Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Khả Khả vẫn chưa nói với Diêu Phong về chuyện hàn độc, lần đầu tiên hàn độc phát tác hắn đã tổn thương Diêu Phong rồi, không nghĩ tới lần thứ hai phát tác dĩ nhiên lại một lần nữa…… Hắn thực sự không biết nên làm sao để đối mặt với Diêu Phong. Hắn không nói, Diêu Phong liền cũng làm bộ không biết, chỉ là bên trong đồ ăn có thêm chút máu của mình, lấy việc này để ức chế hàn độc của Hoàng Khả Khả.
Đối với y mà nói, chuyện tình đời trước cũng đã trôi qua, y thực sự không cần thiết lại đi xoắn quýt, hiện tại chỉ cần Hoàng Khả Khả còn đang bên cạnh y thì y đã rất thỏa mãn rồi.
Cửa tiệm đồ ngọt đã hai ngày không mở cửa, cũng gần đến Tết nên khách hàng đến cũng thưa dần, Diêu Phong dứt khoát tạm ngưng bán luôn. Hàn độc của Hoàng Khả Khả sau khi bị ức chế cũng không có tái phát, Diêu Phong dẫn theo Hoàng Khả Khả đi mua chút hàng Tết, tốt xấu gì đi chăng nữa, ăn Tết cũng không thể ủy khuất Hoàng Khả Khả.
Hoàng Khả Khả không muốn về nhà, cũng căn bản không dám về nhà, một là sợ về đến gặp phải mẫu thân đại nhân thì thế nào cũng bị giáo huấn, hai là sợ mấy người thân thích giới thiệu đối tượng cho hắn. Lúc mới đầu hắn cảm thấy vô cùng oan ức, rõ ràng anh hai của hắn tuổi cũng tính là một sấp rồi, điều kiện lại tốt như vậy, nói cách nào thì việc giới thiệu đối tượng hẹn hò cũng không đến phiên hắn mới đúng. Mãi cho đến tận một ngày, hắn tận mắt chứng kiến anh hai của hắn dùng khuôn mặt lạnh băng như xác chết hù sợ người có khả năng trở thành chị dâu của hắn khóc thét. Một khắc đó Hoàng Khả Khả mới biết, anh hai hắn đời này cưới vợ nhất định là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhà bọn họ đoán chừng là trúng phải nguyền rủa gì rồi, đời đời chỉ sinh nam không sinh nữ, thế hệ này cũng không ngạc nhiên chút nào khi đẻ ra ba thằng con trai. Hoàng Khả Khả hiện tại đang cố gắng nghĩ làm sao cùng ông ngoại thẳng thắn một lời, anh hai hắn khẳng định không ý kiến, dù sao chuyện gì anh ấy cũng không thèm quan tâm. Phiền toái nhất chính là ông ngoại bà mẹ của hắn, một lời không hợp là sẽ khóc, cái khác vạn nhất bị chọc tức đến chết….. Hoàng Khả Khả ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ.
Hắn không dám cứ như vậy đường đột đem quan hệ của hắn với Diêu Phong nói thẳng ra, hắn sợ vạn nhất trong nhà náo loạn lên, theo tính cách của Diêu Phong nhất định là sẽ yêu cầu rời bỏ y. Bọn họ thật vất vả mới đến được với nhau, hắn sao có thể buông tay, làm sao mà chịu buông tay được chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui hay là cứ trước tiên nói thẳng với anh hai, miễn cho đến lúc khai báo lại không ai giúp hắn đỡ lời. Lúc gọi điện tới giống như cũ không ai bắt máy, Hoàng Khả Khả đợi phỏng chừng hơn nửa tiếng, mới đợi được Hoàng Thịnh Trạch trả lời điện thoại.
“Anh đã sớm biết rồi.”
Hoàng Khả Khả sợ đến ngây người, suýt chút nữa cho rằng Hoàng Thịnh Trạch có năng lực tiên tri. Hoàng Thịnh Trạch tựa hồ biết được trong đầu hắn có những suy nghĩ viễn vông kia liền vội vã đánh gãy hắn.
“Em lần trước bảo với anh Kiều Nhiên là đồng tính luyến ái.”
Hoàng Khả Khả lúc này mới phát hiện ra anh hai hắn thông minh tài trí không phải là chuyện đồn thổi, năng lực phản ứng quá thực quá lợi hại. Hắn chỉ nói một câu Kiêu Nhiên là đồng tính luyến ai, anh hai liền có thể đoán ra người hắn yêu là đàn ông.
“Vậy……. Việc này…….”
Hoàng Khả Khả nhất thời không biết phải nói sao để Hoàng Thịnh Trạch nói giúp chuyện của hắn.
“Được rồi, anh biết em muốn nói cái gì. Ông ngoại cùng mẹ bên kia cứ để anh trước tiên ngăn chặn thật tốt đã, chỉ cần nhà chúng ta không tuyệt hậu, bọn họ nhất định sẽ không ép buộc em.”
Thanh âm của Hoàng Thịnh Trạch có chút khàn, giống như là bị bệnh, Hoàng Khả Khả không nhịn được hỏi thăm y.
“Anh bị bệnh hả? Anh đừng có mà gồng mình liều mạng như thế, không tốt cho cơ thể đâu.”
Hoàng Thịnh Trạch trầm mặc một lát, Hoàng Khả Khả tựa hồ nghe thấy tiếng cười khẽ ở đầu dây bên kia: “Anh không liều mạng thì mấy người bọn em hít gió hết à.”
Hoàng Khả Khả căn bản không chấp nhận được lời này, hắn thừa nhận mình thể giúp được gì cho Hoàng Thịnh Trạch, còn mỗi ngày làm phiền y nhiều chuyện. Hoàng Khả Khả biết chỉ cẩn hắn chịu mở miệng, Hoàng Thịnh Trạch coi như là lột một lớp da cũng phải giúp hắn đem sự tình giải quyết xong. Chỉ là hắn không nghĩ tới sau đó Hoàng Thịnh Trạch vì hắn và Diêu Phong, dĩ nhiên thật sự…….
Hoàng Thịnh Trạch thường cúp máy rất nhanh, lần nay cũng không ngoại lệ.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây.”
Hoàng Khả Khả “Ừ” một tiếng, sau một tiếng tút tút của điện thoại, thanh âm của Hoàng Thịnh Trạch cứ thế biến mất. Hắn biết chuyện tình của hắn và Diêu Phong không cần lo lắng, ông ngoại sẽ không tức giận đến chết, mẹ hắn cũng sẽ không ở trước mặt hắn khóc đến chết đi sống lại. Chỉ là…… Hoàng Khả Khả rất để tâm đến việc Hoàng Thịnh Trạch mỗi lần giúp hắn thì sẽ dùng cách gì.
Hoàng Khả Khả cầm chặt tay Diêu Phong, đẩy xe đẩy.
“Đi thôi! Tôi mua thanh long, kiwi và bưởi cho em.”