Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi còn nói dối?” Du Châu hét lên một tiếng rồi lao tới chỗ cậu.
Tông Hiệu Đông chắn ở phía trước, định cá chết lưới rách với hắn ta thì một luồng ánh sáng vàng từ ngoài đánh vào, hất Du Châu lui ra phía sau.
Du Châu hét lên: “Đại sư huynh, chuyện này không liên quan tới huynh, đừng xen vào, hôm nay đệ nhất định phải cho tên phàm nhân chết không hối cải này nếm mùi thống khổ, để hắn ta biết Tiểu Bạch đã phải chết đau đớn như thế nào.”
Đạo nhân áo vàng nghiêm mặt lại, “Ta nghĩ đệ mới là người chấp mê bất ngộ, chuyện năm xưa, đệ không điều tra rõ ràng đã tự ý dùng phép thay đổi số mệnh của người phàm, đệ không biết như vậy là phạm luật trời sao?”
“Người giết Tiểu Bạch năm đó chính là hắn, đệ không thể sai được, hơn ai hết, huynh phải biết tình cảm giữa đệ và Tiểu Bạch sâu cỡ nào chứ, từ khi nó mở mắt thì đã đi theo đệ rồi, đệ có thể không báo thù cho nó sao?”
Đạo nhân áo vàng thở dài, đi tới trước mặt Tông Hiệu Đông, “Các ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ cho các ngươi một công đạo.”
Sau đó lại nhìn Phương Huyên, “Ngươi theo ta.”
“Không thể.” Tông Hiệu Đông nói chắc như đinh đóng cột.
“Nếu ngươi muốn giải quyết dứt chuyện này thì để hắn theo ta, ta đang giúp các ngươi.”
“Tôi không tin các người.” Tông Hiệu Đông vẫn cảnh giác nhìn y, không thỏa hiệp.
“Ta lấy đạo hạnh ngàn năm của ta thề với ngươi, được rồi chứ?” Đạo nhân áo vàng bất đắc dĩ nói.
“Đại sư huynh, sao huynh phải làm vậy, huynh muốn giúp bọn hắn đối phó ta?” Du Châu khó tin nhìn y.
“Đủ rồi.” Đạo nhân áo vàng quát, giơ tay một cái định thân Tông Hiệu Đông lại, một tay kéo Du Châu, một tay đặt lên trán của Phương Huyên.
Toàn bộ ký ức của Phương Huyên hiện lên trên mắt Du Châu, ngay cả chuyện Tiểu Bạch muốn giết cậu cũng thế.”
“Không thể nào, sao Tiểu Bạch có thể lấy oán báo ơn, ta không tin.” Du Châu điên cuồng gào lên.
“Ngươi vì con súc sinh kia phạm vào luật trời, tự ý thay đổi vận mệnh của hắn, cũng may hắn gặp được người có mệnh Kiếm Phong Kim, phù hợp với mệnh cách của hắn nên có thể cứu vãn, nếu không ngươi chắc chắn sẽ bị xuống trần gian chịu khổ vạn kiếp, mãi mãi không được phi tiên.”
Hoàng Y giải trừ thuật định thân cho Tông Hiệu Đông, anh vội vàng ôm lấy cậu, lui về phía sau, hung ác quát lớn, “Giỏi cho tên tiểu nhân tự xưng là tiên nhân như ngươi, cho dù phải kiện lên ngọc hoàng đại đế ta cũng sẽ bắt ngươi trả giá.”
Hoàng Y chấp tay thỉnh tội, “Lần này là sư đệ bần đạo phạm sai lầm, cũng do bận đạo không sớm phát hiện, bần đạo ở đây thỉnh tội với các vị, bận đạo sẽ lập tức dẫn hắn về trị tội, cho các vị một lời công đạo.”
“Muốn tự xử, đừng hòng, hôm nay chúng ta quyết không tha cho tên yêu đạo thối tha này.”
Phương Tín và Phương Hạ Lan nhảy ra canh ở cửa, bày ra bộ dạng muốn đi cứ bước qua xác của ta, căn bản không nghĩ tới người ta có thể trực tiếp phi thăng.
Hoàng Y bất đắc dĩ nhìn đám phàm nhân ở đây, lại nhìn sư đệ của mình nóng nảy không yên muốn tìm cách thoát thân, thầm thở dài một hơi, giơ tay lại, ấn vào đầu Du Châu một cái.
“Đại sư huynh, tại sao…” Chưa kịp nói xong, hắn đá hộc máu ngã xuống đất.
Hoàng Y không nhìn hắn, quay sang nhìn những người khác, nói: “Bần đao đã hủy đạo hạnh ngàn năm của hắn, sau khi trở về thiên giới sẽ xử đúng tội, các vị yên tâm, bần đạo sẽ bù đắp thiệt thòi của các vị suốt bao năm qua, tuyệt không thiếu.”
Phương phu nhân cười lạnh, “Bù đắp thế nào, các ngươi khiến nhi tử của ta chịu khổ suốt mười năm, lại lưu lạc thêm mấy năm nữa, các người dùng gì để bù đắp đây?”
Bà đưa mắt nhìn Phương Huyên, buồn bã nói, “Nương xin lỗi con, là nương nợ con, con chịu trở về gặp nương, nương có chết cũng nhắm mắt.”
Phương Huyên vội lắc đầu, “Không, con không hận nương, chỉ là con…” Chỉ là lòng con rất đau mà thôi.
Những oan uổng không thể nói ra.
Những trận đòn roi đau đớn không hiểu nguyên nhân.
Những lời nói nhục mạ đâm thẳng vào tim.
Trải qua bao nhiêu ký ức đau khổ, cậu đã không còn cách nào coi như không có chuyện gì mà chấp nhận bọn họ nữa rồi.
Không hận, nhưng cũng không tha thứ…
Hoàng Y nhìn cậu và Tông Hiệu Đông, nói: “ Hai ngươi yên tâm, ta sẽ đưa các ngươi trở về thế giới của các ngươi, đồng thời, ta sẽ phù hộ các ngươi và người nhà của các ngươi có thật nhiều phúc phần, cả đời phú quý, không lo bệnh tật.”
Tông Hiệu Đông định nói thì Phương Huyên đã cắt ngang, cậu rũ mắt buồn bã nói: “Được, chỉ cần như vậy là đủ rồi.” Nếu những gì cậu chịu có thể đổi lấy bình an cho người thân, vậy thì cậu cũng không còn gì oán trách.
Hoàng Y hài lòng gật đầu, túm lấy Du Châu biến mất ngay trước mặt mọi người.
Từ không trung vọng lại một tiếng nói, “Cho ngươi hồng ngọc, khi nào muốn về, cứ cầm nó nhắm mắt tập trung nghĩ tới là được.”
Trên tay Phương Huyên đột nhiên xuất hiện một viên ngọc màu đỏ sáng chói.
“Huyên Nhi… Con ở lại đi được không, chúng ta muốn bù đắp cho con.” Sau khi Hoàng Y biến mất, Phương phu nhân lập tức trở nên khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, bà được Phương Hạ Lan dìu tới trước mặt cậu, rơi lệ níu giữ cậu.
Phương Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, “Chuyện trước kia đã sáng tỏ, con không trách mọi người, nếu không vì như vậy, con sẽ không gặp được tướng công, sẽ không có Bối Nhi. Con đã có trượng phu, phải đi theo trượng phu…”
Cậu quay lại vẫy tay với Bối Bối.
“Cha.”
Cậu bế bé lên, dịu dàng nói, “Ngoan, đây là ngoại tổ mẫu.”
“Ngoại tổ mẫu.” Bé nói theo.
Phương phu nhân bật khóc nức nở ôm bé một cái. Từ trong tay áo lấy ra một con rối vải, “Đây là con rối vải tự tay nương may, mười nằm trước đã muốn đưa cho con, nhưng mà… Huyên nhi, bây giờ con có nguyện ý nhận lấy nó không?”
Phương Huyên đưa bàn tay ra, run run nhận lấy, ngón tay khẽ vuốt ve con rối, trên môi nở một nụ cười chua xót, cậu khẽ gật đầu với bà một cái, ôm lấy con rối đi sang bên cạnh.
Cậu đi tới trước mặt Phương tướng quân, nước mắt chảy dài, “Đây là ngoại tổ phụ.”
“Ngoại tổ phụ.”
Phương tướng quân giang tay ôm cả hai cha con vào lòng, “Ngoan, hai đứa đều ngoan.”
Ôm cậu vào lòng, hài tử lanh lợi đáng yêu năm xưa nay đã trưởng thành, đã thành gia lập thất, có lẽ sai lầm năm xưa sẽ không cách nào hàn gắn được, nhưng chỉ cần nhi tử còn sống, khỏe mạnh, cho dù bắt ông đổi những năm tuổi thọ còn lại của mình ông cũng bằng lòng.
Cậu rời khỏi cái ôm của ông, lau nước mắt, tiếp tục tiến tới chỗ Phương Hình, Phương Tín và Phương Hạ Lan.
Bé cũng lần lượt gọi đại cữu, tam cữu, a di.
Lùi ra sau hai bước, phương huyên quỳ xuống trước mặt Phương tướng quân và Phương phu nhân vái lạy ba cái.
Cậu đứng dậy, quay lại chỗ Tông Hiệu Đông, đưa viên hồng ngọc cho anh, nức nở gọi: “Ông xã…”
“Ngoan, anh và con sẽ mãi ở bên em.” Tông Hiệu Đông hôn lên trán cậu một cái.
Phương Huyên mặt đầy nước mắt quay đầu lại nhìn thân nhân của mình lần cuối, ba người từ từ biến mất trong không trung.
“Huyên Nhi…” Phương phu nhân gào khóc gọi theo.
Mở mắt ra, Phương Huyên thấy mình đang ở trong phòng, bên cạnh là Tông Hiệu Đông và Bối Bối đang nhìn mình chằm chằm, trong tay vẫn còn cầm một con rối vải.
Cậu nghiêng người về phía trước ôm chầm lấy anh, òa khóc nức nở.
Hết truyện.