Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Chư và mẹ vợ kế ông ta là Hạ Hảo lão phu nhân đem người xông hẳn vào phòng khách Đình gia, ngang nhiên định đem Hạ Hảo Lam đi.
"Bình tĩnh, chúng tôi cần nói chuyện với các người."
Bà cô phi gậy ở gần đấy, một ném chắn ngang cửa ra vào.
"Bà à, bà già rồi, bắt nhầm người rồi cũng đừng nên nhầm tới người Hạ gia chúng tôi thế chứ. Chẳng ai lại động tới gia tộc lớn nhất phía Nam đất nước cả."
Bà cô nhăn mặt, từ trước tới nay chưa từng có ai chê bà là bà già cả. Lại còn chê bà nghèo?
"Này lão kì cục! Ông đọc kĩ tên cảnh viên không? Nhìn kĩ mặt bà tôi không thế?"
Nghe tới đây, Lý Chư khó hiểu.
Lão ta nhìn lại bà ngoại cô, run sợ ngã ra.
"Yến! Nói cho Lý tiên sinh nghe."
Bà cô đương nhiên là hiểu rất rõ mọi hoạt động của Vân Thiên không thì làm sao có thể không cần nhờ tới Đình gia vẫn có thể một mình hỗ trợ Tinh Vân Diệu và Vân gia đi lên khỏi khủng hoảng chứ.
Vân Thiên cầm tờ xét nghiệm ADN trên tay, nhếch mép chuẩn bị làm loạn tại Đình gia.
"Bác đừng nói là không nhận ra cháu chứ...bác cả?"
Lý Chư tức giận nhìn Vân Thiên.
"Đổng Vân Thiên! Đây là cách con nói chuyện với trưởng bối đấy à?" - Hắn tức giận quát lên.
"Ấy, đừng tức giận như thế. Đây là chuyện nội bộ Hạ gia, cháu có thể đưa họ về Hạ gia được không? Hôm nay là ngày vui của Đình gia, không ở đây làm phiền mọi người nữa."
Vân Thiên nhìn Lý Chư lắc đầu rồi quay ra nói với bà ngoại cô. Bà cô nghe thế do dự đồng ý.
"Nhưng, cháu phải tống Hạ Hảo Lam kia về nơi cô ta phải tới đã."
"Bác yên tâm. Cháu chồng bác là người đứng đầu Vân gia đời kế tiếp cơ mà, chỉ kém mỗi cháu gái bác thôi."
Người Hạ gia đi khỏi, phút chốc Đình gia cũng thưa hẳn đi.
Cô bế con ngồi trên đùi anh vùi đầu vào lồng ngực phập phồng quen thuộc. Lâu lắm rồi không được mê man trong mùi hương ấy, cô thật sự nhớ cảm giác này. Mặc dù trên cơ thể anh có hơi ám mùi thuốc ngủ nhưng mùi hương cơ thể thì vẫn còn, dù là dính mùi thuốc ngủ khó chịu ấy thì cô cũng chẳng quan tâm nữa, chẳng có gì to tác cả. Đối với cô lúc này mà nói, không cần là người thừa kế Đình gia, không cần là chủ nhân đế chế The I.L.Y hàng đầu, cũng không cần là đứa bé mang dòng máu hoàng gia Anh quốc hay là phu nhân tập đoàn công nghệ P.Y Technology, chỉ cần như bây giờ là hạnh phúc lắm rồi.
Mạc Kim Thần và Phùng Tiểu Ly cũng sắp tổ chức đám cưới, hai đứa bé cũng lớn lắm rồi, tiểu Y cũng sắp vào lớp một, gần đây cũng đổi tên thành Mạc Kim Triết do Phùng Tiểu Ly không muốn con mình có cái tên khó nghe như vậy. Còn đứa bé thứ hai thì tên là Mạc Kim An, bây giờ cũng sắp đi mẫu giáo rồi. Gia đình bốn người họ đang đợi đoạn tang cô được ba năm thì mới làm lễ cưới vậy mà giờ biết rằng cô chưa chết coi có tức không cơ chứ, quanh đi quẩn lại tuần sau liền tổ chức luôn rồi.
Y Lãnh cũng đăng kí kết hôn với Kiều Khiêm rồi, hai người bọn họ cũng rất bí ẩn. Hôm trước ra mắt thành công, hôm sau liền lập tức triển luôn mà không ai biết gì. Đúng thật là, chỉ vậy là nhanh.
Con gái của Khanh Phi và Tiêu Kỳ cũng đã năm tháng, rất dễ thương. Tuy là rất khó khăn nhưng hai người ấy cũng có con rồi. Thấy bảo khi Khanh Phi mang thai Tiêu Kỳ liền không một phút nào rời mắt, luôn luôn bảo vệ. Chỉ cần là Vân Thiên buồn ngủ, Tiêu Kỳ khắc sẽ tới bên nằm cùng, luôn ở bên vợ mình, hai tư trên hai tư không lệch giây nào. Hình như là tới cả lúc tắm cũng vậy...
Bảo Mạch Kha và Vân Thiên cũng vậy, là một cô công chúa nhỏ, rất xinh đẹp, tuyệt nhiên là thừa hưởng từ cha mẹ con bé. Một người là tiểu nam thần, ca sĩ, ngôi sao hạng A của làng giải trí phía Nam, mang danh thiên sứ hạ trần. Một người là nữ thần của các bộ phim, mỗi bộ phim Vân Thiên tham gia đều là những cực phẩm. Đấy, sự kết hợp hoàn mĩ như thế thì còn phải hỏi nhan sắc của đời sau sẽ như nào nữa chứ.
"Ai có thể nói rõ cho cháu chuyện của Hạ Hảo Lam không?" - Mạc Kim Thần cũng chưa biết gì về vụ này.
"Nghe mẹ em nói là đủ hiểu rồi còn gì, rõ ràng ai cũng hiểu Hạ Hảo Lam không phải con cháu Hạ gia mà là người nhà họ Mễ. Thôi, không thèm nghe đâu, bọn mình lên phòng đi."
Cô đáp lời Mạc Kim Thần rồi quay sang nói với anh. Anh gật đầu rồi sau đó liền bế cả ba mẹ con lên, một mạch đi thẳng.
"Bọn con lên nhà đây ạ, mọi người ngồi nói chuyện."
Dứt lời thì bóng lưng anh cũng khuất sau lối rẽ cầu thang gỗ dài ấy.
Ở phòng khách, đến lúc này Mạc Kim Thần và các con cháu khác vẫn chưa hiểu được ý là sao thì mẹ cô lên tiếng.
"Như này cho dễ hiểu nha. Bà ngoại của Hạ Hảo Mĩ Ái - trưởng nữ của Hạ Hảo tộc tức là vợ đầu tiên của Hạ Hảo lão gia có đẻ ra một người con gái thì theo quy định Hạ gia thì luôn luôn phải kết hôn với những gia tộc đủ hai yếu tố: một là đủ tiềm lực kinh tế để giúp Hạ gia phát triển, hai là tiềm lực đó không được lớn hơn Hạ gia để tránh thâu tóm Hạ gia. Vì thế nên con cái dù là trai hay gái đều phải theo họ Hạ nếu không sẽ bị quay lưng bất cứ lúc nào, đặc biệt là Hạ Hảo tộc. Thế nên khi con gái Hạ Hảo lão gia ra đời, đương nhiên mang họ Hạ thì không nói, sau đó kết hôn với công tử họ Lý - Lý Chư thì sinh ra con gái cũng phải theo họ Hạ là Hạ Hảo Mĩ Ái. Tuy nhiên! Sau đó bà ngoại Hạ Hảo Mĩ Ái mất, Hạ Hảo lão lấy vợ mới chính là Hạ Hảo lão phu nhân hiện tại, đồng thời cũng là người của Mễ gia. Khoảng thời gian đó mẹ Hạ Hảo Mĩ Ái đang mang thai một đứa bé nhưng khi sinh ra, Hạ Hảo lão phu nhân đã không ngại mà tráo đổi đứa con của Mễ gia cũng mới sinh nhưng bị tung tin là chết yểu. Còn đứa bé kia lại bị bà ta thẳng tay đem vứt bỏ. Tàn nhẫn hơn là bé trai tiếp theo cũng vậy. Sau khi đưa được người họ Mễ vào Hạ gia thì bà ta âm thầm đào tạo, ngày đêm tìm cách thâu tóm Hạ gia vì thế mới xảy ra nhiều biến động tài chính trong Hạ gia như vậy và cũng vì thế nên Hạ Hảo Lam lại không giúp đỡ Hạ gia mà về phe Mễ Hoà thôn tín thị trường truyền thông. Nhưng cuối cùng đến lúc gặp nguy hiểm thì chúng vẫn giẫm lên nhau để chạy rồi hại cả chúng ta mà thôi, chẳng còn thứ gọi là máu mủ đâu."
Cả khán phòng lạnh người nhìn nhau. Không ngờ nội bộ Mễ gia lại mưu mô hiểm ác như thế, không ngờ Hạ gia độc tài như vậy cũng bị lừa, không ngờ tất cả những chuyện như thế đã xảy ra.
"Còn hai đứa bé thì sao ạ?"
"Bọn trẻ đó cũng đã tìm thấy tung tích rồi, bây giờ đang được một gia đình bình thường khác nhau nhận nuôi, mấy ngày trước cũng nhận mẹ rồi nhưng chưa về Hạ gia ra mắt vì chuyện của Hạ Hảo Lam. Nhưng kệ đi, giờ để ý chuyện Đình gia này. Bao giờ thì tổ chức họp báo để công bố người thừa kế? Cứ đà này Đình gia không có người thừa kế mất, đứa nào cũng thờ ơ, không cẩn thận Đình Thị sụp đổ lúc nào không hay."
[...]
Trên phòng cô và anh.
Gia đình bốn người đang ôm nhau trên chiếc giường lớn. Hai đứa trẻ ngủ rồi, chỉ còn cô và anh nằm bên nhau, thủ thỉ.
"Phi Phi, em lại gầy đi rồi..."
"Nhìn lại xem, người tiều tụy là anh mới phải. Hai năm qua chắc gì còn được sáu bảy cân."
Anh bây giờ gầy lắm, gầy lắm, hai bọng mắt cũng rất rõ. Tuy vẫn là nam thần trong giới nhưng rõ ràng là đã xuống sắc rồi.
"Nếu như anh cứ thế này thì sớm muộn fan của anh cũng bỏ anh theo anh cả hết."
"Thì sao chứ? Chẳng phải lần nào anh ốm em cũng về sao? Sau đó còn bắt mẹ bảo với anh là anh nằm mơ thôi nữa. Anh đúng là cũng từng mơ xuân nhưng khi mơ anh cũng chẳng có cởi quần áo, mà đã mơ xuân thì sao mà anh tự chủ sử dụng biện pháp an toàn nhỉ? Thế mà anh nhớ lần vào ngày 31 tháng 1 năm nay, hôm đó anh bị ốm, anh thấy em về... nằm bên cạnh anh nữa... Còn có...thay đồ cho anh... sau đó thì..."
Cô đỏ mặt xấu hổ: "Âyyyyyy! Đừng nhắc tới nữa! Có biết là xấu hổ lắm không hả?"
Cô đỏ mặt tía tai trách móc anh! Ai da, xấu hổ chết mất. Hôm đó nghe tin anh bị sốt cao tận 41 độ, cô không thể nào ngồi yên một chỗ, đành để đêm đó không ngủ, tức tốc chạy mưa về nhà, trèo cửa sổ vào phòng. Lúc đấy thấy phòng ngủ nhỏ sáng đèn, biết là mẹ đang ở bên phòng hai đứa bé nên mới không dám chạy sang sợ có cả ba ở đấy, thế là đóng cửa, khoá trái lại. Nào ngờ một lát sau cô nhận được tin nhắn của mẹ, bảo rằng biết cô đang ở cạnh anh nên cô chăm sóc cho anh còn ba mẹ cô đưa hai đứa bé sang bên biệt thự của ba mẹ cô không cô ở nhà như thế sẽ dễ bị nghi ngờ.
Thế là đêm hôm đấy anh vẫn sốt cao, răng lại cắn chặt, không tài nào cho anh uống thuốc nổi đành phải dùng miệng cho anh uống. Chính vì thế trong cơn mơ màng, anh nuốt thuốc xuống liền lật người cô lại, theo thói quen từ sau khi cô sinh, sử dụng biện pháp an toàn cẩn thận rồi thì mà "hành sự".
"Vợ, hay là bây giờ...mình "lao động" đi?"
"Còn con?"
"Để anh đem chúng nó sang phòng của A Kỳ cho ngủ chúng với chú dì."
Anh lập tức bế hai đứa bé sang căn phòng cách đó cả một dãy hành lang. Chỉ có cô một mình ngồi trong phòng. Một lúc sau, chưa đầy năm phút, anh quay lại với một túi nhỏ.
Anh tiện tay vứt túi đó lên giường, vơ lấy một hộp trong số đó, bóc ra, lấy ra thứ cần lấy.
Anh nhìn lại cánh cửa ra vào chưa đóng liền bước ra đóng lại rồi vội quay vào.
"Nhanh thôi, anh chịu hết nổi rồi."...