Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Khả Khả
Dường như chỉ cần Nhuế Thu muốn gì thì Cố Nguyệt Thịnh đều đáp ứng hết, ra tay cũng mau lẹ, qua hôm sau liền đưa đến cho nàng bộ quần áo thần bí kia.
Cố Nguyệt Thịnh không tự mình đưa tới, hôm nay hắn không ở trong phủ, nghe nói thầy của hắn đột nhiên ngã bệnh, đêm qua vừa nhận được tin tức, sáng sớm hôm nay hắn liền đi thăm.
Cao Minh nhận lệnh của chủ tử, chờ Nhuế Thu ở ngoài phòng, Nhuế Thu vừa mới mở một cánh cửa liền thấy một bên mặt của hắn, hơi giật mình.
“Cao quản sự? Ngài tới rồi sao không gõ cửa?”
Cao Minh nghe vậy cười xòa.
“Nhị thiếu gia cố ý dặn dò tiểu nhân không được đánh thức ngài.”
Sau đó hắn đem món đồ được phủ một lớp vải đưa đến trước mặt Nhuế Thu.
“Đây là đồ nhị thiếu gia nói đem cho Nhuế cô nương, cô nương mở ra nhìn xem!”
Nhuế Thu nghiêm nghị, nàng hao tổn tâm trí mới có được đồ trước mắt, đoạn cuối của vở kịch này nàng cũng muốn diễn cho xong.
Bộ dạng mong chờ của nàng hiện lên, gấp gáp đợi không được mở mảnh vải đen ra, chăm chăm nhìn vào nó, tròng mắt suýt chút nữa văng ra ngoài, tức giận nói.
“Đây cũng gọi là quần áo sao? Xấu chết đi được.”
Cao Minh nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Nhuế Thu vội đỡ lời cho chủ tử.
“Nhuế cô nương có điều không biết, vật này gọi là thạch y, là đại thiếu gia phải bỏ một số tiền lớn đến đội buôn Nam Dương mới có được bảo bối này, nghe nói mặc vào thì ngay cả chân hỏa cũng không sợ, nhị thiếu gia vì đau lòng ngài cho nên mới đặc biệt đem đến cho ngài.”
Đồ Nam Dương?
Cố gia vì để giữ Hòa Điền Ngọc làm việc cũng thật vất vả, ma trơi Tây Vực – thạch y Nam Dương. Xúc động trong lòng Nhuế Thu không thể hiện lên mặt, Cố gia tốn thời gian, sức lực lại tốn thêm một đống tiền, hai vật này có khi còn đáng giá hơn Hòa Điền Ngọc kia nữa.
Nhuế Thu nhấc tấm vải đen đắp lên lại, đưa tay tiếp nhận đồ trong tay Cao Minh rồi gật đầu với hắn.
“Đa tạ Cao quản sự, đợi nhị thiếu gia về ta tự mình đến cảm tạ.”
…
Ghé vào cửa sổ nhìn thấy Cao Minh đi xa Nhuế Thu mới yên tâm mà mở bộ Thạch y kia ra xem, hình dạng quái dị, toàn thân màu xanh lục, có sợi xơ giống như dùng lá cây nghiền nát để lấy hết nước.
Nhuế Thu đóng chặt cửa sổ lại, mặc bộ quần áo giống khôi giáp kia lên người, nhìn thì rất cồng kềnh, trên người lại nhẹ lạ lùng, toàn thân chỉ có mỗi khuôn mặt lộ ra, từ đầu tới chân đều bao bọc kín, có chút nóng nực. Nhuế Thu cùng lắm chỉ thử một lần đã chịu không được, dù thời tiết đang ở cuối thu cũng khiến nàng mồ hôi ướt đẫm. Nhuê Thu mau chóng cởi thạch y ra, đứng lên giấu trong tủ.
Đồ vật đã tới tay, hẳn nên mau chóng hành động, kéo dài như hổ rình mồi đến lúc đó muốn giải quyết vấn đề không đơn giản chỉ có bọn hộ vệ không thôi, với võ công mèo cào của thầy vô danh chắc chắn mất nhiều hơn được.
Nhuế Thu liếc nhìn quần áo mới cắt chất trên ngăn tủ, hai ngày trước nàng than lạnh, ở thư phòng Cố Nguyệt Thịnh hắt xì hai cái, ngày hôm sau Cố Nguyệt Thịnh liền đưa tới áo choàng mới may kêu nàng mặc vào, trong khi bản thân hắn còn mặc áo cũ của năm ngoái.
Vuốt vuốt lớp sa tanh trên cùng, trên đó điểm xuyết hoa văn cao quý.
Cố Nguyệt Thịnh hắn sinh ra ở Cố gia, vừa sinh ra liền hưởng hết vinh hoa phú quý, hôm nay thấy nàng hợp mắt liền rộng rãi vung tay cho nàng vải thêu hoa văn phú quý, cơm no áo ấm, ngày mai thì sao? Ngày mai hắn thăng quan tiến chức, không còn là tài tử Kim Lăng, hay nhị thiếu gia vô âu vô lo của Cố gia nữa, nàng thì tính là gì chứ?
Cố Nguyệt Thịnh sẽ không cưới nàng đâu, bọn họ vĩnh viễn chỉ có một đêm nến đỏ, một đêm phân tình.
Nhuế Thu khép mắt lại, dứt khoát đóng tủ lại.
Không được động tâm.
…
Cho đến khi sắc trời tối đen Cố Nguyệt Thịnh mới trở về Cố gia, sau đó lại đi gặp tổ mẫu, khi trời mịt tối Cố Nguyệt Thịnh mới bước chân vào cổng vòm trong sân.
Một chiếc bào sam cổ tròn, tay bó màu ánh trăng, bên ngoài khoác áo choàng sẫm màu, tóc thúc quan*, bỏ lại bóng tối mịt mờ ở phía sau, mang theo khí lạnh cùng ngọn đèn dầu đi tới.
*: tóc búi cao.
Nhuế Thu nhìn hắn chăm chú.
Sáng chói như ôm cả nhật nguyệt trong lòng.
Đúng thật không sai.
Cố Nguyệt Thịnh nôn nóng, vừa mới vào cửa đã bị tổ mẫu gọi, hiện tại đã qua giờ ăn tối, Nhuế Thu chịu đói không được, buổi tối thường mè nheo với hắn. Hôm nay sợ là lại giận dỗi rồi.
Khi hắn bước vào trong sân, Nhuế Thu đã ngồi xổm ở thềm cửa chờ hắn, đôi mắt động tâm vô số lần nhìn thẳng vào hắn, dường như giữa trời đất này chỉ có mình hắn.
Bước chân Cố Nguyệt Thịnh rối loạn.
Trong mắt hắn không phải cũng chỉ có mình nàng sao.
“Sao lại ở đây, buổi tối trời lạnh, phải chú ý thân mình chứ.”
Nhuế Thu cười cười, nửa thật nửa đùa mà nói.
“Nhớ ngươi, nghĩ đến ngươi thì không lạnh nữa.”
Cố Nguyệt Thịnh mấp máy môi, đáy mắt phảng phất ý cười khó che giấu, nắm lấy tay Nhuế Thu dắt nàng vào phòng.
“Tay lạnh đến vậy, còn mạnh miệng nói không lạnh.”
…
Dùng xong cơm tối, Nhuế Thu liền về phòng mình trốn, chờ đêm khuya tĩnh lặng nàng lại hành động.
Giờ Tý.
Nhuế Thu cẩn thận búi cao tóc thành dạng nam tử, lấy Thạch y nhét vào trong túi quần áo sau lưng, chủy thủ giấu trong tay áo, trong tay đã sớm chuẩn bị mê dược.
Mọi chuyện đã ổn thỏa, Nhuế Thu lặng lẽ mở cửa phòng ra, nương theo góc tường ra khỏi sân của Cố Nguyệt Thịnh.
Xem ra khoảng thời gian này khá yên tĩnh, hộ vệ trong viện cũng có chút nới lỏng, đến giờ Tý là lúc con người mệt mỏi nhất huống chi những người đó phải canh giữ mỗi ngày ở đây. Mọi người có tường dựa tường, có cây dựa cậy, khép mắt lại không biết là tỉnh hay là ngủ. Nhuế thu ghé vào tường, chuẩn bị thời cơ nhảy đến góc bên kia, đưa tay hất mê hồn tán vào tên hộ vệ còn chưa biết nguy hiểm tới gần, đang thở phì phò, người nọ liền bất tỉnh ngã xuống mặt đất.
Nhuế Thu đến hậu viện phía trước nhìn thấy một tên gác bên cửa sổ, nàng lại muốn sử dụng mê hồn tán, nhưng người nọ có phản ứng liên quay đầu lại.Trong bóng đêm mờ mịt không rõ, Nhuế Thu lùi về sau một bước. Ngay lúc nàng có phản ứng lập tức bị người kia điểm vào á huyệt, hắn bắt lấy tay nàng kéo lại gần, ôm lấy vòng eo nàng, chỉ hai người bọn họ mới nghe được thanh âm phát ra.
“Nhuế Thu, ngươi không giữ lời.”
Là tên nam nhân kia.
Một chút may mắn Nhuế Thu hy vọng đều tan biến, quả nhiên như nàng dự đoán, người này giả làm hộ vệ ở đây ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ nàng tới gần, hắn sẽ đoạt đồ rồi rời đi.
Nhuế Thu đương nhiên sẽ không để hắn đạt được mục đích, gạt người là nghề của nàng.
“Công tử, ngươi cũng không thể há miệng chờ sung được.”
Nhuế Thu cười giả lả, chủy thủ trong tay không chút vết bẩn đâm tới hắn, hành động tàn nhẫn không chừa đường sống. Người nọ lắc mình né tránh, thân ảnh vòng ra sau lưng bắt lấy tay Nhuế Thu bẻ ngược, Nhuế Thu đá tới lại bị hắn câu lấy chân, cả người không thể động đậy.
“Võ công mèo cào của ngươi sao xứng là đối thủ của ta.”
Nam nhân kia khinh thường, giọng nói lạnh lẽo cảnh cáo.
“Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn mà nói ra giải pháp đi, ta biết đâu sẽ chừa lại cho ngươi một mạng.”
Nhuế Thu thức thời, nịnh nọt hắn.
“Thân thủ thiếu hiệp lợi hại, ngươi đại nhân không nên chấp nhặt tiểu nhân, ngươi định tha cho ta một mạng thế nào?”
Hai người động thủ nửa ngày, theo lý thì người khác sẽ phát giác mới đúng, Nhuế Thu ngó khắp nơi, nam tử kia phát hiện ánh mắt Nhuế Thu, nới lỏng ta nàng hừ lạnh một tiếng.
“Trong viện này chỉ có ta và ngươi nghe thấy, những người còn lại không khác gì kẻ điếc.”
“Ngươi đã làm gì?”
“Tất nhiên là hạ độc, chỉ cần tới đêm những người này sẽ mất thính lực.”
Ngữ khí của nam tư này vô cùng bình tĩnh.
Nhuế Thu tự nhận mình không có lương tâm nhưng so với người trước mặt nàng thật sự hổ thẹn không bằng.
Nhuế Thu nhíu mày, cơ mặt giãn ra, tiếp tục vuốt mông ngựa, lấy lòng tên nam nhân này.
“Tuyệt chiêu, đúng là tuyệt chiêu!”
Nam tử không nói gì, nhưng cằm đã dâng đến trời, duỗi tay về phía Nhuế Thu, ý bảo nàng đưa giải pháp trận ma trơi cho hắn.
Nhuế Thu bày ra bộ dáng không muốn, ngập ngừng lấy túi đựng lá cây đã chuẩn bị từ sáng sớm đưa qua cho hắn, còn cò kè mặc cả.
“Ngươi nói xem…có phải như vậy sẽ chừa cho ta…”
Nàng còn chưa nói xong, nam tử cướp lời.
“Đây là cái gì? Dùng thế nào?”
Nhuế Thu bày ra bộ dáng nản lòng, ngữ khí không mấy thân thiện.
“Đây là đan mộc, vắt ra nước rồi bôi lên người sẽ kháng lửa.”
Chưa kịp phản ứng gì, nam tử kia liền khóa trụ ngay yết hầu nàng. Nhuế Thu chỉ cảm thấy hít thở không thông, điên cuồng đánh đấm vào cánh tay đang túm lấy nàng.
“Ngươi tốt nhất đừng có gạt ta.”
Nhuế Thu gật đầu lia lịa, lại vội vã lắc đầu, diễn bộ dạng nhát như chuột cực giống, ánh mắt nam tử chăm chú nhìn vào nàng một lát rồi nới lỏng tay.
Nam tử động tác cực nhanh, làm theo biện pháp Nhuế Thu nói bôi khắp người, lại nhìn chằm chằm nàng một hồi, nhướng mày hỏi.
“Túi kia là gì?”
Nhuế Thu cả kinh, đầu óc nhanh chóng tìm kiếm lý do, cúi đầu nắm lấy vạt áo, ngẩng đầu lên là gương mặt tươi cười.
“Đương nhiên là hành lý rồi, cầm theo một ít đồ đi, ta cũng không thể nào làm nha đầu thông phòng cho Cố Nguyệt Thịnh cả đời được, có phải không?”
Nam tử kia quả nhiên tin, liền châm biếm
“Ta thấy cũng không phải là không thể, Cố Nguyệt Thịnh kia chưa gặp qua được nhiều dạng nữ nhân, không chừng ngươi còn có thể làm tiểu thiếp của hắn.”
Tên kia không nghi ngờ nên cũng không nhiều lời, mở cửa sổ nhảy vào. Nhuế Thu nhìn thấy động tác của hắn, ngay tập tức nhảy qua tường ra khỏi sân, trốn vào một góc.
Nhuế Thu sống sót qua tai nạn, không thể kiểm soát được bản thân run rẩy không thôi, miễn cưỡng lấy túi xuống nhanh chóng mặc thạch y vào, nắm chặt chủy thủ, ẩn nấp nơi tăm tối.
May mắn là không lâu sau, một thân bốc cháy toàn liền chạy ra sân, phía sau còn có chuỗi người truy đuổi, có lẽ là vì họ không nghe thấy cho nên mỗi viện đều vang lên âm thanh hô hào đinh tai nhức óc.
“Đuổi theo! Đừng để hắn chạy thoát!”
Chờ mọi thứ quay về yên bình, Nhuế Thu cẩn thận nhảy vào trong viện.
Không một bóng người.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Nhuế Thu bước vào trong phòng, liếc mắt liền nhìn thấy dấu vết kéo đẩy bên cạnh cửa, nàng ngồi xổm xuống, đẩy cái rương ra, cái tráp giống hệt trên giấy vẽ ở bên trong.
Nhuế Thu moi cái tráp ra, nhét vào trong túi quần áo, một khắc cũng không dám ở lại lập tức ra sân đi về đường cũ.
Hao tâm tổn sức ba tháng trời chỉ vì một cái tráp, thiếu chút nữa mạng cũng đi luôn, Nhuế Thu tâm trạng không tốt đạp đồ vật kia một cước, thói đời nay càng muốn kiếm tiền thì lại càng gặp gian khổ.
Nàng đem đồ vật kia giấu đi, thay bộ thạch y trên người, nghênh ngang đi vào phòng Cố Nguyệt Thịnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");