Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm xuống, Thẩm Thời Khanh tới khuya mới trở về.
“Hôm nay bận lắm sao?” Phó Điềm Điềm đợi ở cửa, nghênh đón anh. “Chút việc vặt mà thôi”. Thẩm Thời Khanh hời hợt nói, ngữ khí mang phần mỏi mệt.
Phó Điềm Điềm vốn không hiểu rõ sự tình ở công ty, bèn hỏi: “Chỗ này không tiện sao, hay anh muốn chuyển về nước L?”. Lại suy nghĩ thêm chút, nói thêm: “Em… em có thể đi cùng anh”.
Thẩm Thời Khanh khẽ mỉm cười, cúi đầu dán sát trán mình lên trán của Phó Điềm Điềm: “Sau tết có muốn đi nhà ngoại với anh không, bọn họ đều rất tốt, anh còn có một đứa em gái là fan của em đấy.”
Không biết vì sao Phó Điềm Điềm luôn cảm thấy anh hôm nay có tâm sư, liền đưa tay ôm lấy anh: “Cũng được, ngày tết em cũng không biết nên đi đâu, chỉ là… chắc em không thể khiến trưởng bối yêu thích được.”
“Không sao, bọn họ đều sẽ yêu mến em thôi.”
Hai người tiếp tục đối thoại, thảo luận xem lúc đi liên hoan phim nên mặc lễ phục nào. Ngày liên hoan đã đến rất gần, ngày mai Phó Điềm Điềm phải bay tới nước Y, họp mặt với đạo diễn « Cốt Nhục »
Đây là lần đầu tiên tác phẩm do Phó Điềm Điềm đóng được tham gia liên hoan phim quốc tế, có hưng phấn, cũng có kích động. Một bước này, cô sẽ chính thức bước vào trong thế giới điện ảnh, đồng thời có được vị trí vững chắc trong giới diễn viên.
Ngày mai phải lên máy bay rồi, nên Phó Điềm Điềm đi ngủ từ rất sớm.
“Tại sao lại thích Vinh Viễn Quang đến vậy?”. Người đàn ông đứng trước cửa phòng cô nói: “Anh ta thì có gì tốt?”.
“Anh ấy có gì không tốt chứ” Phó Điềm Điềm đối diện người kia, cô chỉ cao tới vai hắn, ngẩng đầu lên mới có thể đối mặt với hắn “Anh ấy là ánh nắng, đơn thuần, trong lòng nghĩ gì đều có thể nhìn thấu, tôi thích người như vậy thì đã sao”
Lông mày anh ta nhíu lại, dường như muốn nói cái gì, lại không thể nói ra miệng.
“Hơn nữa, không thích anh ấy chẳng lẽ thích anh?” Phó Điềm Điềm bật thốt lên.
Người kia nghe vậy liền sửng sốt, Phó Điềm Điềm cũng ngây ngẩn cả người, cô nhanh chóng vòng qua hắn, lấy chiều khóa ra mở cửa, đi vào liền lập tức đóng lại.
Khung cảnh từ từ thay đổi.
Lần này, Phó Điềm Điềm xuất hiện trong một căn phòng, uống đến say khướt, nắm chặt cổ áo hắn: “Sao anh phải làm như vậy, đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, anh chơi vui lắm đúng không?”
Cả người cô nằm sấp trên người hắn, hơi thở của cô mang mùi rượu nồng nặc, phả lên trên cổ hắn: “Anh mong muốn cái gì? Tôi thì có gì để anh mong muốn chứ?”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh muốn tiền? Muốn mạng? Hay là… anh muốn tôi?”
Từ trong mộng bừng tỉnh, Phó Điềm Điềm mở to mắt, trước mắt chỉ thấy một màu đen kịt. Thẩm Thời Khanh mở đèn áp tường, nghiêng người nhìn cô: “Mơ thấy ác mộng sao?”
Phó Điềm Điềm mờ mịt lắc đầu: “Không có.”
Cô xoa xoa đầu “Chắc là ngủ hơi nhiều.”
Xác định cô không có chuyện gì, Thẩm Thời Khanh tắt đèn đi, đem cô ôm vào trong ngực: “Ngủ đi”
Lần này Phó Điềm Điềm ngủ một giấc tới hừng đông, chị Vương và Tiểu Lâm tới đón cô.
Chị Vương và Tiểu Lâm lần đầu tới nhà mới của Phó Điềm Điềm. Nhìn thấy tòa thành vững chãi trước mặt, từ quản gia tới người giúp việc đều có lễ nghi, biết ăn nói không thể chê vào đâu được khiến hai người bọn họ hoài nghi bản thân đi lạc vào đoàn làm phim nào mất rồi.
Chị Vương ngồi xuống cũng cố gắng ngồi thật đoan trang, vụng trộm chọt Phó Điềm Điềm: “Chị không khiến em mất mặt đấy chứ”
Phó Điềm Điềm nhìn tư thế ngồi khó chịu của chị Vương, cố nín cười: “Chị nghĩ gì thế? Trong nhà có ai nhìn chị đâu”
Vương tỷ ngẩng đầu, nhìn đám người hầu mỗi người mỗi việc, chỉ có nam chủ nhàn rỗi, ánh mắt một mực nhìn Phó Điềm Điềm, chị Vương ho một cái, ngó trái phải, sau đó làm bộ dạng như không có gì rồi đem hai chân nghiêng vừa tròn bốn mươi lăm độ để xuống.
Tiểu Lâm vụng trộm làm theo, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Phó Điềm Điềm: “…”
Ở đây đáng sợ tới vậy à??
Thẩm Thời Khanh đứng ở cổng, hỏi Phó Điềm Điềm thêm một lần nữa: “Thật sự không cần anh đi cùng sao?”
“Không cần đâu anh” Phó Điềm Điềm ngửa đầu nhìn anh, “Lần này em chỉ đi cho có mặt thôi, chờ sau này em đạt giải ảnh hậu rồi thì anh nhớ phải đi cùng em đấy, vậy mới có thể diện chứ”
“Chăm sóc tốt bản thân, về sớm chút”
“Biết rồi, đi mấy ngày thôi mà” Ánh mắt Phó Điềm Điềm quét qua một vòng quần chúng xung quanh, quần chúng thức thời dời ánh mắt, Phó Điềm Điềm liền nhón chân hôn anh một cái.
Phó Điềm Điềm tới nước Y sớm một ngày. Liên hoan phim Kiết Diệp là buổi lễ trọng đại nhất cho phim điện ảnh trên trường quốc tế, ngoại trừ đoàn phim được đề cử còn có ít người mẫu trong nước, Influencer* có hai người, diễn viên ít nổi ở tuyến thứ ba cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy được tư cách đi trên thảm đỏ, tìm cơ hội để lộ diện. Bọn họ sớm đã tìm được nhiếp ảnh gia hỗ trợ quay chụp rồi gửi về trong nước tăng nhiệt cho mình.
(*Người nổi tiếng trên internet)
Đương nhiên cũng có rất nhiều nhiếp ảnh gia chân chính tới, vận khí tốt có thể gặp được họ, nếu được lên màn ảnh liền có thể kiếm cả bộn rồi.
Phó Điềm Điềm không cần mấy người bàng môn tà đạo đó để tăng nhiệt, ngày đầu liền chỉ ở trong khách sạn nghỉ ngơi vì chênh lệch múi giờ, tới chạng váng tối mới gọi Tiểu Lâm tới đi dạo phố cùng.
Tiểu Lâm là trợ lý tốt, sớm đã xem kỹ hướng dẫn, dẫn Phó Điềm Điềm tới một cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng.
Chỉ là giờ này đến cửa hàng đồ ngọt có phần không đúng lúc, cửa hàng trang trí theo phong cách tiểu thanh tân, trên instgram có rất nhiều fan hâm mộ. Hiện tại trong tiệm đều là người hâm mộ tới, họ không ngừng bưng đồ ngọt bày tư thế chụp ảnh, trong tiệm chật chội không chịu nổi, làm mất đi cái đẹp vốn có của nó.
Phó Điềm Điềm nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
Tiểu Lâm nhìn thấy tình huống trong tiệm, biết mình tính sai thời gian rồi, le lưỡi một cái, hai người đang định ra ngoài, một trong hai người quen kia đã tới gần.
Đã lâu không thấy Hàn Mai Mai trang điểm tông màu khói như vậy, mặc lễ phục vô cùng gợi cảm, lộ ra đường nét của vòng eo nhỏ nhắn cùng cái mông đầy đặn, đi thẳng tới chỗ của Phó Điềm Điềm.
Thì ra nữ sinh đơn thuần xinh đẹp đã không còn tồn tại, thay vào đó là một người phụ nữ cả người đều là ý vị phong trần.
Tiểu Lâm lập tức cảnh giác. Bả vai Hàn Mai Mai run rẩy, nở một nụ cười, ý cười không đến đáy mắt có phần châm chọc.
Cô ta lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, đặt lên miệng hít một hơi rồi chậm rãi phun ra vòng khói, lại hít thêm một hơi bước đến gần Phó Điềm Điềm, đem vòng khói chậm rãi phả lên mặt cô.
Phó Điềm Điềm lui lại nhưng vẫn bị khói làm cho bị sặc.
“Muốn ôn chút chuyện cũ không, bạn học cũ?” Hàn Mai Mai nói.
“Chúng ta không có gì tốt để nói”
Tiểu Lâm ngăn tại phía trước Phó Điềm Điềm, định đưa cô tránh xa cái người điên này. Hàn Mai Mai bật cười, lấy điện thoại di động ra, móng tay sơn đỏ ấn lên màn hình hai cái, một tấm hình xuất hiện trên màn hình “Phó Điềm Điềm, không nhìn một cái à?”
Cô ta đưa di động ra trước mặt Phó Điềm Điềm, đó là một tấm ảnh chụp lén cô, Phó Điềm Điềm khi đó tóc đen thẳng dài, khuôn mặt non nớt, bên cạnh còn có một người đàn ông. Người này mặt mũi bình thường, không có gì kỳ lạ, chỉ có cặp mắt kia như có ma lực, Phó Điềm Điềm nhìn thoáng qua, trái tim dường như đập mạnh.
Người đàn ông khoác một tay lên Phó Điềm Điềm, càng quan trọng hơn là, Phó Điềm Điềm không nhớ được hắn, chẳng lẽ hắn ở trong nhật ký là…
“Ảnh này của cô từ đâu mà có?” Phó Điềm Điềm nghi ngờ không thôi.
Hàn Mai Mai thu lại điện thoại: “Mấy ngày trước thu xếp đồ đạc đi bán, tìm thấy cái điện thoại cũ này”
“Tôi còn có những cái khác, lúc trước tôi nhớ không lầm thì cô và người này quan hệ không bình thường”. Hàn Mai Mai quan sát sắc mặt của Phó Điềm Điềm, ho một cái: “Tôi cũng không muốn dông dài với cô, chỉ cần ngày mai cô giúp tôi được đi trên thảm đỏ, tôi sẽ đưa những thứ đó cho cô xem”
Phó Điềm Điềm khiếp sợ nhưng vẫn kịp thời phản ứng: “Hàn Mai Mai, cô tưởng tôi ngốc à, cô cảm thấy cái ảnh chụp vô giá trị này có thể so với cơ hội đi trên thảm đỏ được sao?”
Nếu trong tay Hàn Mai Mai thật sự có cái gì, sớm đã lấy ra đàm phán với cô, hiện tại mà nói chắc chắn là nghĩ tới ảnh chụp từ nơi nào đó lấy được, lấy ngựa chết làm thành ngựa sống mà đem tới lừa gạt cô.
“Được rồi” Phó Điềm Điềm nói: “Thấy cô chán nản như vậy, tôi giúp cô một lần, gửi ảnh cho tôi, cả tờ giấy trích thơ cô trộm trước đây nữa, còn có mấy thứ khác, gửi đến địa chỉ của tôi, tôi sẽ giúp cô lấy phiếu, về sau chúng ta không còn liên quan”
“Được thôi, tôi cũng không thích bị cô ảnh hưởng” Hàn Mai Mai rất sảng khoái đáp ứng, đang định rời đi lại đột nhiên nói: “Đó cũng không phải trích ở đâu ra mà là thơ tình cô tự viết, viết xong lại tự vứt đi, cô quên rồi à?”
Thấy Phó Điềm Điềm không biểu lộ cái gì, cô ta cũng không muốn tiếp tục ngồi châm chọc: “Mấy món đồ hỏng đó cũng chả có tác dụng gì với tôi, tôi sẽ gửi cho cô, trước ngày mai cô đưa phiếu cho tôi là được”
Ban đêm, Phó Điềm Điềm thông qua quan hệ với nhà tài trợ lấy được một phiếu thảm đỏ. Cô là người phát ngôn của Buberro khu vực Châu Á, hai bên hợp tác rất vui vẻ, có Phó Điềm Điềm làm người phát ngôn, không chỉ tăng thêm ảnh hưởng mà giúp thêm rất nhiều cho những phương diện khác, nên bọn họ cũng có ý định tiếp tục mời gọi Phó Điềm Điềm. Buberro là một trong những nhà tài trợ cho buổi lễ Liên Hoan Phim nên hàng năm đều nhận được phiếu, bởi vậy nên khi Phó Điềm Điềm tìm tới bọn họ không cần nói thêm liền đưa phiếu cho cô.
Lần này Hàn Mai Mai không có chơi xấu, thấy được phiếu liền đưa những đồ vật liên quan cho Phó Điềm Điềm.
Ngoại trừ hai tấm ảnh chụp có chút giá trị, những vật khác đều không có tác dụng gì, Hàn Mai Mai tự biết mình đuối lý liền đem đồ vật đưa tới trước mặt cô: “Hết rồi, còn tấm giấy rách kia gửi lại cô sau”
Phó Điềm Điềm chỉ cần hai tấm hình kia, không muốn để Hàn Mai Mai nhìn ra nên mới cố ý quanh co, thản nhiên lấy lại chúng, đưa phiếu cho cô ta.
Ngoại trừ ảnh chụp chung của Phó Điềm Điềm và người con trai kia, tấm hình khác là ảnh của người đó đi tham quan đoàn làm phim, chụp chính diện. Phó Điềm Điềm nhìn anh ta, khuôn mặt này vốn xa lạ, nhưng lại khiến cô có cảm giác thân quen, nhất là đôi mắt này.
Cô che đi những chỗ khác, chỉ nhìn đôi mắt, càng nhìn càng thấy quen thuộc, sau đó bỗng hiện lên khuôn mặt của Thẩm Thời Khanh, cũng có đôi con ngươi đen như mực ấy… càng nhìn càng thêm chăm chú.
Nhịp tim của Phó Điềm Điềm càng lúc càng nhanh, cô lấy ra mấy ảnh chụp lúc đi chơi cùng Thẩm Thời Khanh, bởi vì mang theo mặt nạ mà che đi khuôn mặt chỉ thấy được đôi mắt.