Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đang lúc Tư Duệ và Viên Tuyết Hinh ngồi ăn bánh gạo cay rất vui vẻ thì điện thoại anh reo vang, nhìn dãy số hiện lên màn hình một cái, lập tức cười nhẹ.
“Cháu nghe đây.”
“Cậu chủ…”
Quản gia khó xử gọi hai tiếng cậu chủ, sau đó nói mấy câu, đại khái là muốn tối nay anh đến nhà hàng A trong thành phố để xem mắt với cô nàng nào đó.
“Tôi đã sắp xếp sẵn rồi, nếu cậu chủ chịu đi thì tôi sẽ đem di vật của bà chủ giao lại cho cậu.”
Di vật? Là vòng tay gia truyền mà mẹ luôn giữ bên mình cho đến khi gả cho lão già kia sao?
Từ lúc người đối diện nghe điện thoại xong, Viên Tuyết Hinh đã phát hiện vẻ mặt nghiêm trọng của anh, cô ăn cũng chẳng thấy ngon nữa, lo lắng hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Tối nay tôi có buổi xem mắt, cô có muốn đi cùng không?”
Tư Duệ nói ra câu này mắt cũng không thèm chớp, làm như đi dạo vậy, còn muốn dắt cô theo? Viên Tuyết Hinh cười méo xệch, chẳng nói được một lời, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy nghèn nghẹn.
“Yên tâm, đến đó ăn một bữa xong rồi về, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Tư Duệ cười an ủi, nhưng mà bây giờ Viên Tuyết Hinh đang còn choáng váng với việc xem mắt của anh, cúi đầu dùng đũa chọc chọc bánh gạo, tâm trạng thoáng chốc tuột xuống đáy.
Anh chống khuỷu tay lên bàn đỡ lấy trán mình, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt luôn sáng rực của Viên Tuyết Hinh nay xị xuống như bánh bao chiều bị ế mà không khỏi mỉm cười. Cô nhóc này, có vẻ đang ghen?
Buổi hẹn của hai người vẫn diễn ra bình thường cho dù chiều đó anh có một buổi xem mắt quan trọng. Tư Duệ canh thời gian đưa Viên Tuyết Hinh về nhà trước, sau đó anh mới rời đi.
Tắm rửa xong, Tư Duệ một mình lái xe đến địa chỉ mà quản gia đưa cho. Đây không phải lần đầu lão già ấy muốn anh lấy vợ, nhưng những lần trước chỉ cần anh không thích đi, ông ta sẽ không ép buộc. Bây giờ lại đem di vật của mẹ ra làm mồi nhử là có ý gì? Không đợi được nữa sao? Mà… chắc chắn ông ta đã làm gì đó, chuẩn bị gài anh rồi.
Tư Duệ biết đây là âm mưu của bố mình, nhưng anh vẫn đến. Anh đứng trước cửa nhà hàng, tựa lưng vào tường rồi nhàn nhã chờ, mãi đến khi quản gia mất kiên nhẫn và gọi cho anh.
[Cậu chủ? Chẳng lẽ cậu không muốn lấy lại vòng tay sao?]
“Nếu bác đưa cho cháu vòng tay trước, cháu sẽ đi.” Tư Duệ không vội, chậm rãi đáp.
“Không được!”
Giọng người bên kia có vẻ gấp gáp, xem ra rất ngạc nhiên vì anh không đến đúng hẹn.
“Bác, đưa cho cháu vòng tay trước. Cháu hứa sẽ ngồi với cô ta 30 phút.”
Tư Duệ lại lên tiếng thỏa thuận, ba mươi phút đã là giới hạn cuối cùng. Đây là Tư Duệ nể mặt quản gia vì ngày trước đã chăm sóc mẹ con anh tận tình, không muốn làm khó ông.
“Cậu chủ… được rồi, xin cậu giữ lời cho, nếu không ông chủ sẽ xử lý lão già này mất!”
“Được.”
Tư Duệ tắt máy, đi vào bên trong. Vừa mở cửa ra đã có không ít người lia mắt về phía anh, âu phục màu nâu ôm sát lấy đôi chân thon dài cao ráo, tóc mái rủ xuống trán, ngũ quan như tạc, hơn nữa da của anh cũng rất trắng.
“Ôi trời, ai đây? Sao giống Tư Duệ quá vậy?”
Cô gái bàn bên kinh ngạc che miệng, lập tức nhận được một cái gật đầu.
“Là anh ta, nhưng anh ta tới đây với ai? Thật là đẹp trai quá, mau lên, mau chụp hình lại, đem về khoe với bạn bè mới được! Oaaaa!”
“Tớ cũng chụp, cậu mau tránh ra, che mất camera của tớ rồi.”
Tư Duệ mím môi, lúc đi lướt qua quản gia ở một bàn gần cửa sổ thì dừng lại, đưa tay ra. Một hộp nhỏ màu hồng nhạt được bọc cẩn thận đặt vào lòng bàn tay anh.
Cẩn thận kiểm tra xong, xác định đúng là thứ mà mình muốn, anh đi về phía cô gái có mái tóc ngắn màu xám khói ở đối diện.
Anh cũng chẳng thèm nói chuyện, chậm rãi kéo ghế ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Lúc này, anh đột nhiên nheo mắt, không ngờ dưới bóng cây thấp thoáng bóng dáng của người quen.
Ai kia? Sao lại giống cô nhân viên đáng yêu của anh vậy nhỉ?
Trốn phía sau một gốc cây ven đường, Viên Tuyết Hinh đang run cầm cập nhìn vào trong. Biết vậy đã bảo anh ta đưa cô theo rồi! Ai ngờ bên ngoài lại lạnh như vậy chứ?
Tư Duệ đột nhiên phì cười, khuôn mặt nghiêm nghị trong phút chốc như bừng sáng lấp lánh.