Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm dài đằng đẵng, Giang Dĩ Lâm như có điều suy nghĩ nhìn trần nhà.
Hắn chậm rãi lên tiếng, “Hệ thống, ta có một suy đoán.”
「 Gì cơ? 」
“Khi ta vừa mới bước vào phó bản này, ta có nghe được một câu nói như vầy…”
“… 『 ta ghét tất thảy mọi sinh vật khác dám đến gần em ấy, dù có là người hay quỷ đi nữa. 』”
“Nói cách khác con quỷ ở phó bản này... Có khả năng không chỉ có một, đúng không?”
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng với một cách phát âm vững vàng.
Một lần, cũng có thể xem là ảo giác, nhưng mà những chuyện tương tự đã xảy ra hai lần, Giang Dĩ Lâm không nghĩ đây là do thần kinh của hắn quá mức nhạy cảm.
Vào lúc nửa đêm, những bước đi nhón gót trong lơ đễnh của vị quản gia và cả cô hầu gái với biểu cảm quái dị, có sức mạnh kinh người...
_ có đôi khi, phải luôn giữ cảnh giác, thì người ta mới sống được lâu hơn.
Giang Dĩ Lâm cảm thấy nhất định là có xảy ra chuyện gì rồi... Tại góc khuất mà hắn không để ý.
「 tíccch.... tíccch.... 」
「tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 25% 」
「 ngài vẫn bén nhạy như trước nhỉ, ngài Giang. 」tiếng nói của hệ thống như thể xen lẫn với ý cười.
Giang Dĩ Lâm hơi nhếch nhếch môi, tấm chăn dưới cằm được kéo lên một chút.
Hắn nói, "Cũng chỉ có thế mà thôi."
Ánh nắng ban mai hãy còn mờ nhạt.
Vào ngày hôm sau, Giang Dĩ Lâm sau khi đã vệ sinh cá nhân đơn giản xong xuôi, được quản gia đẩy xuống lầu, ngồi trước bàn ăn.
Người đàn ông ngồi ở bên đầu khác của chiếc bàn dài quan sát đứa con đỡ đầu của mình thật kỹ.
Chàng trai tóc đen thần sắc nhàn nhạt, không có vẻ gì khác thường, chỉ có viền mắt hơi thâm, có nghĩa là đêm qua cậu ngủ cũng không ngon.
Giang Dĩ Lâm khẽ rũ mắt xuống, không biết vì sao, hắn thấy mình không muốn ăn uống lắm, cái thân thể này yếu ớt hơn hắn nghĩ nhiều, giống như là đã quá lâu không ăn uống bình thường rồi, khi mà hắn thấy bàn thức ăn cầu kỳ trước mặt, thì dạ dày lại quặn thắt.
“Không muốn ăn sao, hửm?”
Hệt như đang trêu đùa vậy, cha đỡ đầu một tay nâng cằm mình, bên khóe môi cong lên như có như không.
“Có muốn ta giúp con giống hồi còn bé không, ta đút con ăn?”
Ngón tay Giang Dĩ Lâm không kiềm được gõ gõ tay vịn xe lăn.
“Không cần đâu.”
Ý cười bên khóe môi của cha đỡ đầu càng sâu thêm, cũng không nấn ná vấn đề này nữa.
Tầm mắt chàng trai tóc đen khẽ chuyển, trong nhóm người hầu đang cung kính đứng thẳng đằng kia, hắn nhận ra bóng dáng của cô gái nhỏ quái dị ngày hôm qua.
Cô gái tỏ ra mình là một đầy tớ xứng chức, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm nào khác thường.
So với bộ mặt quá mức trắng bệch tối hôm qua, vào lúc này, cô nàng như mới vừa tìm lại sức sống, cặp mắt xanh biếc kia như lấp lánh vậy.
Người thiếu nữ kia như cảm giác được tầm mắt của hắn, xấu hổ cúi đầu xuống thật thấp, trên gò má trắng nõn mang theo vệt đỏ ửng nhàn nhạt.
Giang Dĩ Lâm một lần nữa thu hồi tầm mắt, quay về phía cha đỡ đầu.
Người đàn ông ngồi ở bàn đối diện, động tác trên tay trông cực kỳ hong thả.
Khi y sử dụng dao nĩa, cử chỉ ấy khiến người khác cảm giác như y không phải đang ăn uống, mà trái lại giống như đang giải phẫu thứ gì đó thật tỉ mỉ vậy.
Động tác không nhanh không chậm, mang đến cảm giác khéo léo.
Hệt như hết thảy mọi thứ, đều được nắm trong lòng bàn tay y vậy.
Điều đó khiến Giang Dĩ Lâm nảy sinh một ảo giác rất kỳ quặc.
_ đối với người đàn ông này mà nói, đứa con đỡ đầu của y... Có thể chỉ là một món ăn trên dĩa của y mà thôi.
Cảm nhận được tầm mắt của Giang Dĩ Lâm, cha đỡ đầu đột nhiên dừng động tác.
“Thật hiếm thấy, con nhìn ta với ánh mắt cảnh giác như thế này, ta lại có chút không quen tí nào.”
_ có lẽ đứa con đỡ đầu của y cho rằng nó che giấu khá tốt đây mà.
Người đàn ông chợt cười cười, đặt nĩa ăn trong tay xuống.
“Con nhớ ra cái gì rồi sao?”
Ánh mắt cha đỡ đầu hiện lên một tia u ám.
_ y sợ đứa con đỡ đầu của mình... Nhớ lại thứ gì đó bất lợi cho tình cảm của họ.
“Không, không có.”
Cho dù bị phát hiện, chàng trai tóc đen cũng không cảm thấy lúng túng. Nói đúng hơn là... Hắn cố tình để cha đỡ đầu phát hiện.
Hắn chỉ hơi hơi nhíu mày nói, “Hôm qua con mơ một giấc mơ.”
Giọng nói của hắn mang theo chút mơ màng nửa thật nửa giả, “Con nằm mơ... Những chuyện khi còn bé. Hình như cha đã kể cho con câu chuyện, nội dung câu chuyện liên quan đến Slender Man.”
“Cha kể rằng... Dù cho nó không có mắt, nó vẫn có thể theo dõi bọn trẻ;
Dù cho nó không có miệng, nó vẫn sẽ vào những đêm khuya vắng người, sau khi người lớn trong nhà đã lặng yên say giấc, mà len lén hôn môi bọn trẻ;
Dù cho nó không có ngón tay, nó vẫn sẽ vươn những xúc tu nhỏ bé, mà ôm lấy bọn trẻ.”
“…đây có thật sự là một câu truyện không ạ?”
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cha đỡ đầu.
Rất nhiều lúc, dù là câu chuyện có chủ đề tương tự thôi, qua lời kể của mỗi người, thì cũng sẽ trở nên khác đi đôi chút, chúng phản ánh nội tâm riêng biệt của mỗi người.
Giang Dĩ Lâm qua câu chuyện về Slender Man, hắn đã nghe thấy tình cảm bị vùi lấp của cha đỡ đầu.
_ khi mình đến tuổi trưởng thành... Y khát khao ôm chặt lấy mình, khát khao chiếm mình làm của riêng.
_ như một con quỷ bệnh hoạn vậy.
Người đàn ông ngồi ở phía đối diện bàn dài kia, thần sắc rất chi bình tĩnh.
Thậm chí mà nói, trong mắt y hiện lên vẻ như khen ngợi vậy.
Bên trong cặp mắt màu xám bạc kia, như có dòng sóng ngầm dập dờn vậy.
Cuối cùng, người đàn ông tóc màu nâu lạnh chỉ cười cười.
“Đó chỉ là ta nói đùa thôi mà.”
Người đàn ông nói, “Trên thế giới này không có quỷ.”
Giang Dĩ Lâm nhìn vào mắt cha đỡ đầu, cái cảm giác tê dại cả da đầu kia lại dâng lên.
Trong mắt cha đỡ đầu hàm chứa ý cười, trầm thấp nói:
“… mà con có ta.”