Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hừ." ông thở mạnh bỏ đi. Anh nhìn theo bóng lưng ông chỉ biết cúi đầu. Lòng anh càng nặng nề. Anh nên bị đánh, không chỉ một cái mà nhiều cái khác nữa, lồi lầm anh gây ra khó mà sửa chữa được.
Anh lò mò đi theo, ra đến xe anh định bước vào nhưng giọng nói ông Đông làm anh khựng lại.
"Mày đứng im đó, tự bắt xe về. Giống như mày bỏ Yên Nhi lúc nửa đêm đi cùng mấy cô gái khác vậy. Giờ mày đi bộ mà về công ty, nhớ là đi bộ, không phải đi xe. Dám kêu taxi tao đánh gãy chân mày."
Nói xong ông ra hiệu cho thư ký Lục lái xe. Lục Ngạn nhìn anh, thở dài bất lực, thầm nghĩ.
"Gieo nhân nào gặp quả nấy thôi, Đông tổng khi xưa hại phu nhân ra sao thì hôm nay người chịu báo ứng việc mình làm. Đáng đời nhà anh."
Anh nhìn Lục Ngạn ra hiệu cho xe chạy đi, nhìn chiếc xe khuất dần, anh bất lực đi bộ về công ty. Vừa đi anh vừa nghĩ về chuyện trước đây mình làm. Lời nói ông Đông làm anh bất giác nhớ lại.
Tối hôm ấy, cái ngày sinh nhật công ty, anh đã đưa cô đến công ty dưới danh phận là phu nhân nhà Đông gia,nữ chủ nhân duy nhất có quyền tại đây. Nhưng anh đưa cô đến bữa tiệc đó chỉ là bất đắc dĩ buộc anh phải đưa cô theo.
Cũng tối hôm ấy, cô hỏi anh.
"Chồng… à không Đông thiếu gia, nếu sau này em không có ở đây anh sẽ làm gì?"
Anh thờ ơ đáp mà không để ý đến cảm xúc của cô "Đương nhiên tổ chức ăn mừng rồi sau đó rước tiểu Yến về làm phu nhân nhà Đông gia."
Cô nghe vậy, cổ họng nghẹn lại muốn nói rồi lại thôi. Cô nhìn anh, khóe mắt đã động 1 tầng sương mờ ảo.
Anh nhìn cô vẻ mặt khinh bỉ nói.
"Cô nên nhớ, hôm nay tôi đưa cô đến đây là do bất đắc dĩ mới làm. Đáng ra vị trí ngày hôm nay của tiểu Yến, chứ không phải cô. Cô lo mà diễn tròn vai thiếu phu nhân của mình đi, đừng làm tôi mất mặc."
Nói xong, anh bỏ đi, để lại cô bơ vơ nhìn theo bóng lưng anh. Cô cố kìm nước mắt, nhẹ nhàng cầm ly rượu đi tiếp khách. Tiệc tàn, mọi người dần ra về. Lúc này chỉ còn cô và anh, anh đi giải quyết công việc để lại cô đứng một mình ở cổng. Từng đợt gió lạnh thổi qua làm cả người cô rung lên từng hồi. Nhưng cô vẫn ở đó, đợi anh, đợi anh đến cô muốn gần anh thêm một chút.
Ước nguyện cô đã thành sự thật, khoảng 10 phút sau anh lái xe đến chỗ cô, hạ cửa kính xuống, giọng nói anh vọng từ trong xe ra.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về."
Cô vui vẻ bước vào, cài dây an toàn cứ nghĩ cả hai cùng nhau về nhà, nhưng trên đường đi anh nhận được điện thoại của Tiểu Yến, cô ta nói cô ta đang bệnh muốn ôm anh. Anh nghe vậy, vội vàng đến vứt bỏ cô trên đường cao tốc giữa đêm khuya gió lạnh. Cô nhìn chiếc xe lao như bay chạy đi bất giác nở nụ cười, nụ cười bi thương.
Đường cao tốc, xe qua lại tấp nập nhưng không ai chịu dừng lại cho cô gái nhỏ hóa giang, về một đoạn, nhìn những chiếc xe chạy qua, cô cứ nghĩ giống bản thân mình, cô cũng từng như những chiếc xe ấy chạy theo anh, nhưng mãi không đuổi kịp.
Cô nhìn lên bầu trời cao, thở dài rồi cất từng bước về nhà. Càng về đêm trời càng lạnh, trước người cô chỉ mặt một chiếc đầm, từng đợt gió thổi qua làm cả người cô đông cứng. Cô cứ thế cứ đi, đi mãi đi mãi.
Nghĩ đến đây, bất giác trái tim anh đau nhói, anh hối hận hành động của mình, cái hành động ngu ngốc ấy của bản thân. Anh cất bước đi, từng bước về công ty.
Người đi đường họ đều chú ý đến anh. Một chàng trai đẹp trai mang trên mình bộ âu phục lịch lãm nhưng lại đi bộ. Mọi ánh mắt đều nhìn về phía anh, nhưng anh không quan tâm đến những ánh mắt của họ chỉ chăm chú nghĩ về quá khứ, những tội lỗi mà mình gây ra đối với cô.
Anh không hề hay biết phía sau lưng mình có 2 cô gái đang chăm chú nhìn anh. Một người nhìn anh với ánh mắt đầy khinh bỉ, người còn lại nhìn anh với ánh mắt đượm buồn.