Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diêu Phong không thể hiểu được Hoàng Khả Khả đối với y là đùa hay thật. Đôi khi thái độ của Hoàng Khả Khả khiến y không thể xác định được, cảm giác rất bất an.
Hoàng Khả Khả sửng sốt. Diêu Phong nhìn thấu ánh mắt kia, y đẩy hắn ra, ngồi dậy.
“Tôi thấy cậu nên nghĩ cho kỹ, dù sao chuyện này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai của cậu.”
Diêu Phong nghiêm túc khiến Hoàng Khả Khả không dám cợt nhả với y.
“Nếu như cậu chỉ định vui đùa, chúng ta cứ như vậy cũng được. Nhưng tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ càng cho tương lai sau này của chính cậu, đừng để lãng phí thời gian, dù sao…”
Hoàng Khả Khả cắt ngang lời y, “Cứ như vậy là sao? Nếu em thật sự định vui đùa với anh, anh định thế nào?”
Diêu Phong nhếch môi, tim khẽ nhói lên. Dù đã tính đến khả năng xấu nhất, nhưng khi thực sự nghe Hoàng Khả Khả nói như vậy y bỗng thấy vô cùng khó chịu. Diêu Phong bình thản nói: “Chẳng sao cả…”
“Chẳng sao cái gì! Chẳng lẽ anh không khó chịu sao? Nếu vậy, quan hệ của chúng ta là gì? Tình nhân à?”
Diêu Phong kinh ngạc nhìn Hoàng Khả Khả, cảm thấy gọi như thế hơi quá đáng nhưng vẫn gật đầu.
“Vậy cũng được.”
Hoàng Khả Khả nổi cáu, rốt cuộc Diêu Phong coi hắn là gì? Cãi nhau liền đàm luận nhân sinh với hắn, bây giờ còn đứng trên lập trường của hắn nghĩ chuyện tương lai. Làm tình nhân? Kết thúc thì mỗi người một ngả? Hoàng Khả Khả hắn không đáng tin như vậy sao?
Nhưng Hoàng Khả Khả lại thấy đau lòng. Diêu Phong thay hắn nghĩ ngợi, nếu hắn thực sự chỉ định vui đùa với y, y cũng không khó chịu, thậm chí tiếp tục mối quan hệ đó với hắn. Thật viển vông!
Hoàng Khả Khả tức đến bật cười, bắt lấy cánh tay Diêu Phong, ôm y lên.
Hắn nên vui vẻ hay tức giận đây? Diêu Phong thay hắn nghĩ ngợi hắn nên vui mới phải, nhưng y lại đặt bản thân vào vị trí kia… Người hắn yêu từ khi nào lại sa ngã đến thế? Trước đây Diêu Phong hở cái là lấy dao ra dọa, sao bây giờ lại thành như vậy?
Hoàng Khả Khả sờ vào túi Diêu Phong quả nhiên tìm thấy một cây dao nhỏ. Hắn móc ra nhét vào tay y, nhắm thẳng vào ngực mình.
“Diêu Phong anh nghe đây, nếu có một ngày em phản bội anh thì anh cứ một dao đâm chết em đi! Đừng mềm lòng, anh không cần thương hại một kẻ phản bội!”
Dao của Diêu Phong rất sắc, Hoàng Khả Khả vốn không tuốt khỏi vỏ nhưng Diêu Phong vẫn rụt tay lại.
Hoàng Khả Khả biết cuối cùng Diêu Phong cũng đặt hắn vào tim. Bởi y không nỡ làm hắn đau, dù hắn có thực sự lừa gạt y y cũng sẽ không trách hắn. Đây là tình yêu của Diêu Phong ư? Bề ngoài thì cứng rắn mà lại dùng phương thức hại người hại mình này để yêu.
“Diêu Phong anh nghe đây, nếu Hoàng Khả Khả này lừa dối anh, không cần anh ra tay, chính em sẽ tự sát trước mặt anh.”
Diêu Phong cố sức rút dao về, Hoàng Khả Khả khẽ buông tay, dao găm bị y thu lại.
Diêu Phong dè dặt hỏi: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
Hoàng Khả Khả gật đầu, ôm y vào lòng. “Em yêu anh, vĩnh viễn yêu anh hơn cả tưởng tượng của chính anh. Nếu anh đồng ý, em sẽ mãi mãi yêu anh như vậy.” Yêu cả phần của Hoàng Phủ Kha kiếp trước, mãi mãi yêu anh, đền bù cho anh…
Hoàng Khả Khả nợ Diêu Phong nhiều lắm. Kiếp trước hắn nợ y một mạng, kiếp này hắn sẽ dùng tình yêu trả lại tất cả. Thẩm Gia Minh nói đúng, nhiều năm rồi không ai có thể bước vào lòng Diêu Phong, một khi có rồi, y sẽ trở nên yếu đuối vô cùng. Cho nên y không thể chịu đựng thêm sự tổn thương một lần nào nữa.
Nhưng hắn vẫn phải tính đủ nợ cũ! Từ lâu đã thấy Kiều Nhiên ngứa mắt rồi, gã lại dám làm Diêu Phong bị tổn thương! Hoàng Khả Khả thề, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ bắt Kiều Nhiên nếm trải cảm giác bị lừa dối!