Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Phó phòng, chúng tôi đi ăn cơm đây!”
“Chờ một chút, bản quan cùng đi với các cô.”
“Trưởng phòng hôm nay không mang theo đồ ăn của vợ yêu à?”
“Ô hô hôm nay phải tay làm hàm nhai rồi.”
“Vậy Phó phòng không phải sẽ một mình một cõi sao.”
“Tiểu Kiều muội muội không cần nhớ nhung chúng tôi nha, nhớ Chu Du ca ca của anh là tốt rồi.”
“Còn không mau đi, coi chừng thức ăn thừa cũng không còn.” Dương Khánh Kiều vừa bực mình vừa buồn cười xua các nàng.
“Nếu có ông chú lạ mặt nào đến, không được cùng người ta chơi trò kì quái gì nha.”, một đám tỷ muội vui cười dặn dò, mang theoTrưởng phòng ly khai, trong văn phòng chỉ còn một mình Dương Khánh Kiều.
Thật tình, mấy cô nàng này thật thích lấy cậu ra đùa giỡn. Dương Khánh Kiều bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, cũng không thẹn quá thành giận, hiểu được đây là một loại phương thức để các nàng biểu đạt tình cảm thân thiết, tuy nói sớm đã quen, nhưng phương thức này vẫn làm cho cậu thấy xấu hổ, nghĩ xem cậu đường đường là một nam nhân trưởng thành lại bị gọi Tiểu Kiều muội muội, Tiểu Kiều muội muội, có thể không cảm thấy kì cục được sao?
Vào giờ nghỉ trưa, đại bộ phận viên chức sẽ xuống phòng ăn ở tầng hầm dùng bữa, bất quá Dương Khánh Kiều quen dùng đồ ăn đêm trước làm thành cơm trưa hôm sau, có thể tiết kiệm một ít chi phí ăn uống.
Vào gian trà nước lấy hộp thứa ăn từ tủ lạnh ra, bỏ vào trong lò vi ba hâm nóng. Gian trà nước ước chừng khoảng hai mét vuông, bên trái đặt máy lọc nước và tủ lạnh dựa vào tường, lò vi ba đặt trên tủ lạnh, bên trong chỉ có một ngăn đơn giản.
Thiếu một đám nữ nhân líu ríu, toàn văn phòng tĩnh lặng hiếm thấy.
Dương Khánh Kiều nhìn hộp thức ăn xoay tròn trong lò vi ba, lẳng lặng nghĩ đến chuyện sáng nay, không cần đoán là trùng hợp hay cố ý, Trịnh Ngạn hiển nhiên ba ngày trước hẳn là đã nhận ra cậu. Kế tiếp phải làm sao đây? Nếu Trịnh Ngạn không buông tha cậu, lại lấy chuyện này uy hiếp cậu, cậu nên làm sao mới tốt?
Theo lý, người ta đường đường là một người thuộc giai cấp thượng lưu, tinh anh trong giới kinh doanh, nhân tài của xã hội, thế nào lại muốn vắt kiệt một tiểu nhân vật như cậu, trên thực tế cũng không thể vắt ra gì ngoài “một thứ chất lỏng khả nghi có thể vắt ra”, nhưng sự tình luôn không thể lường trước mà vượt ngoài ý muốn, tỷ như sự trùng hợp giữa bọn họ, cơ hồ không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Khánh Kiều nói với mình, vô luận như thế nào nhất định phải bảo trụ chén cơm trước.
Cốt khí này nọ cậu không phải không có, nhưng vì cơm gạo không thể không khom lưng, huống hồ cậu chỉ là một viên chức nhỏ bé, dù có muốn làm ra ngô ra khoai nhưng tất nhiên vẫn đấu không lại một tập đoàn tài đại thế đại, cánh tay vươn không qua đùi, làm không tốt kết cục càng thêm thê thảm, từ chức tuyệt đối là có khả năng.
Kỳ thật, Dương Khánh Kiều thật suy nghĩ qúa nhiều, hướng nghĩ cũng quá bình thường rồi.
Hướng bình thường không thể giải thích cho những đề tài kịch tình, nhất định phải hướng theo cách suy nghĩ không bình thường mới chính xác, thụ quân không phải chuyển việc trở thành tiểu trợ lý kiêm thư ký vạn năng của công quân thì chính là đóng hành lý hồi phủ làm người hầu quản gia, nếu không nữa thì chính là trực tiếp bị cột trên giường làm nô lệ tình dục hay tiểu sủng vật…… Tóm lại bị bắt tạm rời cương vị công tác có lẽ có, nhưng chính là thiếu chút gia vị, nếu không làm sao có trò hay để xem tiếp.
Mặc kệ sự tình hội hướng phương hướng nhìn bình thường mà không bình thường này diễn tiến hay không, Dương Khánh Kiều một người miên man suy nghĩ, nghĩ đến nhập tâm, không chú ý tới bên ngoài có người tiến vào hay không.
Hình ảnh thê thảm được phát sóng một cách sinh động trên truyền hình, nhân vật chính là cậu khất nợ vài tháng tiền thuê nhà, khi bị chủ nhà đuổi đi ăn ngủ đầu đường sắp phải chết đói, nhân vật phản diện là Trịnh đại tổng tài đứng ở dưới ánh đèn đường le lói, âm trầm đối cậu nói, cầu tôi a, chỉ cần ngoan ngoãn cầu tôi, tôi sẽ tha cho cậu. Một người cùng đường là cậu vừa mới bắt đầu còn có thể thà chết chứ không chịu khuất phục, thẳng đến khi Trịnh đại ác nhân rất xấu rất xấu bức bách cậu cửa nát nhà tan thê ly tử tán, cuối cùng cậu đành phải cực kỳ bi phẫn nói……
“Nghĩ gì mà chuyên tâm như thế?”, sau tai truyền đến giọng nam trầm thấp êm tai quen thuộc.
Dương Khánh Kiều cả kinh nhảy dựng, vội xoay người lại, trong đầu chính là lời thoại trong phim truyện phát sóng lúc 8 giờ: ”Van xin anh buông tha tôi đi!”
Ách?! Người mới tới biểu tình cứng ngắc một chút.
A?! Người quát to cũng kinh ngạc ngây dại.
Trịnh Ngạn thấy khóe mắt cậu rưng rưng, khổ tình cực kỳ bi ai hò hét như vậy, phảng phất như đã nhận hết muôn vàn ủy khuất, nhiều lần trải qua thảm trạng bi thảm cực kỳ, không khỏi dùng một loại ánh mắt khó có thể hình dung nhìn chăm chú cậu, tựa tiếu phi tiếu nói: ”Tôi nhớ rõ, tôi hình như còn không thật sự bắt đầu làm gì cậu mà.”
Dương Khánh Kiều thật muốn một ngụm cắn đứt đầu lưỡi mình. Mẹ ơi sao tự dưng nhập vai như vậy làm gì chứ! Còn thê ly tử tán nữa, chưa cưới vợ thì thê ly tử tán kiểu gì a!
Gian trà nước chật hẹp sau khi nhét thêm một người nam nhân cao lớn có vẻ càng thêm chật chội, ngay cả không gian xoay người đều không có, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là Trịnh Ngạn gắt gao chặn cậu, chiếm đi không gian cậu có thể di động.
“Tổng, tổng tài……”, lắp bắp, thân thể cứng ngắc động cũng không dám động, trong lòng nai con loạn run.
“Cậu đã cầu tôi buông tha cậu, vậy đi, tôi sẽ theo như cậu mong muốn, làm một ít chuyện để cho cậu cầu xin tôi a.” Trịnh Ngạn hai tay đáp xuống bên cạnh Dương Khánh Kiều, lấy thân thể làm tường, lấy cánh tay đem người vây khốn ở trong ngực, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu, nguy hiểm ôn nhu nói: ”Tôi muốn xử phạt chú dê nhỏ không nghe lời.”
Cái gì, xử phạt?! Dương Khánh Kiều nghe vậy lại một lần nữa kinh hãi, tim đập như cổ. Anh anh anh…… Anh muốn làm gì? Anh có phải sẽ đem tôi trói lại, dùng hết các loại phương pháp hung hăng chà đạp một trăm lần rồi mới dùng các loại đạo cụ tái hung hăng tàn phá một trăm lần rồi một trăm lần? Sao đây sao đây? Tôi tôi tôi, tôi hảo hưng phấn…… Ách, không phải, là tôi hảo thẹn thùng…… Ách, cũng không phải, là tôi rất sợ hãi mới đúng…… Quýnh cả lên……
Dương Khánh Kiều là người rất đơn giản, trong đầu nghĩ cái gì thì không tự giác viết hết lên trên mặt, giống như cái ly thủy tinh dễ dàng nhìn thấu qua, trong ly là nước trái cây hay nước trong chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Lợi hại như Trịnh Ngạn tất nhiên là vừa nhìn liền hiểu ngay, biểu tình mặc dù không biến hóa nhiều, nhưng ánh mắt cùng bả vai hơi hơi run run lại tiết lộ ý cười không nén nổi, trêu chọc oa nhi trước mặt này quả là vui thật. Tiểu dương nhi này sao có thể thú vị như thế, thật sự rất có ý tứ nha!
Anh đã thật lâu, thật lâu không gặp được người hay vật làm cho anh cảm thấy thú vị, nay bắt được tiểu cừu đáng yêu như vậy, ít nhất một đoạn thời gian tiếp theo sẽ không quá nhàm chán.
Tiểu cừu đáng yêu vô cùng hiện tại rất xấu hổ cùng quẫn, mặt một đường đỏ đến cổ, khóc không ra nước mắt thầm nghĩ, sớm biết vậy không nên xem tiểu thuyết loạn thất bát tao quá nhiều, hại mình không nghĩ qua liền liên tưởng đến cái thứ gợi dục bỏ đi kia, thật là tự mình hại mình mà, ô……
“Buổi sáng tôi còn chưa ăn no nga.”, Trịnh Ngạn dùng cái mũi cọ cọ lỗ tai cậu, thập phần thân mật.
“Na Na kia…… bữa trưa của tôi xin nhường tổng tài.”, hoang mang rối loạn muốn xoay người lấy hộp thức ăn trong lò vi ba.
Trịnh Ngạn kéo cậu lại, há mồm cắn một ngụm lên hai cái má hồng hồng, thoạt nhìn rất ngon miệng, nói: ”Tôi muốn ăn cậu.”
Dương Khánh Kiều oanh một cái mặt cháy sạch càng đỏ hơn, đương nhiên hiểu được “ăn” này là muốn ăn cái gì, tim đập càng lợi hại hơn, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từ sau khi cùng Trịnh Ngạn gặp mặt, cậu cảm thấy mình nhất định là bị bệnh tim rồi.
Cắn một ngụm trên má không đủ, Trịnh Ngạn lại nâng cằm cậu lên, cắn cắn cằm.
Dương Khánh Kiều theo bản năng thân thể hướng ra sau trốn tránh, nửa người dưới bởi vì vậy mà ngược lại giống như tự động áp vào Trịnh Ngạn, vị trí đặc thù kia của nam nhân đã cộm lên.
Nơi đó, đã muốn hưng phấn.