Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi hỏi một câu này.” Phương Phức Nùng cảm thấy mình cần phải nói, vì nếu không nói, hắn sẽ nghĩ bên cạnh hắn là một tảng đá.
Chiến Dật Phi vẫn nhìn thẳng về phía trước, dứt khoát trả lời: “Đúng.”
Phương Phức Nùng nở nụ cười: “Tôi còn chưa hỏi mà.”
“Chắc chắn anh muốn hỏi việc tôi mở một mắt nhắm một mắt với Triệu Hồng Lỗi có phải là vì tôi đâm chết vợ của ông ta hay không.” Chiến Dật Phi dừng một chút, nhún vai trả lời chẳng hề để tâm, “Đúng rồi đấy, đâm chết, não nát bét dưới đất, một nửa cơ thể bị nghiền thành bùn.” Ngừng thêm chút nữa, y lại bổ sung, “Ông ta muốn moi tiền thì cứ việc moi, ông đây có tiền, đâm chết một mạng hai mạng vẫn thừa sức đền.”
“Tôi không hỏi cái đó, chuyện vặt ấy có gì đáng để hỏi đâu? ‘Đại Thừa Nghĩa Chương’ có viết ‘Diệt chư phiền não cố, diệt sinh tử cố, danh chi vi diệt’, tức là nói người chết rồi thì coi như kết thúc mọi chuyện, có thể được giải thoát khỏi tất thảy những trói buộc muộn phiền.” Phương Phức Nùng cầm vô lăng liếc mắt qua Chiến Dật Phi, hắn lắc đầu rồi lại mỉm cười, “Mỗi ngày trên trái đất này có tới vài ngàn người chết vì tai nạn giao thông, đâm chết một người, siêu độ một người, đúng là công đức vô lượng, A Di Đà Phật.”
“Anh nói thế là đang xem mạng người như cỏ rác, cả vú lấp miệng em.”
Thế vừa rồi ai còn sĩ diện huênh hoang, giờ đây lại nói lời chính nghĩa? Phương Phức Nùng thầm cảm thấy buồn cười, ngoài mặt lại vẫn nghiêm túc như cũ: “Dù không đánh giá chuyện này từ góc độ Phật giáo thì Triệu Hồng Lỗi cũng nên cảm thấy biết ơn với cậu.”
Chiến Dật Phi nhíu mày: “Ý gì?”
Phương Phức Nùng không trả lời, lại hỏi: “Vừa rồi tôi định hỏi cậu, có muốn đi nghe kịch không?”
Đầu xe quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hai người đàn ông đi tới một nhà hát kịch phục vụ theo dạng quán trà nước, lấy biểu diễn kinh kịch làm việc kinh doanh chính. Chiến Dật Phi thích kinh kịch nhưng lại chưa bao giờ vào rạp hát, vừa mới bước vào cổng lớn của rạp hát, bao nhiêu khó chịu liên quan tới Triệu Hồng Lỗi đều bay biến hết, y nhìn gì cũng thấy mới mẻ, nhìn gì cũng thấy thích thú, nhìn gì cũng thấy tò mò.
Diện tích kịch trường không hề nhỏ, sân khấu biểu diễn được dựng trong bối cảnh một tòa lầu các mang phong cách cổ xưa, nóc nhà được khảm những viên ngói với lớp men tím trong suốt ánh vàng, phần mỏm nhô ra cũng là màu xanh lưu ly, trên chóp mái còn đặt một cãi mõm thú dáng vẻ hung dữ, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy bản thân đang đứng giữa Bắc Kinh cổ kính chứ nào phải Thượng Hải phồn hoa hiện đại. Biển hiệu được trám thêm hoa văn phượng lồng mẫu đơn, bốn chữ vàng kim được đề trên nền đỏ thắm: Rạp hát Tường Vân.
Chiến Dật Phi cảm thấy cái tên này quen quen, nhưng tạm thời không nhớ ra được đã từng nghe ở đâu.
Tiến vào trong mới thấy mùa xuân gõ cửa nơi đây từ sớm, hoa nở tưng bừng chỉ để lộ ra thấp thoáng một con đường đá trong bụi, dẫn lối quanh co hướng vào sảnh chính. Bên cạnh con đường đá là những tấm bia bài trang trí theo phong cách xưa, bên trên là giới thiệu sơ lược về lịch sử kinh kịch Trung Quốc, còn có tiểu sử của vài cái tên nổi tiếng trong làng kịch. Chiến Dật Phi nhíu mày, đọc kỹ không bỏ sót một chữ, lại chẳng hề hay biết đã đi hết con đường uốn lượn kia tự lúc nào. Mãi cho đến khi cửa vào sảnh màu đỏ thẫm hiện ra trước mắt, y mới giật mình ngẩng đầu lên nhìn như vừa tỉnh mộng, y bỗng lắc đầu, xoay người đi lại con đường đá kia lần nữa.
Chiến Dật Phi còn đang phấn khích thì một chàng trai áo trắng quần dài đi cùng với bạn mình ra sảnh chính, thấy Phương Phức Nùng thì lập tức tươi cười chào đón.
Cậu ta gọi hắn là Phương tổng.
Cậu ta đi tới trước mặt Chiến Dật Phi, đưa danh thiếp của mình ra định tự giới thiệu.
Chiến Dật Phi không vươn tay ra nhận, chỉ liếc mắt hừ nhẹ, tỏ vẻ chẳng coi ai ra gì, như thể đối phương đã quấy rầy nhã hứng của y.
Người trẻ tuổi tức giận rút tay về, Phương Phức Nùng cười giả lả làm hòa, đứng dậy giới thiệu hai người: Đây là Tiểu Tống, có thể coi như người phụ trách của rạp hát Tường Vân này.
Người thanh niên có dáng vẻ dịu dàng thanh tú, hình như khá thân quen với Phương Phức Nùng. Chiến Dật Phi vẫn đanh mặt, giọng nói lại nghe mùi chua cay khó hiểu: “Quảng giao kết bạn tứ xứ, ông chủ Phương quen nhiều người thật đấy.”
“Cũng là có duyên thôi.” Phương Phức Nùng cười nhìn đối phương, “Tên nhóc này xin tôi tài trợ, bị tôi giội nước trà đầy người đuổi đi.”
“Khi đó Phương tổng hỏi tôi, tôi dựa vào đâu mà xin anh ấy tài trợ, tôi mới trả lời là để phát triển nghệ thuật quốc hồn quốc túy, anh ấy đã vung tay hắt nước trà trên bàn vào người tôi.” Tiểu Tống ngại ngùng sờ mặt rồi lại giật giật cổ tay, “Nước trà đó nóng lắm, làm tay tôi bỏng luôn.”
“Quan điểm của tôi rất rõ ràng, tôi không tài trợ, tôi chỉ đầu tư.” Phương Phức Nùng vẫn giữ thái độ ung dung, chẳng hề cảm thấy cử chỉ thô lỗ của mình có vấn đề gì, hắn nhìn chằm chằm vào mắt chàng thanh niên, “Tôi muốn có báo đáp, bao nhiêu không quan trọng, nhưng nhất định phải có, mẹ nó chứ nếu không có thì đừng chạy tới làm phí thời gian của tôi.”
“Đúng là người này coi tiền như mạng.” Chiến Dật Phi vẫn giữ cái mặt như trước, không hề khách sáo mà nhìn vị trưởng phòng quan hệ công chúng nhà mình, “Hở ra là nói chuyện tiền, chuyện thu lời, cực kỳ thô bỉ.”
Tiểu Tống đi chếch một bên đằng trước, đưa hai người đàn ông kia vào sảnh biểu diễn, lại nghe thấy tiếng cười khinh thường của Phương Phức Nùng: “Ông chủ Chiến giàu sang phú quý, đương nhiên là không có khí chất thô tục, nhưng chúng tôi chỉ là dân đen hèn mọn, gì thì gì vẫn cứ phải cố mà sống thôi.”
Tiểu Tống kế thừa nơi này từ ông nội, ước nguyện ban đầu là để những diễn viên kịch nghiệp dư luống tuổi có nơi nghe kịch, nhưng lợi nhuận ít ỏi từ việc bán vé xem kịch không đủ để trang trải một nhà hát lớn thế này, dần dần trở thành lấy trứng chọi đá, thu chẳng bằng chi. Vì không muốn giấc mộng tổ tiên bị cắt đứt trong tay mình, cậu trai mới hai mươi tuổi nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách – khi không biểu diễn thì sẽ cho những công ty ở gần đó thuê rạp hát Tường Vân như nơi họp hàng năm hoặc là chạy sự kiện, tiện thể cho công ty phun sơn quảng cáo hoặc dán poster trước cửa rạp hát để tuyên truyền, dùng cách này để thu tiền tài trợ.
Công ty của Phương Phức Nùng ở ngay gần đó. Nhưng hắn cho rằng treo quảng cáo trước mặt một đám già khọm là chuyện hết sức vô nghĩa.
Nghĩ một hồi, Chiến Dật Phi lại hỏi: “Thế nên? Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu (*) à?”
(*) Đây là một câu tục ngữ mang nghĩa về lâu dài, hãy dạy người ta cách tự làm điều gì đó sẽ hiệu quả hơn rất nhiều so với việc làm điều đó cho họ.
“Cũng chẳng hoành tráng đến thế, khi ấy tôi cho Phương tổng ít nhất mười phương án đầu tư thu lời, Phương tổng chỉ cho tôi một cái…” Mặt Tiểu Tống bỗng đỏ bừng, không nói gì nữa.
“Cậu để tôi chịch, tôi sẽ trả tiền.” Phương Phức Nùng nói hộ đối phương, thực ra cũng chẳng phải hắn thật sự muốn làm thằng nhóc này, hắn ngại phiền, ngại cái ý tưởng không đáng giá một cắc kia, muốn để cậu ta biết khó mà lui, “Nhưng đừng có mừng vội, giá trị của cậu chẳng nhiều đến thế đâu.”
“Sau đó tôi cho Phương tổng kế hoạch thứ mười một, anh ấy cho tôi sáu triệu và một phương hướng.” Tiểu Tống dẫn bọn họ vào sảnh xem kịch, có một cái mặt nạ kịch rất lớn treo trên vách tường, trong tủ triển lãm đối diện cửa còn có một chiếc cúp thạch anh.
Lúc này Chiến Dật Phi mới nhớ ra, bảo sao cái tên “Rạp hát Tường Vân” lại quen đến thế, mấy tháng trước y từng tới triển lãm thiết kế nghệ thuật Thượng Hải, có một nhóm thiết kế đồ điện gia dụng lấy ý tưởng từ kinh kịch hấp dẫn nhiều người quan tâm nhất, còn giành được giải. Bên tham gia triển lãm chính là “Rạp hát Tường Vân” chẳng chút liên quan gì đến công ty thiết kế.
Gọi một tiếng “Phương tổng” đầy khách sáo, Tiểu Tống nói tiếp: “Theo gợi ý của Phương tổng, mỗi nửa tháng rạp hát Tường Vân sẽ phải tổ chức một buổi hoạt động theo chủ đề liên quan tới văn nhân nhã sĩ, ví dụ như giám định và trưng bày đồ cổ, phẩm trà thưởng trà, chụp ảnh với đồ diễn v.v., vừa triển lãm vừa kinh doanh. Ngoài ra, Phương tổng còn bảo tôi thiết kế lấy nghệ thuật quốc hồn quốc túy làm chủ đạo, tham gia hội trợ triển lãm ý tưởng, kiểu gì cũng sẽ gặp được công ty nào đó tinh mắt nhận ra viên ngọc quý.”
Phương Phức Nùng mỉm cười nói: “Báo cáo tài chính lần trước của tập đoàn Chính Nghiệp có nói bán vé xem phim là vì lợi ích, mà bán bỏng ngô mới có thể kiếm đầy bát ngập bồn. Có điều hí kịch không thể so với ngành giải trí, dù muốn làm ngành công nghiệp thứ ba (*) thì cũng chẳng kiếm được mấy đồng, đó là lý do tại sao ý tưởng về kinh kịch của cậu lại được bán cho một đại gia ngành đồ gia dụng Hàn Quốc, chắc cũng kiếm được chút đỉnh?”
(*) Cơ cấu ngành chia nền kinh tế thành ba khu vực, trong đó khu vực thứ ba là ngành dịch vụ.
Nhắc đến cũng kỳ, người Trung Quốc thì không thích nghệ thuật quốc túy nhưng người Hàn Quốc đổ xô chạy theo như vịt. Một loạt các thiết bị gia dụng đã được bán đi với cái giá trên trời lên tới bảy con số, cả nhà hát vừa mừng vừa lo. Sau đó Tiểu Tống trích ra một ít coi như tiền lãi của Phương Phức Nùng, mà ông chủ Phương nào có để dăm ba đồng vặt vào mắt, rất ra vẻ hào phóng mà nói coi như tôi đầu tư thêm, cậu cứ giữ lấy mà tiêu.
Cuối cùng cũng thoát khỏi tình cảnh ao tù nước đọng. Hoa nở trong tường lan hương ra cả ngoài tường, đến khi thanh danh của rạp hát Tường Vân vang xa thì diễn viên không chuyên tới nghe kịch cũng nhiều lên và không chỉ giới hạn là người cao tuổi nữa. Có vài lần còn được hợp tác với đoàn kịch hàng đầu trong nước, được lên CCTV.
Vừa đi vừa nói đã xuyên qua sảnh trước, Tiểu Tống lại đưa hai người tới phòng hóa trang ở hậu trường. Phòng hóa trang hơi bừa bộn vì lát nữa sẽ biểu diễn, đám diễn viên đang tất bật hóa trang, đạo cụ, đồ trang điểm quăng quật loạn xạ khắp nơi cũng chẳng ai để ý. Bàn đạo cụ được phủ lụa đỏ thẫm, bên trên có vài món “trang sức cài đầu” của Thanh Y và Đán, hai bộ nữ phi (*) thêu hoa, một bộ Nguyệt Nha Hồng thêu hoa mẫu đơn vàng, một bộ đồ trắng tinh thêu viền hoa.
(*) Đồ nữ phi:
Phương Phức Nùng cởi áo khoác của mình, mặc bộ nữ phi của Nguyệt Nha Hồng lên người, thoăn thoắt buộc cài đầy chuyên nghiệp. Hắn nhìn đáp lại ánh mắt của Chiến Dật Phi, rõ ràng là đàn ông anh tuấn chân dài nhưng ánh nhìn lưu chuyển, nụ cười ngọt ngào kia không những không kỳ quái mà còn quyến rũ chết người.
Đường mặt khuôn mày có đôi phần giống với Tuần Tiểu Lâu, nhưng lại không quá giống.
Chiến Dật Phi bỗng ngẩn người, Tiểu Tống tưởng là y bị dọa thì cười nói: “Khi nào có thời gian rảnh, Phương tổng cũng sẽ lên sân khấu, Chiến tổng thật sự nên tới xem, dáng vẻ ấy đẹp mà không tục, không có chỗ nào mà không kiều diễm, hoàn toàn chẳng thua kém gì đầu bài Lê viên hiện tại.”
Một ông lão áng chừng phải sáu mươi đang hóa trang, thuốc màu quẹt trên trán, nếp nhăn nơi khóe mắt đột nhiên trở nên rạng rỡ hơn cả những ngày thanh xuân. Chiến Dật Phi nhìn chằm chằm ông lão cả buổi không dời mắt, y bỗng nói: “Tôi cũng muốn vẽ.”
Phương Phức Nùng nhìn y, hỏi cậu muốn vẽ kiểu gì?
“Không cần ‘tuấn phẫn’ (*) đâu, vẽ mặt hoa đi, mặt kiểu vai hề võ thuật hoặc là loại mặt thái giám mắt thâm mày nhọn ấy, thế nào cũng được.” Chiến Dật Phi có vẻ rất hứng khởi, chẳng nói hai lời đã ngồi xuống trước gương, chỉ chỉ lên bàn trang điểm, thúc giục đối phương mau tới trang điểm cho mình.
(*) Tuấn phẫn là kiểu trang điểm đặc thù cho vai Sinh hoặc Đán. Hề võ thuật là những nhân vật mang tính hài hước, trên mặt phần mũi tô trắng. Mặt thái giám là những kẻ gian dối hung dữ, sẽ được tô trắng như Tào Thào.
Phương Phức Nùng là dạng dù có làm gì, dù chỉ hát kịch cho vui thì cũng có thể dọa sợ người trong nghề. Không lay chuyển được sự nhiệt tình của tên nhóc này, hắn bèn xoay người đứng quay lưng về phía gương, nghiêm túc trát lớp lót cho y, bôi thêm lớp phấn hồng.
Diễn viên trong phòng hóa trang dần rời đi hết, Phương Phức Nùng phất tay đuổi cả Tiểu Tống đi, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Phương Phức Nùng nâng cằm Chiến Dật Phi lên, bôi lớp phấn màu hoa sen tươi đẹp vô ngần kia lên hốc mắt và hai bên mũi y, sau đó tán đều ra hai má. Biểu cảm của hắn chuyên chú, động tác lại dịu dàng, ngón tay lặp đi lặp lại ve vuốt gương mặt y.
Đôi mắt sáng lập lòe như sao nhìn chằm chằm theo hắn. Cảm giác như đã từng quen biết bỗng ào ạt ùa về.
“Nhắm lại.”
Chiến Dật Phi nghe lời nhắm mắt lại.
Phương Phức Nùng dừng động tác, ghé mặt lại gần, đôi môi dán vào bên tai đối phương. Hắn nói, tôi muốn làm cậu.