Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiện tại, thứ mà Tư Duệ mong mỏi nhất chính là được tắm rửa, nhanh chóng tẩy trôi lớp đất cát bẩn thỉu trên người mình. Anh mặc kệ đứa trẻ này là ai, trước tiên cứ ở nhờ nhà nhóc ta rồi sẽ tìm cơ hội tra xem chuyện gì đang xảy ra với anh sau.
Viên Tuyết Hinh đặt chú mèo nhỏ vào trong hộp giấy ở góc phòng rồi tìm khăn sạch lau sơ vết máu trên người nó. Không thấy vết thương, vậy máu ở đâu ra chứ?
“Viên Tuyết Hinh, tắm nhanh để mẹ còn nhờ chút việc nào.” Giọng của mẹ cô vang lên dưới lầu, Viên Tuyết Hinh lập tức vâng dạ rồi chuẩn bị quần áo.
Tắm? Tắm sao? Tư Duệ dỏng đôi tai màu cà phê lên, tròng mắt xanh nhạt mở thật to. Anh cũng muốn đi tắm! Hai chân bé nhỏ cố gắng bám lên vách thùng, nhưng ngoài việc bất lực nghe tiếng xoẹt xoẹt của móng vuốt cào lên giấy cứng ra thì không thể làm gì hơn. Mẹ nó, sao lại cao như vậy? Anh không quen với thân thể mới nên chỉ có thể trượt dài rồi ngã nghiêng sang một bên.
Tư Duệ bực mình vô cùng, thấy đứa trẻ kia chuẩn bị đi vào nhà tắm thì càng thêm sốt ruột. Anh dùng hết sức bình sinh tụm bốn chân lại một chỗ sau đó bật người muốn phóng ra khỏi cái ổ tạm bợ khó ưa này.
Bịch.
Một cú ngã ngoạn mục, Tư Duệ lộn nhào và phát ra tiếng ré cực kì to, thùng giấy bị anh đẩy nghiêng qua, suýt chút úp lên đầu anh, may mà Viên Tuyết Hinh đỡ kịp lúc.
“Mày quậy quá vậy!”
Viên Tuyết Hinh dựng thùng giấy lên, bên trong có lót một cái áo cũ, lần nữa chụp lấy chú mèo nhỏ và bỏ vào trong.
“Ngồi im đó cho tao!”
Tư Duệ khó khăn lắm mới nhảy ra được, ai ngờ lại bị bốc lên rồi ném cái phạch trở lại chứ? Rốt cuộc anh - CEO của một công ty lớn đang làm trò khỉ gì ở trong một cái thùng vậy? Cảm giác bất lực và không cam lòng trỗi dậy xâm chiếm tâm trí anh. Lẽ ra giờ này anh đang nằm phơi nắng bên hồ bơi và uống rượu vang hảo hạng mới đúng!
Nhưng lúc này để được sạch sẽ thì anh bất chấp.
“Méoooo!"
Dù biết phát ra âm thanh thế này rất không có lòng tự trọng, nhưng anh hết cách rồi, nhắm mắt kêu bừa gây sự chú ý luôn.
Viên Tuyết Hinh nghe tiếng kêu, khẽ liếc nhìn. Chú mèo nhỏ dùng hai chân bám lên vách thùng, vừa nhìn cô vừa la oai oái.
“Đói hả?”
Tư Duệ dùng sức lắc đầu, không chú ý đến hành động này sẽ gây ra bao nhiêu kinh hãi.
Vừa thấy cái đầu kia lắc lư, thiếu nữ xinh đẹp còn nghĩ mình hoa mắt, tim đập thình thịch hỏi lại lần nữa: “Mày đói à?”
Lắc đầu! Nó thật sự lắc đầu! Viên Tuyết Hinh nhìn động tác rõ ràng của nó lần này mà sợ chết khiếp, trong nháy mắt cách xa chú mèo đó hơn cả mét, cô lui tới sát vách tường mới dừng lại, hai mắt mở to, không tin nổi mà lảm nhảm:
“Hoa mắt! Nhất định hoa mắt rồi!”
Nhìn phản ứng của Viên Tuyết Hinh, mèo đại gia mới sực tỉnh, nhận ra bản thân đang trong lốt động vật. Giả sử nếu anh gặp một con mèo hiểu tiếng người, anh sẽ làm gì? Dùng bom nổ chết nó chứ sao! Bởi nó chắc chắn là người ngoài hành tinh đến xâm chiếm Trái Đất! Diệt ngay và luôn! Nghĩ tới đó mới thấy Viên Tuyết Hinh chưa đập anh nát bét đã là may mắn rồi!
Anh suy nghĩ một chút để tìm cách cứu vãn tình hình. Đành vậy, lắc lắc cổ, hai mắt long lanh lén nhìn biểu cảm của đứa trẻ kia. Đợi đến lúc anh lắc muốn rụng đầu, Viên Tuyết Hinh mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhích lại gần, miệng lẩm bẩm: “Ra là dị tật, làm hết hồn.”
Trên trán Tư Duệ nếu không có nhúm lông dày giữ chức năng thấm hút thì chắc chắn sẽ đổ đầy mồ hôi vì hai chữ “dị tật” kia mất. Anh thấy mình bị xúc phạm dữ dội...
Viên Tuyết Hinh sờ sờ đầu anh khiến anh vô cùng khó chịu, nhưng cơ thể của chú mèo nhỏ này lại thấy lâng lâng thích thú. Suýt chút nữa anh đã nằm ngửa ra cho đứa trẻ đó sờ soạng. Điên… Điên thật rồi! May mắn là thiếu nữ vọc hai cái đã chán, vội chạy đi tắm.
Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, Tư Duệ nuốt ngược nước mắt vào trong. Lần này xem như không thể làm sạch được rồi. Đợi mai tìm cơ hội khác vậy! Thật ra lũ mèo có một cách tắm rửa khá tiện lợi và nhanh chóng, đó chính là dùng lưỡi. Ờ, lưỡi đó. Bắn chết anh cũng không làm cái trò mất hết danh dự này.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, tai anh khá thính nên nghe được vô cùng rõ ràng. Thì ra, khả năng nghe nhìn của động vật phi thường hơn anh tưởng.
Đi tới lui trong ổ để quen dần với bốn chân và những bộ phận khác trên cơ thể, anh mới dám cúi đầu, chuẩn bị khám phá thứ quan trọng nhất trên người anh lúc này. Không chết trong tai nạn xem như may mắn, nhưng anh sợ, rất sợ! Ít nhất xin ông trời đại từ đại bi ném anh vào thân thể của một con mèo đực!