Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đầu Ninh Diệc Duy đau nhói như có chục chiếc kim châm từ vành tai lên đỉnh, chui vào da thịt, đâm thủng cốt cách, khuấy đục tư duy.
Những khung cảnh hỗn độn chuyển động tựa trang chiếu, luân phiên xuất hiện trong đầu cậu, không thể kiểm soát, không thể bỏ qua.
Tâm điểm trong khung cảnh ấy là kí tự và phương trình biến hoá không ngừng, phương trình viết xuống từ màn trời, viết sang núi cao biển rộng, phủ kín toàn bộ tầm nhìn; nhân vật phụ là ba mẹ cậu, Lương Sùng, Chu Tử Duệ, giáo sư Khổng, cùng vài kẻ râu ria khác.
Mọi người bay nhảy trên mớ phương trình, Ninh Diệc Duy muốn giữ họ lại. Cậu vượt qua hàng loạt chướng ngại, mở hàng loạt cánh cửa dựng từ thông số.
Khi mở cánh cửa cuối cùng, thứ Ninh Diệc Duy thấy trước tiên là một đôi chân đeo giày bóng rổ, trên nữa là quần đùi thể thao, rồi bóng rổ trước ngực, rồi một khuôn mặt.
Khuôn mặt người đàn ông ở hộp đêm, đang mỉm cười nhìn cậu.
Ninh Diệc Duy bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường lớn.
Cậu đang ở bệnh viện. Rèm giường không kéo, ánh đèn đối diện tờ mờ chiếu rọi chiếc giường sô pha, cùng Lương Sùng trên đó.
Ninh Diệc Duy điều chỉnh hô hấp, phát ngốc nhìn Lương Sùng.
Trên eo Lương Sùng đắp tấm chăn mỏng, mặt hướng về phía Ninh Diệc Duy. Sô pha quá hẹp, hắn ngủ không sâu giấc, Ninh Diệc Duy cách hơn năm mét vẫn thấy đôi mày hắn nhăn nhíu. Mấy ngày nay bệnh viện đông, phòng lớn đã chật, phòng bệnh thường chỉ có sô pha, không có phòng kèm theo.
Ninh Diệc Duy nghĩ thầm, Lương Sùng quen sống nhung lụa, nằm sô pha xem như trải nghiệm mới.
Khép mắt, Ninh Diệc Duy lại nảy lên ý nghĩ, Lương Sùng cũng cam tâm tình nguyện gác đêm cho Khổng Tổng thế này sao?
Chắc chắn là không.
Ninh Diệc Duy nằm ngửa không thoải mái, định trở mình, ai ngờ tai sau lập tức nhói lên, trên da âm ấm như có chất lỏng tuôn chảy.
Hẳn vết thương lại đổ máu. Chất lỏng dần thấm ướt băng gạc nhưng Ninh Diệc Duy không định rung chuông gọi người. Con người Lương Sùng có chút nóng tính, bị đánh thức sẽ không vui, chỉ là hắn chẳng để ai nhận ra.
Ninh Diệc Duy dịch đến mép giường giật hai tờ khăn giấy, lót phía dưới băng gạc, thầm mong máu đừng chảy ra vỏ gối.
Vừa nãy Lương Sùng nhờ bác sĩ giúp cậu xem lại vết thương, bác sĩ nói vết thương của Ninh Diệc Duy tương đối khó giải quyết. Nó không quá sâu, thực tế giống vết xước hơn vết cắt, không cách nào khâu lại, chỉ có thể khử trùng sau đó đợi nó tự lên vảy.
Ninh Diệc Duy bị thương luôn khó lành, dây thần kinh vận động còn kém, khi bé mỗi lần học thể dục là mình mẩy xây xát. Bố mẹ cậu thiếu hiểu biết, xót con nhưng chẳng nghĩ đến việc dẫn con đi khám.
Sau đó có lần, mẹ Lương Sùng là Khang Mẫn Mẫn nhìn thấy, hỏi han rồi mang Ninh Diệc Duy đến bệnh viện nhà mình kiểm tra mới phát hiện Ninh Diệc Duy mắc chứng máu khó đông do di truyền. Bà nhờ bác sĩ viết giấy gửi trường học, giúp Ninh Diệc Duy thoát khỏi nỗi khổ thương tật.
Bố mẹ Ninh Diệc Duy đều chỉ tốt nghiệp cấp 2, mười mấy tuổi xuống thành phố làm công, được đồng hương mai mối, thương nhau rồi kết hôn, xây nhà dựng cửa ở thành phố D.
Trước khi hợp tác mở siêu thị, bố Ninh Diệc Duy Ninh Cường làm thợ cả ở một xưởng sản xuất thủ công, mẹ Lục Giai Cầm làm bảo mẫu ở nhà Lương Sùng, phụ trách công việc lặt vặt. Lục Giai Cầm cần cù, chăm chỉ, trung thực, làm cho Khang Mẫn Mẫn hai năm, mỗi tháng chỉ nghỉ bốn ngày. Trong khoảng thời gian ấy, Ninh Diệc Duy và Ninh Cường chưa từng gặp qua người Lương gia.
Ninh Diệc Duy không giống những đứa trẻ khác. Cậu chán ghét ra ngoài chơi đùa, chán ghét các bạn học, chỉ yêu thích sách vở. Năm tám tuổi, cậu vào một trường cho con công nhân nhập cư ở vùng ngoại ô, thành tích tốt nên nhảy hai lớp, lại thể hiện xuất sắc trong cuộc thi chung, được hiệu trưởng của trường trọng điểm thành phố lấy về.
Lần đầu tiên cậu tới nhà Lương Sùng là vào kì nghỉ hè lớp 4, sắp sửa nhập học trường mới.
Lúc ấy Ninh Cường đột nhiên bị thuyên chuyển đến công xưởng mới ở phía bắc, huấn luyện người mất nửa tháng. Ninh Diệc Duy có tự lập đến mấy cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, Lục Giai Cầm không yên tâm để con ở nhà một mình. Bà đành trao đổi tình huống trong nhà với Khang Mẫn Mẫn, hy vọng trong mười mấy ngày chồng đi vắng, cô chủ có thể châm chước cho bà về nhà mỗi tối để chăm con.
Khang Mẫn Mẫn nghe Lục Giai Cầm nói xong, lập tức đề nghị Ninh Diệc Duy vào luôn phòng khách mà ở, vừa đảm bảo Ninh Diệc Duy ăn đủ ngủ yên, lại đỡ phiền Lục Giai Cầm mỗi ngày lặn lội xa xôi.
Lục Giai Cầm ngượng ngùng, từ chối đủ kiểu nhưng Khang Mẫn Mẫn nhất quyết kiên trì, cuối cùng phái luôn xe riêng đến đón Ninh Diệc Duy.
Khi Ninh Diệc Duy được đón về, Lương Sùng đang ngồi trên sô pha phòng khách xem tin tức. Câu đầu tiên hắn nói với Ninh Diệc Duy là, “Chào em, anh là Lương Sùng”.
Hiện giờ nhớ lại, Ninh Diệc Duy phát hiện con người Lương Sùng rất trong ngoài bất nhất.
Mới tiếp xúc rất thân thiện rất lễ phép, có giáo dưỡng, không kiêu căng, khách khí với Ninh Diệc Duy vô cùng. Sau đó không biết bắt đầu từ hôm nào, hình như là trong một đêm, Lương Sùng đột nhiên trở nên không thiện lương.
Thật ra kiểu xấu xa của hắn không hẳn thuộc loại hết thuốc chữa. Ninh Diệc Duy giật thêm khăn giấy, mông lung nghĩ ngợi, chỉ là hắn không phải hoàn mỹ vô khuyết thôi.
Từ mười tuổi đến mười chín tuổi, cuộc sống của Ninh Diệc Duy và Lương Sùng đan xen nhau rất nhiều. Ninh Diệc Duy từng thấy Lương Sùng diễn thuyết, từng thấy Lương Sùng đánh nhau, thấy Lương Sùng ngồi ngoài phòng bệnh cùng mẹ, sốt ruột chờ cha đang cấp cứu. Mỗi một chọn lựa của Ninh Diệc Duy, hoặc nhiều hoặc ít đều liên quan đến Lương Sùng.
Lương Sùng không hề được sống nhẹ nhàng như vẻ ngoài biểu hiện. Nỗi khổ của Lương Sùng khó thể nào nói thành lời. Ninh Diệc Duy cũng vậy, cũng có bí mật và rối rắm của riêng mình.
Ninh Diệc Duy cho rằng, so với một Lương Sùng quá mức hoàn mỹ trước mặt mọi người, Lương Sùng trước mặt Ninh Diệc Duy tốt đẹp hơn nhiều, chẳng sợ âm tình bất định, thắng ở đơn giản chân thật.
Cuộc sống cả hai đều không dễ dàng, vậy nên Ninh Diệc Duy khoan hồng độ lượng, không so đo với hắn.
Tai Ninh Diệc Duy có chút ngứa. Cậu đang suy nghĩ thất thần, vô thức sờ lên, tay chạm phải mớ chất lỏng nhớp nháp. Cậu cứng đờ, cựa quậy ngồi dậy, gọi tên Lương Sùng.
Lương Sùng tỉnh giấc ngay một giây sau tiếng gọi ấy. Hắn nhanh chóng bật đèn, đến bên cúi người hỏi cậu: “Sao thế?” Giọng Lương Sùng khàn khàn ngái ngủ. Hắn đã cởi cà vạt, áo sơmi nhàu nhĩ, để mở hai nút, cổ tay xắn cao lộ ra gân xanh, không còn chỉn chu giống ngày thường.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng, xoè bàn tay dây đầy máu đỏ.
“Em trở mình,” Ninh Diệc Duy nói, “Thì xuất huyết.”
Lương Sùng ngẩn ra, giơ tay nhấn chuông rồi tìm khăn ướt lau tay cho Ninh Diệc Duy.
Khăn ướt ma sát lòng bàn tay đỏ máu. Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng dùng sức quá. Cậu nhìn xoáy đầu Lương Sùng, đoán hắn đang lo cho mình, an ủi: “Em vừa truyền những 200 ml, chảy thế này đáng là bao, không việc gì.”
Nói xong, Ninh Diệc Duy không hiểu sao mặt Lương Sùng càng thêm đen, chắc do gắt ngủ.
Y tá đẩy cửa tiến vào, thấy máu trên tay Ninh Diệc Duy là hiểu nguồn cơn, cô nhanh chóng giúp Ninh Diệc Duy cầm máu. Miệng vết thương không vỡ nhiều, chỉ một lát sau máu đã ngừng, y tá đi ra ngoài.
Lương Sùng đứng cạnh tường, cúi đầu nhìn Ninh Diệc Duy, nói: “Tiếp tục ngủ đi.”
Dứt lời định tắt đèn, Ninh Diệc Duy vội gọi hắn: “Từ từ.”
Lương Sùng thu tay, lẳng lặng nhìn Ninh Diệc Duy, chờ cậu lên tiếng.
Thật tình Ninh Diệc Duy không có việc gì, chỉ cảm thấy Lương Sùng hôm nay khang khác, trạng thái không tốt lắm. Ninh Diệc Duy muốn Lương Sùng trở về như bình thường, cố tìm chuyện nói: “Em không ngủ được, bị ác mộng.”
“Mơ thấy gì?” Lương Sùng kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, hỏi cậu, “Muốn uống nước không?”
“Không cần,” Ninh Diệc Duy nhanh chóng động não, cậu cho rằng hiện tại là thời cơ tốt để tính sổ, liền đảo mắt nói, “Em mơ hôm qua anh đến trường em đón đứa em ghét, giúp nó xách cặp mở cửa xe, đặc biệt ân cần.”
“……” Lương Sùng nhìn Ninh Diệc Duy, sờ sờ đầu cậu, nói, “Em thấy à?”
“Không có,” Ninh Diệc Duy không thừa nhận, “Em mơ mà.”
“Khổng Tổng là em họ anh, đêm nay là sinh nhật bà ngoại anh,” Lương Sùng bất đắc dĩ giải thích, thoạt nhìn hắn có vẻ tiều tụy, còn hỏi Ninh Diệc Duy, “Thấy anh sao không gọi.”
Ninh Diệc Duy liếc sang hướng khác, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em không ưa cái tên Khổng Tổng đó, lần sau để nó bắt taxi đi.”
Lương Sùng bị Ninh Diệc Duy chọc cười, thuận miệng đáp ứng, lại hỏi cậu: “Em đến quán bar làm gì?”
Đây là một câu hỏi không dễ trả lời. Ninh Diệc Duy lựa chọn dời đề tài: “À đúng rồi, người đánh em giờ ra sao?”
“Đang nhốt trong đồn, em không cần quan tâm,” Lương Sùng đâu bị cậu lừa, tiếp tục truy hỏi, “Hiện tại trả lời anh, em đến quán bar làm gì?”
“Ôi. Em buồn ngủ quá. “Ninh Diệc Duy đối diện Lương Sùng hai giây, lựa chọn nhắm mắt.
Sau một lúc lâu, Ninh Diệc Duy nghe Lương Sùng cười nhẹ một tiếng, lại thấy có gì đó chạm vào mặt mình, nhưng cậu đang bận giả vờ ngủ, không thể mở mắt nhìn.
Lương Sùng yên vị nơi đó trông cậu. Ninh Diệc Duy nhẫn nại thêm chốc lát, không nín được, đành phải mở mắt ra, hỏi Lương Sùng: “Mấy giờ rồi?”
“Bốn rưỡi sáng.” Lương Sùng xem đồng hồ.
Ninh Diệc Duy mới ngủ một hai tiếng, nhưng không hiểu sao không hề buồn ngủ. Cậu chớp mắt, hỏi Lương Sùng: “Anh giúp em gọi bố mẹ, nói cuối tuần em không về được không? Em muốn ở chỗ anh đến bao giờ khỏi hẳn.”
Lương Sùng đáp ứng, Ninh Diệc Duy lại không nhịn được tiếp tục dò hỏi tình hình quân địch: “Anh thân Khổng Tổng không?”
“Không thân.” Lương Sùng bỗng duỗi tay ấn nhẹ trán Ninh Diệc Duy như thể đo nhiệt độ, chắc cảm thấy không nóng nên thu lại ngay.
“Vậy à,” Ninh Diệc Duy thở dài nhẹ nhõm, phóng khoáng cười với Lương Sùng, “Nhân phẩm nó không ổn, ngày hôm qua hãm hại em vàTử Duệ, anh đừng qua lại nhiều với nó. Hơn nữa nó rất ngốc.”
“Thật không?” Giọng điệu Lương Sùng có vẻ hoài nghi, “Anh nghe nói em ấy rất thông minh.”
“Ngốc thật đó,” Ninh Diệc Duy kích động ngồi dậy, bác bỏ Lương Sùng, “Tử Duệ chấm bài nó rồi, phương trình vi phân nộp giấy trắng.”
Giấy trắng thì thật khoa trương, nhưng Khổng Tổng học vi phân kém là sự thật. Ninh Diệc Duy tự thấy mức độ phóng đại của mình không có gì quá đáng.
“Rồi rồi, đã biết, em đừng lộn xộn,” Lương Sùng một tay đỡ lưng, một tay ấn ngực Ninh Diệc Duy, đẩy cậu về giường, lần nữa chỉnh góc chăn cho cậu, “Ngoan ngủ đi.”
Ninh Diệc Duy thành thật nằm xuống, thấy Lương Sùng định đi tắt đèn lại trộm thò tay khỏi chăn, túm chặt cổ tay hắn.
Tay Lương Sùng hơi lạnh, thêm dây đồng hồ cộm đau tay Ninh Diệc Duy, nhưng cậu không buông ra.
“Anh ngủ cùng em đi,” Ninh Diệc Duy nói, “Đừng ngủ sô pha, lỡ anh rơi xuống sẽ đánh thức em mất.”
Giường bệnh rất lớn, hai người nằm vừa, cũng thoải mái hơn sô pha một chút.
Lương Sùng trầm ngâm nhìn Ninh Diệc Duy, sau đó cúi người che mắt cậu. Dường như hắn tiến đến rất sát, Ninh Diệc Duy không nhìn thấy nên không chắc lắm.
Qua vài giây, Ninh Diệc Duy mới nghe giọng Lương Sùng vang lên gần kề. Lương Sùng nói: “Không được.”
HẾT CHƯƠNG 5.