Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy hôm sau, mọi thứ đã dần ổn định và đi lại vào quy luật cũ nhưng đám người trong Y.A.P không hiểu sao vẫn hằng ngày bận rộn. Anh đã quá mệt mỏi với mấy hôm nay rồi. Anh không còn muốn tương lai tiếp tục xảy ra chuyện như này nữa.
"Hay thôi, bọn mình tới Iceland đi."
Anh cất tiếng hỏi, anh thực sự không muốn tiếp tục tranh chấp như này nữa, chi bằng cứ đến một nơi không ai quen biết mình, cứ thế bình yên mà sống. Nhưng cô lắc đầu.
"Tới đấy sống không thoải mái, nữ hoàng chắc chắn sẽ lôi em vào cung điện, càng không thể tới Anh, em thật sự sai lầm khi đã đi du học ở đó."
Anh khó hiểu: "Tại sao?"
À phải rồi, cô hình như chưa từng kể với anh chuyện này. Nhưng anh có hỏi bao giờ đâu, sao mà cô nhớ để kể cho anh được.
"Anh có biết Đình gia bắt nguồn từ đâu mà lớn mạnh không?".
Sự nghi ngờ dâng lên trong lòng, anh khó hiểu lại càng thêm khó hiểu nhìn cô, đợi câu trả lời.
"Cụ tổ Đình gia chính là ông của bà ngoại ấy, là con trai cả của hoàng tộc Anh Quốc, cũng chính là Hoàng thái tử. Sau này thì cụ từ bỏ vương vị, kết hôn với một thương nhân nhỏ người châu Á và rồi...Đình gia cứ thế hình thành."
Anh trố mắt nhìn cô, tựa như không thể tin nổi. Anh vậy mà lại lấy trúng tiểu công chúa. Rốt cuộc thì tại sao bao nhiêu thân phận tôn quý nhất trên thế gian này đều có tên cô xuất hiện vậy?
"Vậy là...em là tiểu công chúa hoàng gia?"
Cô lắc đầu: "Không có, cụ tổ từ bỏ vương vị thì em đâu được tính là tiểu công chúa. Nhưng hồi đấy ở Anh Quốc, lúc ở ga tàu em bị mất ví nên đành cuốc bộ về nhà, nào ngờ lúc đấy gặp một đứa bé bị lạc liền hỏi đường rồi đưa thằng bé về nhà. Lúc thằng bé bảo vệ sĩ luôn ở bên nó nên không biết rõ đường, hôm đó bị lạc mới lần đầu tự đi lại một mình, em còn không tin cơ. Lòng vòng một lúc thằng bé đưa em tới điện Buckingham, em hoảng luôn. Vì em làm được việc lớn nên họ định sẽ khen thưởng em trước truyền thông nhưng em bảo không cần và thế là em được hỗ trợ học bổng đại học vì hồi đấy em chỉ được học bổng bảy mươi phần trăm thôi. Là nhà vua, nhà vua bảo nhìn em rất quen mắt và rất đáng tin nên cho phép em hàng ngày có thể đến điện để thưởng trà chiều cùng ông ấy. Đức vua ngang hàng với bà ngoại em, theo đúng lí thì ngài ấy phải gọi bà em bằng chị. Xong có lần bác Đan Lạc với mẹ đến điện để bàn về việc hợp tác bất động sản, hôm đấy tình cờ em lại đưa hoàng tử đi về từ trường học thế là gặp hai người họ. Đến lúc đấy mới biết là họ hàng xa. Xong nghe tin phát em ngất luôn. Từ lúc đấy tới tận khi em hoàn thành học tập ở Anh để sau đó tới Trung Quốc để học diễn xuất thì em sống ở cung điện, hằng ngày có vệ sĩ ở bên như người hoàng gia. Thật sự em cảm thấy không thoải mái."
Anh tới ngồi cũng không vững, trượt xuống ngã ngay trên giường.
"Ôi mẹ ơi! Kiếp trước con cứu cả thế giới hay sao mà lại may mắn vậy? Nguồn gốc quý tộc châu Âu, sở hữu khối tài sản tư hàng đầu thế giới, thiên kim thừa kế một đại gia tộc châu Á có nguồn gốc hoàng gia...tất cả đều ở trong vợ mình?"
Anh như không tin vào mắt mình.
"Chứ sao nữa, nữ hoàng Iceland là con dâu của hoàng gia Anh nên các anh mới dễ dàng có thể nhờ được về các quy định của yến tiệc hôm đó nếu không các anh nghĩ làm thế nào mà mấy anh có thể dễ dàng hành động ở thị trường không phải địa bàn của mình. Chính vì từ trước nữ hoàng không biết em là người Đình gia hay đúng hơn là không biết em là cháu của cô ấy nên mới để em yên ổn bên ngoài còn bây giờ thì làm sao sống yên được chứ."
Anh lau mồ hôi hột chảy dài trên trán. Thật đáng sợ. Cứ như mơ vậy
"Vậy nếu khi xưa cụ tổ thừa kế ngôi vua thì bây giờ..." - Anh ngập ngừng hỏi tiếp.
Cô lắc đầu: "Thì khi đó có chết em cũng không nhận quyền thừa kế đâu, em không thể chịu đựng được quyền lực ngai vàng. Từ lúc cụ tổ lập nên Đình gia đã định sẵn cho con cháu mang một dòng máu không "pha nhiễm tạp chất" của xã hội nên đa phần con cháu Đình gia đều rất hời hợt với quyền thừa kế. Có thể kể tới cụ ngoại của anh Kim Thần và mẹ anh ấy - bác Đan Lạc, từ bỏ hết thảy mọi thứ của cải của Đình gia."
Thật không ngờ một gia tộc lớn như vậy lại không có nội chiến gia tộc. Giờ anh hiểu vì sao khi anh quen cô, anh thiếu nổi bật như thế, chỉ là một thằng nhóc bình thường như thế mà người Đình gia vẫn chẳng soi mói gì, đơn giản vì họ đâu để ý tới điều đó. Điều Đình gia thật sự muốn không phải là tiền bạc và của cải, thứ họ muốn có là hạnh phúc và bình yên.
"Có phải là do chiến tranh nội bộ hoàng tộc nên cụ cố mới bỏ đi đúng không?"
Cô gật đầu. Chính xác là như vậy.
"Cụ em ngày xưa kể cho em là cụ có một em họ rất đáng yêu, có tóc màu vàng, mắt màu lam rất đẹp. Không phải giống mắt ba em đâu mà là kiểu như bầu trời mùa thu ngày giông ý, kiểu hơi âm u mà vẫn sáng trong ý. Lúc đấy cụ cố thường hay đưa cụ sang Anh chơi. Khi ấy em gái út của cụ cố tức là bà của đức vua hiện tại là đang nắm quyền trị vì. Hình như là quan hệ của cụ cố và em út của cụ cố rất tốt. Theo bà ngoại kể thì ngày xưa sau khi hoàng tộc đấu đá thì tất cả đều bỏ mạng trừ cụ cố và em út ấy. Ban đầu cả hai người họ đều định cùng nhau sẽ đi nhưng về sau khi chưa kịp đưa người còn lại đi thì cụ cố đã không thể thực hiện được bởi vì ngôi vương đã được truyền lại. Nhưng bởi vì cả hoàng tộc đấu đá nhau nên chỉ có mình cụ cố là thương em út của cụ, thành ra thân thiết tới tận đời cháu đời con. Điều này chắc là lí giải hợp lí nhất cho lí do tại sao nhà vua lại tin tưởng em như thế."
Anh ra hiệu cho cô dừng lại, để mình nói:
"Vợ! Hay ly hôn đi, áp lực như này sống không có nổi."
Cô nheo mắt rồi ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống rồi hôn anh chụt một cái làm anh đờ cả người.
"Chưa trả hết nợ nữa mà!"
Anh vui vẻ ôm cô vào sâu trong vòng tay mình, lần nữa cúi đầu xuống hõm cổ cô mà hít lấy hít để mùi hương ấy.
"Thôi được rồi, chúng ta cần xử lý xong vụ này. Em nhận một bộ phim rồi, khi ổn định thì đi quay được không? Đã gần hai năm mất tích trong giới nghệ sĩ rồi."
Anh lấy làm không vui. Nghỉ ngơi cho tốt đi rồi làm gì thì làm, ai lại cố chấp chạy đi lung tung chứ. Nhưng vẫn đáp:
"Không sao, anh nghe em hết."
Anh đành chấp nhận để cô quay lại giới giải trí nhưng với điều kiện là phải chăm sóc bản thân thật tốt, chỉ cần một vết thương nhỏ thôi cũng đừng hòng quay phim.
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Đã quá lâu không được chơi thoải mái, cô muốn làm gì đó cho khuây khoả lắm rồi.
"Sắp đầy tháng hai đứa nhỏ rồi, cũng phải chuẩn bị gì đó thôi. Mà mấy hôm nay thời tiết sang xuân nữa, nồm ẩm khó chịu quá, chẳng muốn ở nhà nữa, mong mọi thứ nhanh qua rồi bọn mình đi nghỉ mát một thời gian cho khuây khoả."
"Đợi mọi thứ ổn định hẳn đã. Rồi chúng ta tới Na Uy, ở đó cũng có tuyết và cực quang, hoặc là tới bãi biển, ngâm mình trong làn nước xanh màu ngọc của biển Na Uy còn có cả những thung lũng và đồi thấp xanh ngát, đúng như chúng ta thích, nghỉ ngơi thật đã rồi trở về. Có muốn không?"
Cố gật đầu lia lịa.
Anh đứng lên, bế hai đứa bé vừa mới tỉnh giấc từ trong nôi ra, đặt lên giường. Anh ngắm nghía chúng một lúc lâu liền lấy tay bẹo má làm chúng đỏ hết má.
"Vợ, em nói xem tại sao em có thể sinh ra hai thiên thần vậy?"
Cô nhìn hai đứa nhỏ rồi lại nhìn anh, cười: "Vì hai đứa không phải Tình Địch."
Anh nhớ lại đỏ bừng mặt.
"Hồi đấy là do bồng bột, bỗng dưng bị chiếm tiện nghi nên daddy mới dỗi hai đứa thôi bây giờ thật chỉ muốn được ngắm hai đứa mỗi ngày.
"Thông tin mới nhất: Mễ Hoà - chủ tịch tập đoàn Mễ Thị cùng với đồng bọn mới bị bắt vào ngày hôm qua ngay trong buổi hầu toà đầu tiên diễn ra cách đây chỉ khoảng mười lăm phút đã kết án với các tội danh về: Một, tội danh về vi phạm thương mại: rửa tiền, xung công công quỹ công, lạm dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản, cưỡng đoạt tài sản riêng của gia đình vợ. Hai, tội danh về dân sự: Chống phá người thi hành công vụ, bắt cóc, giam giữ người trái quy định. Bên cạnh đó, Mễ Hoà chính là hung thủ đứng sau là người đã chỉ đạo nhiều vụ tàn sát, giết người và gây thương tích hàng loạt. Cuối cùng là về chính trị, hắn đã sử dụng lỗ hổng trong hệ thống chính trị quốc gia, một mặt luyện tập lính tinh nhuệ với mưu đồ phản quốc.
Kết thúc bản án, toàn tuyên án: Bị cáo Mễ Hoà tham vọng quá lớn, tàn sát không ghê tay, mưu đồ lật đổ chính quyền làm ảnh hưởng lớn tới an toàn đất nước. Tuyên án: Tử hình."
Nghe đến đây, anh nở một nụ cười mãn nguyện, cuối cùng thì hắn ta cũng phải trả giá rồi. Ba mẹ anh có nhìn thấy không? Mọi tổn thương mà cô phải chịu cũng sắp được trả rồi. Ông trời đúng là không phụ lòng người, ông trời đúng thật sự là có mắt...