Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau,thuận theo yêu cầu của Mộ Dung Tường,Bạch Vô Ly triệu tập mấy vị đồ đệ bắt đầu chỉ đạo diễn luyện trận pháp.
Chỉ thấy Bạch Vô Ly tay cầm lá cờ,lướt thật nhanh vào trong rừng,cắm Đông cắm Tây,không đầy một lát đã bày xong bố trận.
“Sư phụ hôm nay bày ra Vân Dao Bát Quái trận,pháp trận mặc dù không lớn nhưng trong lúc nguy cấp pháp trận này là bố trí nhanh nhất,có thể ngăn cản tiến công của quân địch,cho dù mấy trăm kẻ địch chớp mắt tấn công vào,nó cũng có thể ngăn cản nhất thời,dĩ nhiên dùng trận này trên chiến trường còn có thể biến hóa lớn hơn nữa,trận hình phức tạp hơn,năm đó tổ sư gia chính là dùng Vân Dao Bát Quái trận giúp tiên đế chống Cách Nhĩ tộc xâm lược,giành được thắng lợi.Trận pháp biến hóa hàng vạn hàng nghìn cho nên phải dựa vào bản thân lĩnh hội đột phá.Hi vọng đệ tử Huyền Ky Môn chúng ta có thể trò giỏi hơn thầy thắng cho đẹp mắt,đem kỳ môn độn giáp thuật của Huyền Ky Môn phát dương quang đại,tương lai có cơ hội có thể đền ơn đất nước,tạo phúc cho dân chúng.”
“Cẩn tôn sư phụ dạy bảo.” Mấy đồ đệ cung kính hành lễ.
“Hiện tại các ngươi tiến vào trong trận pháp,cảm nhận sự huyền diệu của nó,còn phải suy nghĩ ra cách phá giải.”
“Dạ”
Mọi người nối đuôi nhau tiến vào trong trận pháp,Mộ Dung Tường và sư phụ thì đi ở lượt cuối cùng.
Vừa đi vào trận,chỉ thấy Kỳ Thạch đứng vững,mây mù bao quanh không biết mình đang ở chỗ nào.
Sư huynh sư tỷ vốn đi ở phía trước sư phụ không biết tại sao biến đâu không thấy.
Bạch Vô Ly đang giải thích với Mộ Dung Tường sự tinh diệu của trận pháp,đột nhiên bị hắn chặn ngang đặt ở trên thạch bích ——
“Tường nhi,ngươi làm gì?” Bạch Vô Ly lo lắng bị những đồ đệ khác nhìn thấy,vội vàng ngăn cản.
Mộ Dung Tường khẽ mỉm cười”Sư phụ,lần này Từ hộ vệ từ trong cung lấy ra một món đồ chơi,đồ nhi muốn chia xẻ với sư phụ.”
“Tường nhi ngoan,có đồ vật gì thì đợi đến tối về phòng rồi hẳn nói,hiện tại mau buông sư phụ ra mau.”
“Không,ta mạn phép muốn bây giờ giao cho sư phụ.”
Mộ Dung Tường không khỏi nói nhiều từ trong lòng ngực lấy ra một hộp gấm nhỏ,mở ra trước mặt Bạch Vô Ly ——
Bạch Vô Ly định nhãn vừa nhìn,chỉ thấy trong hộp gấm có hai vòng khuyên nho nhỏ,phía trên có khắc hoa văn kỳ dị,bên cạnh vòng bạc còn nằm một viên trái cây nho nhỏ màu đỏ.
“Sư phụ,người có biết lai lịch của loại trái này không?”
Bạch Vô Ly nhẹ nhàng lắc đầu”Không,sư phụ chưa từng thấy qua.”
“Loại quả này vô cùng trân quý,mười năm mới kết một lần quả,một lần chỉ có ba quả.Nghe nói dùng quả này sẽ làm cho người ta như lạc vào tiên cảnh,đồ nhi cố ý từ trong cung lấy ra hiến tặng cho sư phụ,sư phụ phải từ từ nếm thử đấy.”
Bạch Vô Ly thấy người yêu nghị cho mình,trong lòng hắn ngòn ngọt không sao tả xiết “Nếu là tâm ý của Tường nhi,sư phụ đương nhiên muốn nếm thử.”
Bạch Vô Ly cầm lấy quả trái cây màu đỏ đang muốn mở miệng ăn,lại bị Mộ Dung Tường cười cười đoạt mất!
“Sư phụ không nên phí của trời chứ,thứ trái cây này không ăn bằng cách đó.”
Bạch Vô Ly sửng sốt”Vậy phải ăn thế nào?”
“Phải dùng cái miệng nhỏ phía dưới để ăn nó ——”
Mộ Dung Tường cười ha ha,nhanh như chớp giật xuống quần nam nhân,đem trái cây màu đỏ nhét sâu vào trong cúc huyệt ——
“A!” Bạch Vô Ly thét lên một tiếng sợ hãi!”Tường nhi,người đang làm gì?”
Mộ Dung Tường trong mắt hiện lên một tia âm tàn”Sư phụ có từng nghe qua quả xà ***?”
“Qủa Xà ***?” Bạch Vô Ly nghe sắc mặt đại biến!
Xà tính vốn ***,hỏa *** xà lại là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Tương truyền chỉ cần uống một giọt nọc độc của hỏa *** xà,là có thể đem một thôn nữ hiền lành chất phát biến thành *** phụ phóng đãng.
Mà quả xà *** chính là sinh trưởng trong hang Xà Vương hỏa *** xà,ngày ngày hút lấy *** khí của Xà Vương lớn lên,*** tính đương nhiên cũng không thua.
Bạch Vô Ly sắc mặt trắng bệch,sợ hãi níu lấy ống tay áo của đồ nhi!”Tường nhi,mau,mau lấy nó ra!”
Mộ Dung Tường cười ngọt ngào”Sư phụ chẳng lẽ không biết,quả xà *** tiếp xúc với nước sẽ tan sao,hiện tại đã không thể lấy ra...”
“Không... Không nên... Tường nhi,con tha sư phụ đi! A a....”
Nam nhân sâu trong cúc huyệt đột nhiên truyền đến ngứa ngáy kì lạ,*** thủy như hồng thủy không ngừng từ giữa đùi tràn ra.Chảy đầy cả bắp đùi...
Mùi tanh tưởi nồng đặc nhất thời tràn ngập bốn phía...
Trước mắt Bạch Vô Ly không ngừng xuất hiện ảo giác,như có nhiều loại hoa nở rộ,lại có cầu vòng rực rỡ...
Hắn ở trong biển hoa sôi trào.Bị vô số bàn tay nóng bỏng vuốt ve...
“A a... Thật thoải mái....”
Bạch Vô Ly cởi xuống y phục toàn thân,mở rộng ra thân thể,để các nam nhân chung quanh tùy ý vuốt ve vỗ về chơi đùa trên người y..
“Sảng khoái... Sảng khoái a...... thêm nữa... Tường nhi... Tường nhi của ta... tâm can...”
Bất kể có bao nhiêu nam nhân,nhưng tất cả đều cùng một khuôn mặt.
Thật lớn... có rất nhiều Tường nhi... Rất nhiều đại nhục bổng...
Ta muốn... Ta muốn...
Bạch Vô Ly hai mắt ướt át,khát khao mở to miệng,đem côn th*t nam nhân ngậm vào thật sâu...
Một cây... Hai cây...
“Ô ừ...”
Không đủ.... Còn muốn... Còn muốn nhiều hơn nhiều hơn côn th*t của Tường nhi!
“A hưm —— cái miệng lớn của ngươi! Muốn mút sạch dịch thể của bổn vương sao?”
Bạch Vô Ly tóc bị nắm chặc!
“Không nên a! Tường nhi cho ta... Cho ta đại nhục bổng của ngươi! Không có côn th*t ta sẽ chết!”
“Dâm phụ!”
côn th*t lần nữa cắm sâu vào trong miệng,Bạch Vô Ly hưng phấn mở to miệng,buông lỏng da thịt để côn th*t khổng lồ tùy ý từng chút từng chút cắm vào cổ họng ——
“Ơ ơ hơ —— cái miệng lớn này ngặm côn th*t!Bổn vương sướng muốn chết!Thao chết ngươi!Thao chết ngươi!”
Bên tai truyền đến nam nhân hưng phấn gào thét,Bạch Vô Ly thần hồn điên đảo cảm nhận được mùi tanh của đại nhục bổng xuyên qua cổ họng,vừa mút vừa dùng tay giúp nam nhân vuốt ve hai khỏa âm nang...
“A a a —— sướng chết! Bổn vương muốn bắn! A a —— bắn chết cái tên *** đãng này!”
Nam nhân tinh thủy phun vừa mãnh liệt vừa nhanh,Bạch Vô Ly thèm khát nuốt xuống,một lát sau côn th*t bị rút ra ngoài,tiếp theo một lượng lớn dịch thể nồng đậm phun tung toé trên mặt y....
“Hừ ừ... Còn muốn... Còn muốn...”
Khóe miệng Bạch Vô Ly đang chảy xuống dòng dịch thể màu trắng,nhưng y vẫn thấy chưa đủ cầm côn th*t nam nhân,đem đầu lưỡi đưa vào chính giữa,mút lấy dịch thể còn sót lại...
“A a —— tên tiện nhân này! Thiếu côn th*t thao sao!”
Nam nhân đẩy hắn ngã trên mặt đất,điên cuồng cắn xé trên dưới cả người y ——
“A a a —— đau quá —— Tường nhi —— đau quá a ——”
Bạch Vô Ly đau đến kêu khóc giãy dụa,nhưng dục hỏa trong cơ thể không giảm đi ngược lại còn tăng cao,nam nhân thô bạo khiến thân thể phóng đãng khát khao hơn...
Dưới nhục huyệt ngứa muốn chết,không ngừng phun ra *** dịch trong suốt...
“A a —— thao ta —— Tường nhi mau thao vào huyệt sư phụ! Ta sắp điên rồi!”
Bạch Vô Ly bắt được côn th*t thô to nam nhân liền muốn nhét vào trong cúc huyệt của mình!
“Không dễ dàng như vậy!”
Nam nhân hất ra bàn tay y,lấy ra một chiếc vòng bạc,lạnh lùng cười “Chiếc vòng này có khắc gia huy của vương phủ ta,Bổn vương muốn để lại dấu hiệu trên người ngươi chứng minh ngươi thuộc về ta,vậy ngươi mới có tư cách để Bổn vương thao!Ngươicó bằng lòng không?”
Bạch Vô Ly nghe được hưng phấn không thôi,liếm môi dưới,dùng sức gật đầu,trả lời”Nguyện ý! Ta nguyện ý!”
“Tốt.” Nam nhân hài lòng gật đầu,đột nhiên vươn ra hai ngón tay nhéo đầu nhũ của y,rồi đem vòng bạc đâm xuyên qua——
“Hu hu a a a ——” Bạch Vô Ly đau đến thét to!
Sau khi nam nhân đem hai chiếc vòng bạc gắn vào hai đầu nhũ,hài lòng thưởng thức”Bắt đầu từ lúc này,Bổn vương sẽ là chủ nhân của ngươi!Ngươi chính là tính nô của Bổn vương nuôi!Bổn vương có thể vào bất cứ lúc nào,nơi nào…cỡi lên chiếc mông *** đãng của ngươi!Thao chà đạp phóng túng của ngươi!”
Nam nhân dùng chân giẫm phân thân giữa hai chân y.Tục tĩu chơi đùa mọi cạch!
“Hu hu a a a ——” Bạch Vô Ly uốn éo người không ngừng gào khóc,*** đãng xoa nắn hai núm vú trên người,vội vả mở ra bắp đùi,rên rĩ liên tục”Được,được, chủ nhân,ta là của ngươi! Toàn thân trên dưới đều là của ngươi! Huhu... thao ta đi! Mạnh mẽ thao chết tính nô của ngươi đi!”
“Ha ha...thao con mẹ ngươi Huyền Ky Môn! Thì ra chưởng môn ngươi chỉ là hàng nát mà thôi!”
Bạch Vô Ly chỉ cảm thấy trong huyệt trống rỗng muốn chết,hận không thể có côn th*t hung hăng thao vào gãi ngứa,lấy lòng lè lưỡi liếm đôi môi hoàn mỹ của nam nhân,thở gấp nói “Chủ nhân,chủ nhân tốt,trong huyệt tính nô đang chảy nước.Ngài mau dùng côn th*t thao vào để ngăn cản dòng nước,van xin người... Chủ nhân...”
“Hừ,tiện nhân kia,chẳng lẽ ngươi không sợ bị đồ đệ trông thấy trò hề cái mông của ngươi bị người ta thao sao?”
“Hmm Aha a... Ta quản không được nhiều như vậy.. trong huyệt tính nô muốn ngứa chết!Hu hu... Cho ta... chủ nhân... mau đưa mỹ vị đại nhục bổng thao vào đi a!Mạnh mẽ thao vào ta!”
“Tiện nhân chính là tiện nhân! Hôm nay Bổn vương muốn thao chết *** phụ ngàn người cưỡi,xem ngươi sau này còn dám tùy tiện mở ra bắp đùi câu dẫn nam nhân không!”
“Không dám! Không dám!Hu hu... Chủ nhân,tính nô sau này sẽ biết điều nghe lời,xin ngài mau thao ta đi!”
“Tốt,tốt lắm,nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói.Xoay qua chỗ khác,tự mình tách mông ra!”
“Dạ,chủ nhân.”
Bạch Vô Lu nghe lời quỳ sấp trên mặt đất,hai tay đưa về phía sau tách ra mông mình,đem nhục huyệt giàn giụa *** thủy lõa lồ hiện ra ở trước mặt nam nhân ——
“Chủ nhân,thấy không? Huyệt của tính nô chờ đại nhục bổng của chủ nhân ngăn lại dòng nước ấy!”
Bạch Vô Ly như mẫu cẩu lấy lòng lắc lắc cái mông!
“Ha ha... Tốt,chủ nhân hôm nay sẽ đâm nát *** huyệt này của ngươi,xem ngươi có dám chảy nước lung tung nữa không!”
côn th*t thô to của nam nhân để ở miệng huyệt của hắn,dùng đầu đỉnh lớn đục mở tràng huyệt,hung hăng đâm vào nơi sâu nhất——
“Ô wow a a a ——”
Bạch Vô Ly bất quá chỉ bị đại nhục bổng nam nhân thao vào,đã trợn to đôi mắt dã,thét chói tai bắn ra ngoài ——
“A a a —— tốt,cắn rất tốt! Huyệt của người cắn Bổn vương làm ta sướng muốn chết! Cắn chặc thêm một chút!”
Nam nhân hung hăng bắt lấy xương hông của hắn,cuồng loạn trước sau đong đưa,côn th*t thô to ở trong tràng huyệt đấu đá lung tung,Bạch Vô Ly bị thao đến cả người mềm nhũn,*** thủy cuồng phun,đồng thời thét chói tai không ngừng xuất tinh ——
“A a a —— vừa bắn —— đại nhục bổng của chủ nhân thao ta bắn ra—— sảng khoái.... sướng chết người!Thao ta!Thao chết ta!”
“Ô Ô ——” Nam nhân kéo lấy tóc y,không ngừng nói lời thô tục,thao cũng tàn ác mạnh hơn!”Chưa từng thấy được huyệt nào tiện như của ngươi! Thọc chết ngươi!”
Quy đầu nam nhân giống như nhắm vào nơi nhạy cảm của y mà chọc vào.Đau đến tận xương khoái cảm mất hồn khiến Bạch Vô Ly nước mắt giàn giụa,cuồng lắc mông của mình,*** loạn kêu khóc “A a a —— Thao đi!Cứ đâm nát mông của ta đi! Ta sinh ra là để chủ nhân thao! A a —— sảng khoái —— sướng đến muốn chết —— bay —— bay ——”
“Đúng là *** phụ thiếu thao! Ô ô —— bắn —— chủ nhân phải bắn vào cái mông *** đãng của ngươi ——”
Nhiệt tinh nam nhân lần nữa cuồng xạ phóng ra, rót đầy tràng huyệt khát khao...
Bạch Vô Ly hai mắt thất thần,phân thân sưng đến tím ngắt không ngừng phun tinh,cho đến phun không ra bất kỳ vật gì mới thôi...
“Bạch Vô Ly,ngươi vĩnh viễn đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương!”
Bạch Vô Ly hai mắt nhắm lại,rơi sâu vào trong bóng tối vô tận...