Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy
  3. Chương 47: Hàn độc tái phát
Trước /53 Sau

Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy

Chương 47: Hàn độc tái phát

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trời tựa hồ càng ngày càng lạnh, mọi thứ Hoàng Khả Khả làm đều cảm thấy lực bất tòng tâm, nhiều lần làm đổ mấy món tráng miệng ngon lành mà Diêu Phong làm, may mà khách hàng không có trách tội, trái lại còn quan tâm tới sức khỏe của hắn. Vừa đến mùa đông, căn bệnh đi theo hắn từ khi mới sinh ra cực kỳ dễ phát tác, chỉ có Hoàng Khả Khả biết, đó là hàn độc của đời trước. Không biết đây là trừng phạt cái gì, đời này dĩ nhiên cũng thừa hưởng. Diêu Phong biết thân thể Hoàng Khả Khả khác thường liền đuổi Hoàng Khả Khả đi lên lầu nghỉ ngơi, sớm treo bảng nghỉ bán, đợi cho những vị khách trong cửa hàng đi hết liền đóng cửa.

Phóng khách trên lầu đã được làm ấm, Hoàng Khả Khả nằm ở giữa phòng, Diêu Phong lúc bước vào phòng còn cảm thấy nóng giữa mùa đông lạnh giá này. Thật sự là giống y hệt thời tiết mùa hè, những thứ có thể sưởi ấm trong phòng đều được Hoàng Khả Khả đem ra dùng hết nhưng vẫn trốn trong chăn run cầm cập.

Nhìn thấy Diêu Phong đi đến, Hoàng Khả Khả mới run rẩy ló đầu ra ngoài, muốn để Diêu Phong không lo lắng.

“Ta….. Ta không….. Không có chuyện gì….. Một……. Một hồi…… là khỏe thôi…… thôi……”

Làm sao có khả năng không có chuyện gì? Hàn độc phát tác không chỉ là cảm giác lạnh lẽo, mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng vô cùng dằn vặt khó chịu, đau nhức khiến người ta sống không bằng chết. (Ú: song tu nhiều vào đi mấy đứa, như hai bạn Vũ x Lăng ấy:v:v)

Diêu Phong nhìn dáng vẻ cố gắng mỉm cười mạnh mẽ của Hoàng Khả Khả mà đau lòng không thôi, tình trạng Hoàng Khả Khả như vậy, lẽ nào từng ấy năm nay vẫn luôn cố chịu một mình sao?

Diêu Phong không dám nghĩ tới cái khác, lấy con dao cắt một đường vào lòng bàn tay của mình, dán về phía môi Hoàng Khả Khả. Hoàng Khả Khả căn bản không có cách nào khống chế được khát vọng của bản thân đối với máu của Diêu Phong, cầm lấy tay của Diêu Phong không ngừng mút, tựa như chỉ có dòng máu tươi này mới có thể khiến dằn vặt trên cơ thể hắn vơi đi. Nhiều năm tự mình gắng gượng áp chế như vậy, mà bây giờ đối mặt với việc Diêu Phong chủ động cho hắn “ăn” như vậy, hắn vô luận như thế nào cũng không thể khống chế được chính mình.

“Đừng sợ, sẽ ổn thôi.”

Diêu Phong vòng tay qua lưng Hoàng Khả Khả, tựa như động viên mà vuốt vuốt đầu Hoàng Khả Khả. Mãi cho đến khi Hoàng Khả Khả ngừng uống máu, mệt mỏi ngủ thiếp đi, y mới lấy ra hộp thuốc băng bó vết thương. Lập tức như nghĩ đến điều gì, cầm lấy cốc, để mặc máu trong lòng bàn tay không ngừng chảy xuống ly, đợi cho đến khi có chút choáng váng vì mất khá nhiều máu mới vội vã đem vết thương băng lại, rồi đem cốc nhét vào tủ lạnh.

Diêu Phong lau đi mồ hôi lạnh trên trán của Hoàng Khả Khả, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

“Trên cõi đời này không có ai gây thương tổn được ta, ngoại trừ ta và con…….”

Tình cảm của y đối với Hoàng Khả Khả là yêu. Đối với việc sống chết của người khác y không màng để ý, nhưng chỉ cần sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Kha bị thương liền lòng rối như tơ vò; không một ai có thể thương tổn y, ngoại trừ người mà y quan tâm nhất Hoàng Phủ Kha. Y đem Hoàng Phủ Kha đặt ở vị trí đầu tiên trong lòng, nhưng đã quên chính mình chưa từng đem bất kì người ngoài nào để ở trong lòng, hắn buộc Hoàng Phủ Kha vào một loại trách nhiệm mà quy tội, nhưng vẫn nghĩ về tương lai thành hôn rồi sinh con của Hoàng Phủ Kha sau này, thế là lại tự tìm rượu giải sầu……

Y không có cách nào có thể xác định được tình cảm của bản thân đối với Hoàng Phủ Kha, y là sư phụ của Hoàng Phủ Kha, y không thể làm hại một đời của Hoàng Phủ Kha. Y không có thể đi yêu cầu Hoàng Phủ Kha yêu y, bởi vì y là nam nhân, y không cách nào có thể sinh con cho Hoàng Phủ Kha…….

Y nhớ lại từ lúc nào ư?

Từ lúc hàn độc trong người Hoàng Khả Khả từ từ tái phát.

Hoàng Khả Khả tình nguyện tự mình mang trên lưng kí ức của kiếp trước, một mình chịu đựng dày vò từ hàn độc này, cũng không muốn để y lo lắng. Bản thân y sao có thể nhìn hắn chịu đựng dày vò ngày qua ngày?

Qúa khứ chung quy cũng đã trôi qua, y không cần thiết chấp nhất ân oán kiếp trước, huống chi y chưa từng oán hận Hoàng Khả Khả. Tình nghĩa thầy trò của bọn họ đã từng ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng mà y trước khi chết, người muốn đi gặp nhất lại chính là Hoàng Phủ Kha. Y yêu Hoàng Phủ Kha, chỉ là y vẫn không dám thừa nhận

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bánh Quy Amoxicillin

Copyright © 2022 - MTruyện.net