chi bảo Bảo Sinh và Lý A Đông cùng lên. Hai người nhìn nhau, Lý A Đông bị Bảo Sinh trừng mắt nên chậm một bước, đành phải lượn lờ vòng ngoài, chẳng có tác dụng gì. Xong xuôi cũng bị phạt như thường, Minh Chi không hề nương tay, đã cùng hội cùng thuyền thì phải hợp sức mới mạnh. Con lớn không do mẹ, mẹ Bảo Sinh và chị Lý lại có thêm nhiều chủ đề chung. Hai người thắp hương mùng một và ngày rằm, Minh Chi mặc kệ họ, dù sao ra vào cũng có người đi theo.Xung quanh Bảo Sinh cũng có vài người thân tín đi theo, nhưng Minh Chi vẫn độc lai độc vãng. Người khác khuyên cô, nhưng Minh Chi có tính toán riêng, cô coi mình là một con dao, dao không thể cất đi không dùng. Hôm nay cô dẫn Bảo Sinh theo, vì sau này còn nhiều việc cần sai cậu đi làm, trước tiên làm quen với mọi người cũng tốt.
Đến nhà họ Cố, Cố Quốc Hoàn ra đón, tiến lại gần Minh Chi thì thầm: "Ông già đang tiếp khách, để tôi tiếp đãi hai người trước." Anh ta quay sang cười với Bảo Sinh: "Em trai hôm nay rất smart đấy."
(Cố Quốc Hoàn hiện giờ cũng 20t rồi nên đổi xưng hô là anh thay vì cậu nhé!)
Bảo Sinh không hiểu tiếng Anh, quan sát biểu cảm của Cố Quốc Hoàn, âm thầm suy đoán "smart" không phải ý xấu. Bây giờ cậu cũng là người làm nên chuyện rồi, vì vậy chỉ gật đầu một cách dè dặt, không vì một hai câu khen ngợi mà đánh mất mình.
Cố Quốc Hoàn nhìn mà thấy buồn cười, Ngô Bảo Sinh này tuy còn nhỏ tuổi nhưng dáng người cao lớn, vì ăn uống đầy đủ nên toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, bộ vest mặc trên người như sắp nổ tung, đúng là kiểu "vượn đội mũ người".
Anh ta đi song song với Minh Chi, vừa đi vừa nói rất nhiều, nào là vở kịch mới trên sân khấu, bày tỏ sự tiếc nuối khi cô bỏ học, rồi lại nhắc đến Lư Tiểu Nam cứng đầu, vậy mà lại dùng tiền bán nhà trả hết nợ, lặng lẽ rời khỏi Thượng Hải: "Cô nói xem cậu ta có ngốc không, hiện tại có tôi và cô, cậu ta không trả, ai dám làm khó cậu ta? Đã muốn đi rồi thì trả nợ làm gì, tiền nhiều quá hay sao?"
Minh Chi lịch sự lắng nghe, không đưa ra ý kiến. Cô nghĩ Lư Tiểu Nam có thể nghĩ thông suốt cũng tốt, nếu không chỉ tự làm khổ mình.
Bảo Sinh đi phía sau, nghe mà phát ngán. Cậu nhìn chằm chằm vào cái cổ gầy của Cố Quốc Hoàn, âm thầm ước lượng một chưởng đánh xuống có thể đánh ngất anh ta hay không, mà đánh ngất rồi nhất định phải nhét vào bao tải ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn, để ông chủ Cố có đoán cũng không đoán ra là ai ra tay, từ nay về sau chị gái có thể yên ổn.
Đang nghĩ đến chuyện tàn ác, Cố Quốc Hoàn quay đầu lại phát hiện Bảo Sinh nghiến răng nghiến lợi, không khỏi giật mình, huých khuỷu tay vào Minh Chi, kêu cô cũng nhìn xem. Đợi anh ta quay đầu lại lần nữa, Bảo Sinh đã thay đổi sắc mặt với Minh Chi, chỉ thiếu nước ve vẩy đuôi. Thay đổi nhanh như chớp khiến Cố Quốc Hoàn mở mang tầm mắt, nhưng anh ta không để tâm, cho dù Bảo Sinh có ba đầu sáu tay, thì hiện tại vẫn chỉ là một tên lưu manh bình thường.
Trên bàn tiệc Minh Chi hiếm khi uống rượu, nhưng hôm nay uống bao nhiêu cũng không từ chối, rượu đến là cạn. Nhưng cô có tửu lượng cao, tuy uống nhiều nhưng vẫn tỉnh táo, ngược lại Bảo Sinh uống hơn chục ly thì say, mơ mơ màng màng lên xe, mơ mơ màng màng về nhà, đến nửa đêm mới đột nhiên tỉnh lại: Cậu không những không có tác dụng gì, mà còn để chị gái chăm sóc!
Cậu vứt chăn ra, vội vàng chạy lên lầu. Cửa phòng Minh Chi đóng kín nhưng cô vẫn chưa ngủ, ánh đèn hắt ra từ khe cửa.
"Chị..." Bảo Sinh nhất thời không biết làm sao, gõ cửa cũng không được, không gõ cửa cũng không xong. Cậu lẩm bẩm, vô thức đập trán vào cửa phát ra tiếng "cạch".
Cánh cửa mở ra, ánh đèn sáng trưng, Minh Chi đứng trước mặt.
Bảo Sinh không tự chủ được lùi lại hai bước, ngây người ra.
Minh Chi tức đến mức muốn cười, đúng là có những người uống rượu vào là hỏng việc. Bảo Sinh tuy to xác nhưng khuôn mặt lại trẻ con, ánh mắt dành cho cô tràn đầy sự kính trọng, cô không mắng được, đành thở dài: "Sao còn chưa ngủ?"
"Chị," Bảo Sinh líu lưỡi, "Chị buồn sao?"
"Không có." Minh Chi dứt khoát nói: "Mau đi ngủ đi."
"Chị buồn mà." Bảo Sinh lấy hết can đảm: "Người đó có gì tốt, anh ta đi thì cứ để anh ta đi, còn làm chị buồn, không phải người tốt. Chị, chị đừng lo lắng, có em ở đây, đợi em lớn lên."
Minh Chi tức giận đến mức bật cười, quát: "Cút!"
Cô không cần đàn ông. Cô đã nói sẽ đợi anh ba năm năm, chỉ cần còn sống thì cô sẽ ở đây, anh đến thì tốt, không đến cũng chẳng sao, cô sẽ không dừng lại. Đợi đến ngày cô có thể một tay che trời, không cần sợ ai nữa, rồi sẽ gọi anh quay về.
Anh có phải người tốt hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là anh đã kéo cô ra khỏi vũng bùn gia đình đó, sau đó cô chẳng còn sợ gì nữa.
Mẹ Bảo Sinh xông lên vặn tai Bảo Sinh: "Thằng nhãi ranh, uống rượu vào là láo toét!" Vừa nói vừa xin lỗi Minh Chi: "Cô chủ, cô đừng để ý đến nó, người cha chết tiệt của nó cũng vậy, cứ uống rượu vào là nói năng lung tung."
Minh Chi không thực sự tức giận, nhìn Bảo Sinh bị lôi đi, một lúc sau vẫn nghe thấy tiếng mẹ Bảo Sinh mắng: "Không cần mặt mũi nữa hả, dám đi gõ cửa phòng cô chủ, con tưởng con là ai! Vừa ăn no xong đã không biết mình nặng nhẹ ra sao, ngớ ngẩn!"
Mẹ Bảo Sinh học được nhiều giọng điệu từ chị Lý, pha lẫn với giọng quê của chị ấy mà lải nhải hết câu này đến câu khác. Chị ấy cố gắng hạ thấp giọng, nhưng mẹ Bảo Sinh hơi mập nên giọng nói ồm ồm vẫn truyền hết ra ngoài
Nhưng chỉ một khắc sau, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, đêm đã khuya.
Cố Quốc Hoàn tiễn Minh Chi xong, lại bị gọi đến Tứ Nghi Hiên, ông chủ Cố đang đọc sách.
Ông chủ Cố xuất thân nghèo khó, thời trẻ vô cùng hung bạo, đến trung niên dần trở nên hòa ái dễ gần. Nhưng Từ Trọng Cửu, thậm chí Cố Quốc Hoàn đều biết bản tính của ông ta dưới vẻ ngoài tươi cười, nên không dám thử thách mức độ giới hạn của ông ta, khi ở chung luôn cung kính. Còn ra khỏi cửa thì lại là chuyện khác.
Nhìn con trai cao lớn, ông chủ Cố cảm nhận được thời gian trôi qua.
Ông chủ Cố có nhiều phụ nữ, nhưng không biết có phải làm quá nhiều chuyện thất đức hay không mà chỉ có Cố Quốc Hoàn là đứa con duy nhất còn sống. Theo tuổi tác tăng lên, ông ta không còn hy vọng nữa, nên đối với nhiều chuyện ngốc nghếch con trai duy nhất làm đều nhắm mắt cho qua, có lẽ chính là đứa trẻ ngốc nghếch này có phúc của người ngốc, nên mới lớn lên thuận buồm xuôi gió.
Ông ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi đi."
Cố Quốc Hoàn vờ vịt ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, người hơi nghiêng về phía trước, ra vẻ chuẩn bị nghe dạy dỗ.
Ông Cố không lập tức lên tiếng, chiếc ghế bập bênh lắc lư vài cái, ông ta lấy hai bức thư từ bàn trà đưa cho Cố Quốc Hoàn: "Xem đi."
Cố Quốc Hoàn đọc xong rất nhanh, ý tứ rất rõ ràng, càng mừng cho Minh Chi, chỉ là không hiểu sao tự dưng lại có thêm hai cái ô lớn che chở cho cô.
Ông chủ Cố đặt thư lại bàn trà: "Một bức là do người của Cửu nhờ gửi, nó sợ cha không nể mặt nên cố ý tìm người đến nói chuyện, đúng là con cái lớn rồi thì xa cách." Ông ta cười khà khà, nhưng trên mặt không có vẻ vui mừng: "Bức còn lại, là do vị hôn phu cũ của Quý Minh Chi gửi, cậu ta nhờ một nhân vật lớn trong quân đội. Bây giờ người có tiếng nói nhất chính là đám quân phiệt, cha không thể không nể mặt. Nhưng mà vốn dĩ cha đã thấy Quý Minh Chi không tồi, có ý muốn giúp đỡ nó, kết quả này coi như là vô tình mà thành."
Cố Quốc Hoàn sững sờ, vị hôn phu cũ của Minh Chi vẫn còn nhớ đến cô sao? Anh ta lập tức hỏi.
Ông chủ Cố trước tiên nói về mối quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Quý, rồi nói: "Thẩm Phượng Thư từ bỏ nghiệp văn theo nghiệp võ, sau khi bị thương ở miền Bắc có một thời gian chuyển sang làm chính trị, bây giờ đang làm huấn luyện viên ở trường quân sự Nam Kinh. Cửu hai năm trước làm việc dưới trướng cậu ta,"
Nói đến đây, ông ta nhớ đến việc có Từ Trọng Cửu sắp xếp giúp mình mua được một lượng lớn ruộng tốt ở Mai Thành, từ đó kiểm soát giá gạo ở Thượng Hải, không khỏi lắc đầu nói hai câu ngoài lề: "Cửu đúng là người có năng lực. Trước khi nó đến, Mai Thành như một khối sắt, liên minh thương hội do Quý Tổ Manh đứng đầu nắm giữ giá gạo, cha cũng tốn công tốn sức mấy năm nhưng vẫn không tìm được cách, không ngờ Cửu lại khuấy động hồ nước đục thành công."
Cố Quốc Hoàn rất biết ý rót trà nóng cho cha, ông chủ Cố uống vài ngụm, dặn dò một cách chân thành: "Con nhớ kỹ, thà đắc tội với người quân tử còn hơn đắc tội với kẻ tiểu nhân. Thẩm Phượng Thư này bị Cửu cướp mất vị hôn thê, vậy mà không trả thù, đúng là cái hại của kẻ tiểu nhân còn ở chỗ mê hoặc lòng người."
Cố Quốc Hoàn buột miệng nói: "Vừa rồi cha cũng nói Thẩm Phượng Thư bị thương ở hạ thân, anh ta đã lực bất tòng tâm thì cưới vợ làm gì, chẳng phải là hại... người ta cả đời sao."
Ông chủ Cố hận sắt không thành thép: "Nhà họ Thẩm giàu có, Thẩm Phượng Thư lại có gia thế, không biết bao nhiêu nhà muốn kết thông gia. Đã không phải tiểu thư khuê các thì đừng có kén cá chọn canh."
Cố Quốc Hoàn vâng dạ nhưng trong lòng không đồng ý. Ông chủ Cố biết nói cũng chưa chắc có tác dụng, về thân thế của Quý Minh Chi, Cố Quốc Hoàn chắc chắn đã nghe nói, nhưng chưa từng thấy nó để tâm. Bây giờ thời thế khác xưa, thanh niên thời thượng lấy việc phản kháng sự sắp đặt của gia đình làm vinh dự, đứa con trai ngốc nghếch này của ông ta cuối cùng cũng không dám làm vậy, chỉ sợ nói nhiều lại hỏng việc.
Cho nên, ông chủ Cố chỉ nói một cách nhẹ nhàng: "Hôm nay muộn rồi, ngày mai con thay cha chạy đến Nam Kinh một chuyến, có vài nơi cũng nên đến thăm hỏi."
Con trai đã lớn, ông ta cũng nên hưởng phúc của người già, tránh cho con cái rảnh rỗi sinh nông nổi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");