Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi làm thế nào phát hiện ư?”
Giang Dĩ Lâm mỉm cười nhìn tay chủ quán.
Tay chủ quán bày ra vẻ hứng thú lắm, cứ như thật sự cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ vậy.
Gã không đợi Giang Dĩ Lâm phản ứng tiếp, liếm môi rồi vô cùng tự nhiên nói: “Ta cảm thấy ta đóng kịch cũng khá đạt ấy chứ, dù sao thì ngay cả người phụ nữ bên gối của mình cũng không phát hiện ra được gì mà, trong lòng bà ấy thì ta đích thật là một người đàn ông bình thường đôn hậu… Thế ngươi làm thế nào đoán được?”
Từ ngữ của tay chủ quán cực kỳ vô tâm, cứ như thật sự không buồn để ý đến an nguy của vợ gã bây giờ vậy, chỉ gọi người kia chung chung “người phụ nữ kia” thế thôi.
Giang Dĩ Lâm hiển nhiên cũng không ra tay với người không liên quan, hắn chỉ chuốc thuốc mê bà và giấu người dưới gầm giường mà thôi.
Chàng trai tóc đen bình tĩnh nhìn tay chủ quán nói, “Chú có còn nhớ lúc ấy, vào trước đêm thứ hai tôi đã hỏi chú vài vấn đề không?”
Tay chủ quán hơi híp mắt, hình như gã đang cố gắng nhớ lại.
Được nửa buổi gã chỉ lắc đầu: “Ta vẫn nhớ câu trả lời của ta mà, không có vấn đề gì hết.”
“Không đâu, chính xác là từ lúc đó, tôi bắt đầu nghi ngờ chú đấy.”
Giang Dĩ Lâm hơi nhếch môi, biểu cảm của hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, “Chú có nhớ mình đã nói gì chứ?”
“ – Những việc có liên quan đến mấy món đồ chơi, Vincent sẽ không cho phép bất cứ ai can dự.”
“Chú nói thế, là bởi vì muốn tránh đi hiềm nghi về mình, từ những sự kiện đồ chơi tấn công bảo an một cách man rợ, chú muốn phủi đi dấu vết của mình, không hề để lại bất cứ manh mối gì…”
“Nhưng mà chính cái kiểu tránh né này mới khiến tôi sinh nghi…”
“… Chú đã nói dối.”
“Cái hôm trước đêm đầu tiên, người đã đặt lại mấy món đồ chơi trong phòng chứa đồ, không phải là chú sao?”
“Nếu thật như chú đã nói, Vincent sẽ không cho phép người khác động vào mấy món đồ chơi… Như thế thì làm sao lại cho phép chú mang đi mấy món đồ chơi này rồi lại đặt trở lại phòng chứa chứ?”
Tay chủ quán không nói gì, ngón tay kẹp điếu thuốc bốc khói run run, không thể không nói, gã hút thuốc vô cùng ra dáng, một tinh thần phóng khoáng tự do, một kiểu bất kham, thế mà đặt vào gương mặt tròn trịa phúc hậu kia trông chênh lệch rõ ràng.
Gã cắn đầu lọc thuốc lá, hít một hơi sâu đầy hưởng thụ, để cho làn khói càng thấm nhuần vào trong phổi mình.
“Thế mà lại… Ngươi lại sinh nghi với ta từ lúc đó rồi… Rất thú vị đấy, nhóc con, người ẩn mình cũng sâu đấy.”
Giang Dĩ Lâm không để cái biểu cảm có chút khiêu khích của tay chủ quán vào mắt, hắn khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng nói, “Kể từ khi tôi nhận định chú nói dối, bắt đầu từ thời khắc đó, tất cả mọi hiềm nghi về chú, chúng đều được khuếch đại, thậm chí tất cả chi tiết nhỏ cũng không ngừng xâu chuỗi lại với nhau.”
Nói xong, Giang Dĩ Lâm đặt tay phải lên bàn, khe khẽ gõ mặt bàn.
“Chỉ cần mỗi một lời chú nói đã được quyết định sẵn trong lòng, chúng đều là những lý lẽ không đáng tin cậy, đã thế thì tôi có thể đặt ra nghi vấn tính hợp lý từ những điều chú nói.”
Chàng trai tóc đen vừa nói vừa cười, hắn vỗ tay một cái, ở trong cái không gian sáng tù mờ như này, tiếng vỗ tay khô khan vang lên càng trào phúng hơn nữa.
“Phải nói chứ, chú đóng kịch thật sự rất lợi hại đấy, từ hành vi, biểu cảm hay những phương diện khác đều diễn kín kẽ không một chỗ hở, hóa ra chú rất có thiên phú diễn kịch đấy chứ.”
Tay chủ quán khiêm tốn lắc đầu, thần sắc mang theo một loại hững hờ dửng dưng như không, “Quá khen, quá khen.”
“Cơ mà, mặc dù đa phần vẫn chỉ là lý luận suông thôi, nhưng nhìn về mặt logic thì vẫn có thể phát hiện một số vấn đề.”
“Tôi có biết một loại nghệ thuật nói, chính là chỉ cần thay đổi rất nhỏ trong lời nói thì sẽ tạo tác dụng lấy giả đánh tráo.”
“Tôi đã từng hỏi chú, Vincent, vì sao lại đến đây xin việc?”
“Chú đã nói… Hắn tới nhận việc bảo vệ trực ngày.”
“Đúng là bảo vệ thật, nhưng không nhất thiết phải là… Bảo vệ trực ca ngày.”
Giang Dĩ Lâm hơi tạm dừng, thân mình hơi nghiêng về trước, thu hẹp khoảng cách giữa mình với tay chủ quán, theo ý nghĩa nào hình thành một cảm giác bị áp bách.
“Trên thực tế, vào cái đêm đầu tiên tôi nhận ca đêm, Vincen có gọi một cú cho tôi, hắn nói, "Làm sao em biết được, trước đây tôi có từng được trải nghiệm chưa?".
“Hắn đã từng trải nghiệm nỗi kinh hoàng giống tôi rồi… Hắn rất rành rẽ các cửa cũng như hướng công kích của mấy con thú…”
“Kết luận lại, người bảo vệ trước đó bị cắn rụng nửa cái đầu, chính là Vincent.”
Đến khi Giang Dĩ Lâm bình tĩnh nói hết suy luận của mình, hắn thấy tay chủ quán vẫn còn hút thuốc và cũng không xê xích gì nhiều.
Tay chủ quán gạt điếu thuốc cụt ngủn ném lên bàn, môi động đậy, ánh mắt u ám nhìn Giang Dĩ Lâm.
Gã rằng, “Tiếp tục.”
Giang Dĩ Lâm tỉnh như không nắm thật chặt cây côn dài trong tay, áng chừng khoảng cách giữa họ, sau đó nhàn nhạt nói, “Chúng ta ai cũng biết, người bình thường nếu như bị cắn nát nửa đầu đến thấy cả não, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
“Nhưng Vincent sau khi trải qua phẫu thuật chữa trị thì không chế, mà đồng thời, nắm có được năng lực điều khiển mấy món đồ chơi. Kết hợp với con gấu đồ chơi Freddy cứ hay có mấy hành vi kỳ cục với tôi, tôi chỉ có một suy đoán rằng – Vincent và con gấu, rất có thể đã hợp thể thành một.
“Hắn biến thành con Freddy màu vàng kim kia – cũng không hẳn là vậy, nói chính xác hơn là phần ý chí của hắn, đã dung vào con gấu Freddy vàng kim đó.”
“Vincent từng nói với tôi, hắn có thể ra lệnh có tất cả mấy món đồ chơi đó không tấn công tôi, đồng nghĩa với, con gấu mà hắn phụ thân vào có địa vị tối cao đối với tất cả món đồ chơi tại tiệm ăn Freddy này, mà con Freddy vàng kim khi nãy đã xuất hiện cũng đã chứng thực điểm này.”
“Cho nên Vincent không phải là người hại, mà ngược lại… Hắn mới là người bị hại.”
“Còn người luôn muốn dẫn dắt suy nghĩ của tôi… Muốn tôi cho rằng Vincent mới là hung thủ… Người đó mới có tính đáng nghi cao nhất, cũng chính là tên tội phạm đó.”
Giang Dĩ Lâm nói đến đây thì đứng dậy, nhịp nhịp cái cây côn dài trong tay, khóe môi nhếch lên.
“_Mà người đó chính là chú… CHÚ CHỦ QUÁN Ạ.”
"KENG... KENG..."…
"KENG... KENG..."
"Tiến độ thăm dò thế giới quan: 90%"
Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu, Giang Dĩ Lâm càng lạnh mặt hơn nữa.
Mắt thấy Giang Dĩ Lâm áp sát, tay chủ quán nhíu mày, rất tự nhiên đưa tay đặt trên đầu gối, nói rằng, “Vậy chứng cứ đâu?”
“Những gì cậu nói chẳng qua là một hướng suy luận mà thôi, chứng cứ đâu?”
“Chứng cứ à… Chú muốn biết chứng cứ à?”
Chàng trai tóc đen nở nụ cười, nụ cười ấy, thật là một vẻ đẹp bức người.
Tay phải cầm cái đầu gấu vẫn luôn đặt trên bàn, bỗng ném tới đầy bất ngờ, thần sắc tàn nhẫn hiện lên vài phần.
“_Để tôi cho ông xem, cái gì là chứng cứ!”
Tay chủ quán hãy còn chưa hồi thần, đưa tay ra đỡ, Giang Dĩ Lâm lập tức tiến tới vài bước, trong chớp mắt, cái cổ to bè của gã đàn ông da trắng đã bị một bàn tay nắm lấy.
Bàn tay trông vô dùng thuôn dài xinh đẹp, lẽ ra phải đi với những phím đàn, vẽ nên những nốt trầm êm dịu, kèm theo những tia sáng lập lòe lộng lẫy…
Một bàn tay tinh xảo nhẵn nhụi tựa như một tác phẩm nghệ thuật như vậy, lúc này đây lại, bằng một sức lực không thể tin nổi, siết thật chặt cổ họng của gã đàn ông.
Tay chủ quán hãi quá độ.
Tí tách… Tí tách…
Tí tách… Tí tách…
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Mặt gã dần nghẹn đỏ lên, đường vân da uốn lượn đã xuất hiện những sắc xanh tím, hệt như heo sắp lên thớt vậy.
Gã sặc sụa khí, rồi mới phát hiện mình không thể động đậy nổi.
_ tại sao... Tại sao chứ?! Đối phương rõ ràng là người phương Đông trông còn hơi yếu đuối nữa… TẠI SAO CHỨ?!
Chàng trai tuấn mỹ trước mắt vẫn đang mỉm cười, chẳng qua nụ cười ấy không tới đáy mắt, hệt như chỉ trôi nổi phía trên một mặt hồ phẳng lặng vậy.
Giang Dĩ Lâm bước từng bước về phía trước.
Bước đi, đi rất chậm.
Giang Dĩ Lâm đè chặt cổ tay chủ quán, nhẹ nhàng đặt gã lên tường, hạ giọng thật thấp, ghé vào vành tai run lẩy bẩy nói.
“Tôi có chứng cứ, nhưng mà thế thì buồn nôn lắm, tôi không muốn nhiều lời nữa.”
Nói tới đây, Giang Dĩ Lâm nở một nụ cười vô cùng nhẹ và dịu dàng.
Chẳng qua là tiếng cười ấy,
Trong ý thức của tay chủ quán da trắng,
Không khác gì khúc ca đến từ Địa Ngục…