Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
người dịch: idlehouse
Chỉ còn cách kỳ thi đại học vài tháng nữa, làm gì cũng sẽ không kịp, sau khi thương lượng với bố mẹ xong, Trần Tinh Trạch quyết định học thêm 1 năm nữa rồi mới thi.
Ngô Hàng Chi cũng liên lạc một giáo sư soạn nhạc trong dàn nhạc, tính toán xong xuôi lịch trình diễn xuất cho năm sau để thu xếp chút thời gian dạy cho Trần Tinh Trạch một khoá đào tạo chuyên nghiệp.
Làm những việc này đại khái mất hết một tháng, Trần Tinh Trạch quyết tâm hoàn toàn thay đổi, chăm chỉ học hành. Để có thể tập trung, cậu cho tất cả mọi thiết bị giao lưu và liên lạc ngưng hoạt động hết. Cậu không biết rằng trong lúc ấy, Mễ Thịnh đã từng điên cuồng tìm kiếm cậu.
Hết thảy mọi người đều đang hối thúc Mễ Thịnh, bất kể là trong công việc, hay trong gia đình, nhưng lòng dạ của Mễ Thịnh thì lại đặt hết lên người Trần Tinh Trạch. Anh muốn tìm một cơ hội để nói chuyện với cậu một chút, nếu không thì anh không cách nào yên tâm làm được bất cứ một việc gì.
Nhưng Trần Tinh Trạch đã như bốc hơi khỏi nhân gian.
Lúc mới bắt đầu, Mễ Thịnh tự an ủi, chắc là Trần Tinh Trạch đang bận thi. Nhưng thi cử đâu phải ngày nào cũng có, đâu cần phải tắt điện thoại 24/24. Sau khi đợi hai tuần lễ, Mễ Thịnh quyết định tới thành phố của gia đình Trần Tinh Trạch.
Jo trấn ngay trước cửa quán rượu không cho anh đi, anh ta liệt kê từng việc từng việc một mà anh cần phải làm trước mắt, “Công việc ở văn phòng của mày đã trễ nải không biết bao lâu rồi, mày đã tìm người chăm nom cho mẹ mày chưa, bao nhiêu là việc chưa lo xong, mày còn muốn đi tìm thằng nhỏ đó, Mễ Thịnh, mày bình tĩnh lại một chút được không.”
Mễ Thịnh ngoan ngoãn gật đầu, “Được, em biết rồi, đợi em tìm cậu ấy nói chuyện một chút, nói xong em sẽ về lo hết những chuyện này.”
“Mễ Thịnh!” Jo hận rèn sắt không thành thép, tóm lấy tay anh. “Lúc ban đầu mày nói gì, không phải chỉ mơ mộng một chút mà thôi sao, vậy thì bây giờ mày tỉnh mau đi. Mày với nó chênh nhau nhiều tuổi như vậy, mày cảm thấy nó có khả năng sẽ muốn cặp đôi với mày sao?”
“Nhưng mà em có lời muốn nói với cậu ấy, em phải nói chuyện với cậu ấy một chút.” Mễ Thịnh lặp đi lặp lại cũng chỉ những lời này, giọng anh càng lúc càng khẽ, anh ngẩng đầu, nhìn Jo bằng ánh mắt van nài, “Anh để em đi tìm cậu ấy được không anh, chỉ một lần này thôi, tìm không được em sẽ buông xuôi.”
Thế là Jo đi với Thịnh tới thành phố của gia đình Trần Tinh Trạch. Mễ Thịnh không biết nhà của Trần Tinh Trạch ở đâu, nên tới trường của cậu đợi. Lúc đó Trần Tinh Trạch được Ngô Hàng Chi đưa đi gặp giáo sư trong dàn nhạc, đi một quãng thời gian rất dài. Mễ Thịnh đứng lảng vảng trước cổng trường, đôi khi sẽ hỏi thăm những bạn học của Trần Tinh Trạch, nhưng bọn họ cũng giống anh, không ai biết Trần Tinh Trạch đang ở đâu.
Đợi hết một tuần, Jo không chịu nổi nữa, “Nếu mày muốn tiếp tục lãng phí thì giờ thì anh về trước đây.”
Mễ Thịnh không nói gì, anh đứng yên trước cổng trường cúi đầu. Chiếc áo khoác của anh thuộc loại tương đối dày, nhưng do vóc người anh quá gầy, nhìn giống như anh chỉ được bọc trong một lớp giấy mỏng, đơn bạc như nhánh thông khô héo.
Jo đã cùng với Mễ Thịnh đi qua một quãng đường, đã tận mắt nhìn thấy hết những đau khổ của anh vô cùng rõ ràng.
“Mấy hôm nay mày cứ thần hồn nát thần tính, anh chưa kịp nói với mày.” Jo đút hai tay trong túi, đứng sau lưng Mễ Thịnh, “Tống Bách Dương đã liên lạc với anh.”
Bờ vai của Mễ Thịnh thoáng run lên, ngay sau đó, Jo cảm thấy anh càng trông ảm đạm hơn.
“Thật ra cũng không phải lần đầu nữa, năm ngoái hắn đã liên lạc với anh một lần, nhưng anh từ chối. Năm nay…….” Jo ngưng một chút, nói tiếp, “Năm nay tình hình đã khác xưa, em mày dọn ra rồi, bên cạnh cô thì cần có người chăm nom. Chắc chắn là mày không cách nào có thể bôn ba bên ngoài cả tháng trời để làm việc nữa. Tống Bách Dương tuy cũng chả ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng có công việc ổn định, cuộc sống vì thế cũng ổn, nếu mày theo hắn thì sẽ đỡ đần hơn rất nhiều.”
Mễ Thịnh không ngoái đầu, “Theo hắn, anh đã quên vì sao em ra cái dạng này rồi à?”
“Cho nên năm ngoái lúc hắn đi tìm mày, anh mới không nói cho mày biết. Không phải là anh đang khuyên mày hàn gắn với nó, Tống Bách Dương đúng là một tên khốn, nhưng mà mày cũng đừng buông tay với đời chứ. Mày cứ coi hắn như Cao Hỷ Văn, tụi bay mỗi bên chỉ lấy những gì mình cần, đợi qua giai đoạn này rồi, mày cũng có thể đi nghĩ cách khác.”
Mễ Thịnh không nói gì.
“Vốn là mấy hôm rày anh vẫn luôn suy đi nghĩ lại, có nên nói cho mày biết hay không Nhưng nhìn bộ dạng của mày bây giờ, anh cũng không còn lựa chọn nào khác. Mễ Thịnh, 10 năm trước ai đã nói tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa?”
Mễ Thịnh đứng đó thẫn thờ nhìn vào trong sân trường.
Năm xưa bị phản bội, anh đã thề rằng không bao giờ đi vào vết xe đổ nữa. Trước khi gặp tên nhóc con ấy, anh cũng đã nói sẽ tuyệt đối không để cho một thằng nhãi ranh tổn thương đến mình.
Tuyết trên mặt đất như một chiếc gương, soi rõ trái tim bên ngoài cứng rắn bên trong thiếu dứt khoát của anh.
Mễ Thịnh đứng trong gió lạnh mà rét run, bờ môi mỏng tím tái, vẫn không cách nào tin được một cái kết quả như thế này. Anh không biết biến đổi đã bắt đầu xảy ra từ khi nào.
“Em tưởng cũng đã đến lúc đến phiên em rồi………”
Nào biết trở về vẫn trắng tay.
“Nếu như đêm đó em không để cho cậu ấy uống thì đã không sao…….” Anh bắt đầu ráng tìm kiếm lý do, nếu như không uống rượu đã không sao, nếu như không tỏ tình đã không sao, nếu như không lên giường đã không sao, nếu như không lún sâu vào đã không sao.
Nếu như tên nhóc con ấy không dịu dàng như vậy thì đã không sao.
Trường đang trong giờ học, mang cảm giác trang nghiêm tĩnh lặng, thậm chí có một giây, Mễ Thịnh còn không rõ tại sao anh lại tới nơi này.
Anh ôm lấy mình, chậm chạp ngồi thụp xuống.
Trăng sao ở phía chân trời sẽ không làm ai đau buồn; là con người khi chạm được vào ảo ảnh của chúng lung linh trong đáy nước, rồi mới bắt đầu trở nên buồn thương.
Lúc Trần Tinh Trạch tìm cách liên lạc với Mễ Thịnh một lần nữa, thì đã là đầu hè.
Kỳ thi đại học kết thúc, do đã quyết định sẽ ở lại học thêm 1 năm, Trần Tinh Trạch đã có thể lấy lại bình tĩnh để đối diện với cuộc thi sang năm. Ngô Hàng Chi cho cậu vài ngày nghỉ xả lao, Trần Tinh Trạch lâu ngày mở di động lên, trên màn hình trống không.
Cậu không biết rằng, đối với điện thoại để chế độ tắt máy, hãng điện thoại sẽ chỉ giữ lại lịch sử của vài ngày trước đó, cho nên cậu đã không thấy được vô số cuộc gọi Mễ Thịnh đã từng gọi đến mấy tháng trước, cũng đã không thấy được những mẩu tin van nài yếu đuối mà anh đã từng gửi trong những đêm khuya.
Cậu tưởng rằng hết thảy vẫn như trước đây.
Nhưng từ đầu tới cuối cậu không sao tìm ra được Mễ Thịnh, Ngô Hàng Chi vì muốn để cho Trần Tinh Trạch được thư giãn, đã đề nghị đưa cậu ra nước ngoài chơi, Trần Tinh Trạch không đi, cậu nói thẳng với mẹ mình rằng cậu muốn đi tìm một người bạn, Ngô Hàng Chi dặn dò cậu chú ý an toàn, đi sớm về sớm.
Trần Tinh Trạch tiến về hướng Thiên Tân, gặp được Jo, cậu hỏi Jo Mễ Thịnh có nhà không, Jo trả lời là Mễ Thịnh đã đi rồi.
“Đi rồi? Đi đâu ạ?”
Đang giữa trưa, quán rượu đóng cửa, trong không gian mờ tối, chỉ có quầy rượu mở một ngọn đèn, hơi loá mắt.
Mùa hè khí hậu nóng nực, Jo pha cho Trần Tinh Trạch một ly nước giải khát.
Trần Tinh Trạch nhận ly nước lạnh, nói lời cảm ơn, rồi lại hỏi: “Mễ Thịnh đi đâu rồi ạ?”
“Thượng Hải.”
“Đi công chuyện hả anh?”
“Không phải.”
“Đi du lịch?”
Jo cười khẩy, Trần Tinh Trạch ngơ ngác nhìn anh. Jo buông chiếc ly xuống, nói: “Nó đưa mẹ nó tới chỗ của Tống Bách Dương để sống.”
“Tống Bách Dương là ai ạ…….”
“Bạn trai của Mễ Thịnh.”
Trần Tinh Trạch ngạc nhiên mở to hai mắt.
Jo: “Nói đúng ra thì phải là bạn trai cũ, anh nhớ là đã từng nói với em rồi.”
Anh ta vừa nói câu đó, Trần Tinh Trạch liền nhớ ra ngay lập tức, “Cái người 10 năm về trước?”
Jo ừ một tiếng.
Trần Tinh Trạch ngồi ngây như phỗng ra trên ghế, “Sao lại đột nhiên như vậy……..”
Jo nói: “Mễ Thịnh cần tiền.”
“Tiền?” Trần Tinh Trạch nhíu mày theo phản xạ, “Lại là tiền, anh ấy là vì tiền nên mới đi Thượng Hải?”
“Đúng rồi.” Jo thừa nhận thoải mái, nhìn Trần Tinh Trạch: “Sao, em có gì không hài lòng à?”
Trần Tinh Trạch chậm chạp tới đâu, cũng vẫn có thể cảm nhận được địch ý và sự bức người từ trong giọng nói và ánh nhìn của Jo. Nhưng cậu còn lời cần phải hỏi cho xong. “Chỉ vì mỗi chuyện đó thôi sao? Chỉ là vì thiếu tiền nên mới đi——“
“Đúng.”
Lần này Jo không buồn để cho Trần Tinh Trạch có cơ hội nói hết câu, hai tay của anh ta đặt trên quầy rượu, lạnh lùng nhìn Trần Tinh Trạch.
“Chính vì tiền, em có ý kiến à?”
Trần Tinh Trạch cúi đầu, trong lòng có một cảm giác khó chịu khó nói nên lời;
“Nhóc con.”
Bất ngờ bị nghe danh xưng này, đầu ngón tay của Trần Tinh Trạch run nên. Cậu phát hiện so với Jo hoặc bất kỳ ai khác, cậu vẫn thích nghe danh xưng này từ miệng của Mễ Thịnh hơn.
Jo hỏi cậu: “Em có bao giờ phải trải qua thất bại chưa?”
Trần Tinh Trạch ngẩng đầu lên nhìn Jo.
Jo: “Thứ thất bại anh nói, không phải là buồn bã vu vơ, không phải là tương tư đơn phương, cũng không phải là thất tình, không phải là thi trượt, mà là khi thực sự rơi vào bước đường cùng, em đã có bao giờ gặp phải?”
Một chuỗi “không phải” này khiến cho Trần Tinh Trạch không biết nói sao.
Jo nói: “Để anh kể cho em nghe, Tống Bách Dương là một tên cặn bã. Hắn lớn hơn Mễ Thịnh hai tuổi, năm xưa bọn họ bên nhau 1 năm, sau đó cùng được công ty quản lý tài năng chú ý đến. Lúc đó bọn họ đang yêu nhau thắm thiết, hẹn cùng nhau sống quang minh chính đại, thế là quyết định cùng chui ra khỏi tủ (công khai quan hệ.)”
Trần Tinh Trạch hơi há hốc mồm.
Jo nói: “Thú vị phải không? Mễ Thịnh cũng đã từng có lúc ngây thơ. Kết quả là Tống Bách Dương đâm sợ, đến lúc đó lâm trận lại bỏ cuộc, chỉ có mình Mễ Thịnh công khai thân phận. sau đó nữa thì hết thảy đều tiêu tùng. Công ty quản lý tài năng giải trừ hợp đồng với nó, nó bị nợ tiền vi phạm hợp đồng. Trong nhà nó cũng phải gánh chịu ảnh hưởng rất lớn. Em có biết là mẹ nó bị bệnh tâm thần không?”
Trần Tinh Trạch siết chặt nắm tay, chậm chạp lắc đầu.
Cậu không biết, Mễ Thịnh bao giờ cũng luôn mang dáng vẻ bất cần đời, anh chưa từng bao giờ kể cho cậu nghe chuyện gì.
“Mẹ nó bị người ta hù rồi mất trí, trước đây nhà họ ở tầng trệt, đám con nít trong khu ban đêm đập bể cửa sổ nhà họ, đổ đầy máu gà vào trong nhà, sau đó lúc bị bắt, nói là muốn trừ tà giúp họ.”
Sau lưng của Trần Tinh Trạch rịn một lớp mồ hôi.
Chắc không phải chứ.
Cậu nghe xong những chuyện này, phản ứng đầu tiên là nghi ngờ Jo đang gạt cậu.
Trên đời này sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy.
Jo: “Cha của nó cũng bắt đầu từ dạo đó mà tức giận đến sinh bịnh, ông ta tống cổ Mễ Thịnh ra khỏi nhà, không cho nó vào cửa nữa. Thế là Mễ Thịnh bắt đầu tự làm việc kiếm tiền, vừa phải trả nợ tiền vi phạm hợp đồng, vừa phải tự nuôi lấy thân mình, rồi vừa phải phụ giúp gia đình.”
Trần Tinh Trạch cảm thấy lồng ngực mình giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt, ngay cả đến hít thở cũng khó khăn.
Im lặng trong ngột ngạt, tiếng đồng hồ quả lắc cứ tíc tắc từng giây.
Jo cầm chiếc ly lên một lần nữa, tỉ mỉ lau chùi.
“Em sẽ mãi mãi không có cơ hội trải qua một cuộc sống như thế, đối với rất nhiều người mà nói, một đứa trẻ như em chẳng hạn, có đau khổ cũng chỉ là phô ra cho người ta xem. Em cứ tiếp tục ung dung vừa ngồi uống nước mát vừa ra vẻ ta đây mà coi thường nó.”
“Em không có coi thường anh ấy!” Trần Tinh Trạch cuống quít biện giải cho bản thân, “Đúng là em đã từng phân vân về anh ấy, nhưng em chưa từng bao giờ coi thường anh ấy!”
“Chuyện đã đến nước này rồi thì cũng chả còn quan trọng nữa.” Jo lẳng lặng nói, “Nó đã đi rồi, hơn nữa không để lại phương thức liên lạc cho em, tức là không muốn để em tìm thấy nó nữa.”
“Tại sao?” Trần Tinh Trạch kích động đứng bật dậy từ trên ghế, “Em với anh ấy là bạn bè, tại sao em không thể đi tìm anh ấy?”
Bàn tay đang lau ly rượu của Jo ngừng lại.
“Bạn bè?”
Jo nhớ đến những ngày đông lạnh giá đếm không xuể, bộ dạng của Mễ Thịnh khổ sở đứng đợi trước cổng trường của Trần Tinh Trạch, không biết mình nên cười hay nên khóc. Anh nhìn Trần Tinh Trạch, dùng một thái độ chân thành hơn bao giờ hết, nói với cậu: “Nhóc con, em coi như là rủ lòng thương xót nó đi, đừng xuất hiện trước mặt nó nữa.”
“Anh đừng có kêu em như thế!”
Bỗng dưng Trần Tinh Trạch bùng nổ, bỗng dưng cậu phát hiện bản thân mình không có cách nào chịu được khi có ai khác ngoài Mễ Thịnh kêu cậu như vậy. Cậu giật lấy cặp, không ngoái đầu, bỏ đi mất.