Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trời mới mọc lên ở phía đông, làn ánh sáng chói mắt làm Khuynh Quốc đang ngủ say tỉnh lại. Nàng theo đan điền vận khí, cảm giác không có gì không khỏe. Nàng mặc lên áo choàng, mở cửa, gọi tỳ nữ mang nước vào, tự mình chải tóc.
Xuân Phong đứng một bên nói: “Phu nhân, để Xuân Phong thay ngài trang điểm?”
“Không cần, chính ta làm cho quen.”
Khuynh Quốc qua chiếc gương đồng nhìn về Xuân Phong phía sau lưng, hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”
“Hồi bẩm phu nhân, đã qua giờ Tỵ hai khắc.”
Khuynh Quốc có thể xác định, đêm qua mùi nàng ngửi được chính là mê hương. Lúc ấy, nàng đang vận nội công, không thể tránh được. Nếu như đối phương định đối với nàng bất lợi, nàng cũng không nhìn được mặt trời hôm nay. Kẻ đó là do ai cử tới? Sau khi nàng mê man, kẻ đó có hay không động chạm thân thể của nàng? Người này có phải là Hầu gia?
Khuynh quốc trầm tư, sau nửa ngày nói: “Xuân Phong, mang thức ăn đến. Ăn cơm xong, ta lại nghỉ một lát.”
Xuân Phong khó khăn nói: “Khởi bẩm phu nhân, Vương phu nhân sáng nay phái người đến, mời ngài sau giờ Ngọ đi du hồ.”
“Vương phu nhân?”
“Chính là Hầu gia bá mẫu, Cảnh quốc công phu nhân.” Xuân Phong vừa phân phó tiểu tỳ mang thức ăn lên vừa giải thích nghi hoặc của Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc vốn định tìm chút ít dấu vết để lại trong phòng. Nhưng đối phương đem mê dược đều xử lý hết, có thể thấy được là người cẩn thận. Không có khả năng lưu lại chứng cứ. Có một ngày, nàng sẽ thoát khỏi Hầu môn. Vì tính toán sau này cũng nên đi xem tình hình bên ngoài.
Khuynh Quốc vuốt cằm hỏi: “Du hồ? Ở đâu?”
“Là Trà Hoa hồ, chỗ văn nhân nhã sĩ yêu thích nhất.” Xuân Phong phân phó tiểu tỳ mang thức ăn lên, bưng chậu đồng, thỉnh Khuynh Quốc rửa tay.
Khuynh Quốc đưa tay vào trong nước nhẹ nhàng rửa, cầm lấy khăn gấm bên cạnh bồn nhẹ nhàng lau tay. “Hầu gia đi rồi sao?” Khuynh Quốc thấy Xuân Phong thần sắc có chút do dự, trong nội tâm sớm đã minh bạch, không thèm để ý nói: “Cứ nói đừng ngại.”
Xuân Phong cúi đầu nói nhỏ nhẹ: “Hầu gia sáng sớm đưa Khuynh Thành tiểu thư xuất môn.”
“Khi nào hồi phủ?” Khuynh Quốc tính toán, du hồ có phải là cơ hội chạy thoát.
Xuân Phong lắc đầu nói: “Nô tỳ không biết.”
Hừ, có lẽ biết rõ cũng sẽ không nói. Xuân Hạ Thu Đông tứ tỳ là tiểu Hầu gia tâm phúc, lời nói các nàng đối với chính mình có vài câu là thật, còn cần suy nghĩ.
“Đi Trà Hoa hồ như thế nào?”
“Giờ Ngọ hai khắc, Vương phu nhân sẽ phái người đến thỉnh.”
Khuynh Quốc tiếp nhận chiếc đũa, hỏi:“Xuân Phong, hai ngày nay ngươi đi theo ta, phải biết ta đã quên chút ít sự việc?”
Xuân Phong không biết trả lời như thế nào, ngượng ngùng nhìn qua dung nhan thanh lệ của Khuynh Quốc, chờ phân phó.
“Không cần câu lệ, ta muốn hỏi một ít chuyện.” Khuynh Quốc gắp khối thịt cá, nhét vào cái miệng nhỏ, nhai nuốt xuống, liếc nhìn Xuân Phong nói: “Năm nay là năm nào Hà Nguyệt, thiên hạ của ai?”
Xuân Phong vụng trộm nhìn Khuynh Quốc, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Năm nay là thời Trung Võ, đầu tháng bảy.” Xuân Phong nói nhỏ: “Hoàng thượng họ Hạ danh Vinh, sáu mươi lăm tuổi.”
Khuynh Quốc uống trà nóng, hắng giọng một cái hỏi: “Chỗ này là đâu? Quốc danh gọi là gì?”
Phu nhân sao lại ngay cả điều này cũng không biết? Chẳng lẽ là thử nàng? Xuân Phong cẩn thận đáp: “Nơi này là Tĩnh Châu, quốc danh ‘Điều’.”
Điều quốc, Tĩnh Châu. Khuynh Quốc từng cái lưu vào trí nhớ. “Tĩnh Châu đi Hoàng Thành cần mấy ngày?”
“Ít nhất mười ngày đến nửa tháng.” Xuân Phong cả gan hỏi: “Phu nhân muốn đi Hoàng Thành sao?”
Khuynh Quốc lắc đầu nói: “Không, ta chỉ là tùy tiện hỏi.”
Nàng là cố ý dùng nghi trận. Nếu nàng thật sự muốn trốn, Xuân Phong chính là người thuận lợi dẫn Phạm Thiên đi nhầm đường. Đương nhiên tiểu Hầu gia cũng có khả năng không mắc câu, nhưng mồi câu đưa ra, không cần biết có ăn hay không, đối phương chắc chắn có băn khoăn.
“Hoàng Thành ở phía nào?”
“Hoàng Thành đi về phía tây. Tĩnh Châu là biên cảnh phía đông, xa về phía đông chính là biển rộng.”
“Ha.” Khuynh Quốc lấy thêm chén cơm, từ từ ăn, không hề mở miệng. Đến khi Xuân Phong đỡ nàng ngồi lên Vương phu nhân xe ngựa, cũng không đoán được tâm tư của Khuynh Quốc.
Lộc cộc. Lộc cộc…
Âm thanh bánh xe gỗ chuyển động chính là thanh âm đầu tiên nàng nghe được khi tái thế làm người. Khuôn mặt Khuynh Quốc hiện lên mỉm cười cảm khái.
“Ngươi đang ở đây cười cái gì?” Vương thị ngạc nhiên nói.
“Chất tức gả đến Tĩnh Châu, không có ra khỏi phủ. Hôm nay bá mẫu mang Khuynh Quốc du Trà Hoa hồ, là tự nhiên cao hứng.”
Khuynh Quốc vén rèm xe ngựa, hướng ra ngoài nhìn.
Vương thị chặn lại nói: “ Khuynh Quốc, đừng nhìn. Nhớ kỹ, ngươi là Hầu gia phu nhân, đừng có làm gì để mất thân phận.”
Khuynh Quốc không nguyện ý buông rèm vải. Đường chạy trốn không xem được, thật sự thiệt thòi. Làm thế nào để kiếm cớ ra ngoài mấy lần?
“Bá mẫu, tẩu tẩu gả đến hầu phủ ba tháng, Thiên ca lại quên mang nàng thăm thú Tĩnh Châu. Người để cho nàng nhìn xem trên xe, lại có ngại gì?” Phạm Nguyệt Lung kiêu căng đảo ánh mắt qua phía Khuynh Quốc, ngôn ngữ tràn ngập ý chê cười.
Vương thị trừng mắt nhìn Phạm Nguyệt Lung, vỗ vỗ ngọc thủ của nàng nói: “Ngươi nha! Ta với tẩu tẩu ngươi nói chuyện, không cho phép lắm miệng.” Nói xong, quay qua Khuynh Quốc cười nói: “Khuynh Quốc, đứa nhỏ Nguyệt Lung này bị chúng ta cưng chiều phát hư. Lời nàng nói ngươi cũng đừng để ý nha?”
Vương thị làm Cảnh quốc công phu nhân năm thứ hai mươi ba, nhìn quá nhiều sóng to gió lớn. Hôm qua, Khuynh Quốc ở tiệc cưới làm cho nàng minh bạch cô gái này không thể đắc tội, tốt nhất có thể lôi kéo sau này chắc chắn tác dụng. Vì thế mới làm ra buổi du Trà Hoa hồ hôm nay.
Khuynh Quốc dịu dàng cười nói: “Đâu có, tiểu cô nói rất đúng.”
Vương thị giận dữ nói: “ Khuynh Quốc, đừng trách ta lắm miệng, ngươi cũng là số mệnh không tốt, lại có như vậy muội muội. Yên tâm, ta sẽ khuyên bảo Thiên Nhi, làm hắn hồi tâm chuyển ý .”
Vương thị định thi ân cùng nàng sao? Khuynh Quốc âm thầm chê cười. Đừng nói nàng không cần Phạm Thiên thích. Hơn nữa, Vương thị có năng lực khuyên bảo Phạm Thiên ư?
“Phu quân không thích Khuynh Quốc, tất nhiên là Khuynh Quốc không tốt. Bá mẫu không cần khuyên bảo.”
“Hừ!” Phạm Nguyệt Lung hừ lạnh nói: “Muốn ca của ta thích ngươi thì xông lên mà đi chiếm đi đoạt! Ngươi cho rằng ủy ủy khuất khuất, ca của ta sẽ nhìn ngươi thêm vài lần sao?”
“Ta không nghĩ như vậy. Nhưng phu quân muốn làm gì ta sao có khả năng trái ý?”
“Phụ nhân ý kiến!” Vương thị thấy hai người không hợp, lập tức chuyển hướng đề tài. “Khuynh Quốc à, Quốc công phủ chúng ta ngay sát Hầu phủ. Dù không có việc gì ngươi cũng nên đến nói chuyện. Phụ mẫu Thiên Nhi, Nguyệt Lung mất sớm, ngươi cũng phải cố gắng nhiều.”
“Dạ.” Khuynh Quốc vâng lời lại.
“Nam nhân mà, tam thê tứ thiếp, gặp một cái yêu một cái! Ngươi đừng quá để ý.”
Phạm Nguyệt Lung vểnh miệng lên nói: “Bá mẫu, người làm cho Khảm Bích ca, Trần ca lắm thê lắm thiếp, mặc cho bọn họ ở bên ngoài chơi hoa uống rượu. Đường ca vừa mới qua tuổi nhược quán, danh tiếng lãng tử đã truyền khắp Tĩnh Châu. Chỉ sợ trong Hoàng Thành cũng có người nghe danh. Người còn muốn tẩu tẩu nuông chiều Thiên ca, làm cho hắn cũng như thế?”
“Ôi trời, bà cô nãi nãi của ta!” Vương thị thở dài cười khổ nói: “Ngươi là đại cô nương mười sáu tuổi lại vẫn không hiểu chuyện như vậy. Chuyện nhà ca ca ngươi ta có thể quản được sao? Chờ ngươi thành thân, liền minh bạch nỗi khổ của chúng ta!”
“Ta sẽ không thành thân đâu!”
Vương thị trêu cười nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm bà cô chồng?”
Phạm Nguyệt Lung nhếch cái mũi lên nói: “Có cái gì không được?”
“Ngươi muốn thế, Thiên Nhi chưa hẳn đã đồng ý.”
“Ca ca không xen vào chuyện của ta.”
Trong xe huyên náo tiếng Vương thị, Nguyệt Lung cười đùa. Khuynh Quốc yên tĩnh ngồi hơi nghiêng, đoán lộ trình.
Khoảng ba chén trà nhỏ sau đó, xe ngựa ngừng tại bên hồ, tỳ nữ nâng phu nhân, tiểu thư xuống. Vương thị đợi người dẫn đường, Khuynh Quốc đứng ở sau lưng.
Bây giờ đúng là giữa hè, ven bờ Trà Hoa hồ liễu rủ lả lướt, cành liễu xanh mướt theo gió bay bay. Trên ngọn cây truyền đến tiếng chim líu lo, trên bụi cỏ bươm bướm bay dập rờn. Người bán hàng rong hoặc đứng hoặc ngồi, tại dưới bóng cây liễu bày biện sạp, mắt nhìn vào mấy người Khuynh Quốc, thỉnh thoảng đưa lên gì đó rao hàng.
Khuynh Quốc giương mắt nhìn lên, trên mặt hồ sóng xanh lăn tăn, tầng tầng rung động, không ngừng đẩy hướng bên cạnh bờ. Trong Trà Hoa hồ nở đầy hoa sen các màu, thủy tiên, sắc hoa có đậm có nhạt, muôn hình vạn trạng. Có ngẩng đầu ngửa mặt lên trời, có theo sóng phiêu lưu, có nấp phía dưới lá xanh, nhiều đóa tươi mới ướt át như có thể chảy ra nước.
Ngàn năm, nàng bị phong ấn ở hồn ngọc, sớm đã quên trên đời còn có như vậy cảnh sắc đẹp đẽ. Kiếp trước nàng vì sinh tồn, chưa từng như hôm nay hưởng thụ, không cần giết người, cũng không cần đề phòng có người lấy mạng mình. Nàng vĩnh viễn quên không được thi thể xếp thành núi, cùng trên tay nàng dính đầy máu tươi. Nàng đã từng thề rằng thà nhốt vào mười tám tầng địa ngục cũng không nguyện lại thanh tỉnh lần nữa. Nhưng nhìn cảnh đẹp này, Khuynh Quốc than nhẹ, rốt cuộc còn sống là tốt rồi!
Khuynh Quốc lên thuyền, buồng nhỏ trên thuyền bài trí giống đình nghỉ mát, có tay vịn lan can, bốn vách dùng khăn lụa che tránh thời tiết nóng. Vương thị lệnh tỳ nữ mang lên hạt dưa, điểm tâm, cùng Nguyệt Lung, Khuynh Quốc du thuyền.
Thuyền chậm rãi chạy hướng giữa hồ, Khuynh Quốc dựa vào lan can bên cạnh, xem xét địa lý bốn phía. Trà Hoa hồ giống như Giang Nam Tây Hồ. Nàng đã từng mặc la quần, giả trang danh kỹ, chơi thuyền trên hồ để ám sát đương triều hiển quý.
Nàng nhớ rõ, người nọ là cười chết, một dải máu đỏ sẫm rơi trên bạch y của nàng. Xong việc, nàng quay người nhảy xuống Tây Hồ, làn nước trong xanh kia rửa sạch một thân huyết tinh. Ánh nắng lấp ló, làm Khuynh Quốc hai mắt nhắm lại. Gió mát thổi làm tâm tình bình phục.
“Bá mẫu, người nghe hình như có tiếng đàn.” Phạm Nguyệt Lung nghiêng tai lắng nghe nói.
Vương thị chỉ thuyền hoa phía không xa cười: “Tiếng đàn là từ con thuyền kia truyền tới.”
Phạm Nguyệt Lung hiếu kỳ nói: “Là thuyền gì vậy? Quan gia tiểu thư sao?”
“Cái gì mà quan gia tiểu thư? Là thuyền nam nhân tầm hoan cùng nhạc kỹ.” Vương thị lắc đầu cười chất nữ khờ dại.
Phạm Nguyệt Lung rùng mình, bịt tai hướng nhà đò phân phó. “Đem thuyền bơi đi, ta không thích nghe tiếng đàn của các nàng.”
Hầu phủ thiên kim nào biết đâu kỹ nữ khổ sở. Khuynh Quốc thở dài ngẩng đầu, đối diện trên thuyền hoa một đôi đôi mắt ưng. Quả là ánh mắt sắc bén, Khuynh Quốc cảm thấy ánh mắt trên mặt. Nàng nhàn nhạt nhìn qua nam nhân, không tránh ánh mắt đó. Khuynh Quốc thản nhiên nhìn, làm đối phương hơi kinh dị. Nam nhân nghiền ngẫm, khóe miệng mỉm cười.
Dạng ăn chơi trác táng nàng gặp không ít. Đang lúc Khuynh Quốc đối với hắn làm như không thấy, sau lưng nam nhân có người cầm quạt giấy hướng nàng phất tay. Khuynh Quốc tập trung nhìn, kia không phải hai cái tiểu thúc tử của nàng thì là ai?
“Bá mẫu, là Khảm Bích ca cùng Trần ca ca. Người xem bọn họ kìa, giữa ban ngày lại đưa thúc phụ uống hoa tửu. Quá đáng!” Khuôn mặt tuyệt luân của Phạm Nguyệt Lung nhăn lại, vò khăn gấm nói: “Nhà đò, lái thuyền đến đó.”
Vương thị mặc dù giận nhi tử, nhưng vẫn không muốn để người chế giễu, khuyên nhủ: “Để hồi phủ, sau đó giáo huấn bọn họ đi?”
“Không được, bọn họ giờ cũng đang đi tới.”
Vương thị đối với kiểu muốn gió có gió, muốn mưa có mưa của Nguyệt Lung cũng không có biện pháp. Chỉ đành cho Phạm Nguyệt Lung bảo nhà đò đi qua, dùng dây thừng buộc lấy hoa thuyền, cùng nhau mà đi.
Vương thị kéo Khuynh Quốc, Phạm Nguyệt Lung vào buồng nhỏ trên tàu, bảo tỳ nữ che khăn lụa cẩn thận, dặn dò nam bộc hai câu, bảo hắn đi sang thuyền bên mời ba người tiến đến nói chuyện.
Ai ngờ tôi tớ vừa đi còn không trở về, Phạm Nguyệt Lung để ý, nghe trong thuyền hoa tiếng cười, nhịn không được hô: “Khảm Bích ca, Trần ca, các ngươi mau trở lại!”
Hội người Phạm Khảm Bích không có trả lời, ngược lại một đôi tiêm thủ vén lên lụa mỏng, lộ ra kiều mỵ mặt mày nói: “Muội muội muốn cùng chúng ta cướp người? Đáng tiếc, thiếu gia là không muốn đi nha!”
“Ngươi...” Vương thị kéo tay Phạm Nguyệt Lung, giương giọng nói: “Không cần cùng nàng so đo, hạ thấp giá trị con người.”
“Phu nhân nói đúng đó! Thân phận các người, ta là một nghệ kỹ sao có thể so sánh?” Nữ tử cười kiều mị nói: “Mau mau đem thuyền rời đi, đừng làm cho người ta hiểu lầm mới tốt.”
Vương thị khó thở, quát: “Nghịch tử! Còn không mau ra cho ta?”
Từ khoang thuyền bên cạnh trên hoa thuyền lại bước qua một nữ tử. Nàng mặc quần áo vàng nhạt, mày liễu mắt hạnh, một đầu tóc đen, thần sắc có chút lười biếng, giống như mèo nhỏ mới ngủ dậy. Nàng tuổi tương tự Khuynh Quốc, nửa nằm nửa ngồi trên lan can bên cạnh nói: “Thiếu gia ở chỗ này vui vẻ lắm! Phu nhân muốn gọi về, cưỡng đoạt là vô dụng. Bằng không, người thiếu gia đi rồi nhưng tâm trí còn ở lại trên mình tỷ muội ta. Phu nhân khổ ra sao đây?”
“Ngươi...” Vương thị trì hoãn tức giận, hỏi nhà đò. “Trên thuyền hoa này là nữ nhân kỹ viện nào?” Kỹ nữ ngàn người gối, vạn người chơi dám đối với nàng vô lễ như thế, cơn tức này như thế nào cũng muốn đòi lại.
Nhà đò trả lời: “Các nàng là Tĩnh Châu nổi danh tam kiều, còn gọi ‘Thi đấu mẫu đơn’. Bán nghệ không bán thân, mỗi lần tiếp khách không dưới ngàn lượng bạc. Hôm nay có thể gặp một mặt thật sự là nhờ phúc!”
Phạm Nguyệt Lung lạnh lùng liếc nhà đò, lắc lắc cánh tay Vương thị, làm nũng nói: “Bá mẫu, người nghĩ tiếp biện pháp nha! Chẳng lẽ chúng ta muốn để kỹ nữ leo đến lên đầu sao?”
Khuynh Quốc lại nghĩ, rõ ràng là Phạm Khảm Bích không muốn trở về. Kỹ nữ chẳng qua là bị nam nhân sai sử, rời đi mục tiêu của Vương thị thôi. Không về thì không về. Vì cái gì nhất định phải cưỡng cầu?
“Nguyệt Lung, chúng ta về trước đi.” Vương thị không hổ là phu nhân, biết rõ giờ tranh cãi cũng chẳng được gì, không bằng trở về tính sau.
Phạm Nguyệt Lung không nghe, lắc lắc eo thon nhỏ nói: “Đường ca không nói, thúc phụ còn đang trên mặt thuyền hoa đó?”
Vương thị hướng Nguyệt Lung cái ánh mắt ‘Làm sao ngươi vẫn không rõ’, nhỏ giọng nói: “Ngươi có biện pháp nào làm cho bọn họ rời hoa thuyền sao? Đã không có, về trước đi, chờ ta nói cho bá phụ của ngươi biết rồi hảo hảo giáo huấn vài cái kỹ nữ không biết xấu hổ này.”
“Không cần.” Phạm Nguyệt Lung bám tay Vương thị, không chịu.
Vương thị nghiêm mặt nói: “Vậy ngươi muốn gì? Chẳng lẽ tự mình sang kéo người, trở thành trò cười cho cả Tĩnh Châu?”
Hai người đang tranh chấp, nam bộc nọ quay về, dưới mái hiên đưa ra một cái thập nhị huyền cầm.
“Cái gì vậy?” Vương thị chỉ vào huyền cầm nghi vấn.
Nam bộc bẩm: “Các nàng nói nếu cầm kỹ của phu nhân có thể thắng được các nàng. Các nàng sẽ để các thiếu gia trở về.”
Phạm Nguyệt Lung túm lấy huyền cầm, lạnh lùng nói: “Để ta so với.”
“Hồ đồ, hồ đồ!” Vương thị giữ chặt ống tay áo Phạm Nguyệt Lung, nói: “Ngươi đường đường là tiểu thư Hầu phủ, sao có thể cùng kỹ nữ so cầm?”
“Bá mẫu, người đừng quản!” Phạm Nguyệt Lung ngồi ở giữa buồng nhỏ trên thuyền, đem huyền cầm đặt lên mặt bàn. Vừa định thử cầm, trong thuyền hoa đã truyền ra âm thanh lảnh lót. Phạm Nguyệt Lung cảm thấy quýnh lên, dựa vào tài cao mật lớn, tiện tay mà đàn. Làn điệu chợt cao chợt thấp, giống như hỉ tự oán, truyền đến âm sắc thuyền bên cạnh, thoáng cái làm tan tác tiếng nhạc của đối phương.
Nhưng Phạm Nguyệt Lung không thể vui mừng được lâu. Khúc nhạc trên thuyền hoa đột nhiên biến đổi, trầm thấp, từng tiếng dây cung giống vậy hồng thủy cuồn cuộn, khí thế thiên quân. Âm thanh xuân khuê tố tình liên miên của Phạm Nguyệt Lung một lát bị chặn lại, không thể thành khúc.
Khuynh Quốc hướng qua nam bộc, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói vài câu. Nam bộc gật đầu, trở lại thuyền hoa. Không đến một lát, trong tiếng đàn hoa sương vừa loạn, Phạm Nguyệt Lung thừa cơ nghênh tiếp, đem nhạc khúc hoa thuyền xé rách trong gió. Nguyệt lung dùng vĩ khúc áp chế đối thủ, may mắn đắc thắng.
Kỹ nữ xốc lên mành thuyền, đối với Phạm Nguyệt Lung nói: “Không thể tưởng được, tài đánh đàn muội muội tốt như vậy, ta nhận thua. Sau này, danh hào ‘Thi đấu mẫu đơn’ chuyển cho muội muội mới phải.”
Phạm Nguyệt Lung dẩu môi nói:“Ai là muội muội ngươi! Ai thèm danh hào của ngươi!”
“Được rồi. Được rồi. Đường muội không cần phải tranh cãi nữa, miệng của các nàng lợi lắm!” Phạm Khảm Bích bước ra, giữa tiếng kỹ nữ tiễn khách đi sang du thuyền nhà mình.