Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam Cung Thu Lãnh lắc đầu đáp :
- Tại hạ chưa được hân hạnh xem qua cái gọi là Thiên Trúc dị thuật ấy bao giờ cả.
Cách trả lời như vậy càng hiển nhiên chứng tỏ trong lòng chưa phục, chưa tin.
Văn Nhân Tuấn quay qua Hạnh Bội Thi, nói :
- Hạnh cô nương, tại đây không có ai lạ, xin cô nương cho bọn tại hạ xem phần nào dị thuật Thiên Trúc để rút kinh nghiệm.
Hạnh Bội Thi mỉm cười :
- Coi kỳ lắm!...
Nàng vừa nói dứt tiếng, bỗng dưng chén trà của Nam Cung Thu Lãnh lao xao gợn sóng và bốc khói ngùn ngụt, rồi thoắt cái, lại lạnh ngắt, cả bên ngoài chén cũng lạnh như khối băng.
Hạnh Bội Thi ngó Nam Cung Thu Lãnh vui vẻ hỏi :
- Nam Cung đại hiệp có dám uống một hớp không?
Nam Cung Thu Lãnh cười khảy :
- Hạnh cô nương, cho tại hạ nói thật một câu, theo tại hạ nhận thấy thì Thiên Trúc dị thuật nếu chỉ có vậy thì chẳng hơn gì trò ảo thuật cỏn con...
Y liền nâng chén trà lên môi định uống, nhưng lập tức ngửa mặt ra sau tránh né và đặt lẹ chiếc chén xuống bàn, vì chén trà đang như khối băng mỏng bỗng nóng cháy tựa hòn than.
Đặt chén trà xuống bàn rồi, y vội rụt tay về, nhưng không cam tâm “chịu thua” dễ dàng như vậy, y lại thò tay ra, chụp lấy chiếc chén, vừa cắn răng sẵn sàng thi gan với sức nóng để cố bưng lên, uống bừa một hớp. Tuy nhiên, khi chạm tay vào chén lần này, y chợt phát giác chiếc chén lại lạnh như băng và trở nên nặng nghìn cân, cơ hồ đã mọc rễ vào mặt bàn, dù y vận toàn lực vẫn chẳng thể nhấc chén lên.
Hạnh Bội Thi vẫn cười mỉm đầy duyên dáng, nói :
- Dù nóng hay lạnh đều có thể làm bàn tay người chạm vào thọ thương ngay, nhưng đâu dám gây tổn hại đến Nam Cung đại hiệp e rằng Triệu cô nương buồn lòng chăng.
Nam Cung Thu Lãnh vẫn cho là một trò ảo thuật tầm thường, chưa chịu phục, tằng hằng toan nói... nhưng bất thần nghe sát bên tai lời nói của Hạnh Bội Thi :
- Chà! Thanh bảo đao của Nam Cung đại hiệp quả có điểm khác biệt!
Nam Cung Thu Lãnh giựt mình kinh hãi, quay phắt lại, thấy Hạnh Bội Thi đã đến sát sau lưng tự lúc nào và tay nàng đang cầm thanh đao.
Nam Cung Thu Lãnh hoang mang vì nhận ra ngay đó chính là thanh bảo đao của mình.
Y vẫn có lối mang đao độc đáo, là mang ngay trước ngực, vậy mà bây giờ, y xem lại, chỉ còn chiếc vỏ đao trống không.
Y trân trối ngó Hạnh Bội Thi đang đứng sau lưng, thình lình Hậu Đắt Kỷ chụp lấy cánh tay y, lộ vẻ kinh dị, tròn xoe mắt ngó qua bàn bên kia.
Nam Cung Thu Lãnh cũng nhìn sang đó, tự dưng chấn động tâm thần, ngẩn người ra.
Tại bàn bên kia, Hạnh Bội Thi vẫn còn ngồi y nguyên chỗ cũ, nhưng trên tay cô cầm thanh bảo đao.
Y hấp tấp quay lại sau lưng, thì Hạnh Bội Thi lại đang đứng đây.
Nghĩa là trước mắt Nam Cung Thu Lãnh cũng như mọi người đều thấy rõ, đang có hai Hạnh Bội Thi, một ngồi, một đứng cách xa nhau đến mấy thước.
Nàng có phép phân thân chăng? Không ai biết được, chỉ biết sự thật đang hiển nhiên nhãn tiền, không thể phủ nhận.
Tư Mã Thường cứ tròn mắt, há hốc miệng mà nhìn cảnh trạng lạ lùng.
Đột nhiên, Hạnh Bội Thi đang đứng sau lưng Nam Cung Thu Lãnh khoa tay một cái, thanh bảo đao biến thành đạo bạch quang, chớp mắt một cái chui tọt vào vỏ đao trước ngực Nam Cung Thu Lãnh. Đoạn nàng thướt tha uyển chuyển bước lại về phía bên kia, ngồi xuống bên cạnh... Hạnh Bội Thi và thoắt cái, hai Hạnh Bội Thi hoàn nguyên lại còn một Hạnh Bội Thi.
Văn Nhân Tuấn tươi cười nói :
- Thuật “Dị biến ảo ảnh” của Hạnh cô nương đã đạt đến mức lưu hỏa thuần thanh rồi đó.
Đáng khâm phục!
Hạnh Bội Thi chưng hửng, vội hỏi :
- Văn đại hiệp cũng biết Thiên Trúc dị thuật?
Văn Nhân Tuấn đáp :
- Chỉ biết chút đỉnh thôi.
Hạnh Bội Thi sực nhớ ra một chuyện, liền gật gù :
- Phải rồi, Văn đại hiệp nếu không biết Thiên Trúc dị thuật thì đã chẳng chiến thắng người trong Tiêu giao cốc, Đông Môn lão nhân gia quả nhiên bác lẫm uyên thâm!
Ngừng lại một chút, nàng hỏi :
- Văn đại hiệp, Thiên Trúc dị thuật đại hiệp đã biết, sao còn gọi thêm Hạnh Bội Thi?
Văn Nhân Tuấn xua tay :
- Hạnh cô nương, trên đời này thiếu chi người biết võ nhưng đâu phải tất cả đều là cao thủ tuyệt đỉnh.
Hạnh Bội Thi đưa mắt nhìn chàng rồi không nói gì thêm.
Bỗng nghe Nam Cung Thu Lãnh lên tiếng :
- Hạnh cô nương, Thiên Trúc dị thuật quả nhiên lợi hại, tại hạ đã được mở rộng tầm mắt và xin thành thật chịu phục.
Tư Mã Thường liền xen vô ngay :
- Phải phục! Đúng hơn, phải coi là một thứ đáng sợ, trong trường hợp vừa rồi, nói giả tỷ mà nói, nếu Hạnh cô nương là kẻ địch thì cái đầu của Nam Cung Bá Đao đã không còn trên cổ nữa rồi!
Hạnh Bội Thi mỉm cười, nói :
- Kỳ thực, Nam Cung đại hiệp đã nói không lầm, ấy chẳng qua cũng là một loại ảo thuật mà thôi, có điều thi triển ảo thuật đoạt đến mức cao minh và, do đó, có thể giết người trong khoảnh khắc, mà võ công dù giỏi vẫn không đối phó được.
Nam Cung Thu Lãnh cười nhăn nhó :
- Hạnh cô nương khiêm nhường mà nói thế, chớ quả nhiên Thiên Trúc dị thuật lợi hại thật. Chẳng trách A Tu La viện dám ngang nhiên xâm nhập Trung Nguyên. Tuy nhiên, đã có Hạnh cô nương trợ thủ, chúng ta sẽ không ngại họ nữa.
Văn Nhân Tuấn nói :
- Đoàn kết mới thành sức mạnh, tại hạ xin mời ba vị kết bạn đồng hành, chúng ta cùng hợp lực chiến đấu chống ngoại địch.
Nam Cung Thu Lãnh nhìn thật sâu vào mắt Văn Nhân Tuấn cất giọng cảm kích :
- Các hạ! Nam Cung Thu Lãnh quyết theo sát các hạ trên đường chánh nghĩa. Đa tạ các hạ đã chiếu cố.
Chợt nghe Hạnh mẫu nhắc nhở :
- Lão thân thấy chúng ta nên tiếp tục hành trình là hơn.
Tư Mã Thường là người đầu tiên đứng dậy và hăm hở :
- Lão thái thái nói đúng! Vụ này chẳng khác cứu hỏa, cứ sớm chừng nào, tốt chừng nấy. Nên đón chận ngoại địch ngay giữa đường xâm nhập, đừng để chúng lọt vào Trung Nguyên rồi mới đối phó thì chậm mất!
Mọi người đều đứng lên.
Văn Nhân Tuấn đặt lên bàn mấy nén bạc để trả tiền trà nước.
Chàng mới vừa bước ra khỏi quán thì bên ngoài lại có người kéo đến, cũng là các nhân vật của Vong Hồn cốc, vẫn có mặt Cổ Thừa Phong và bốn hán tử trung niên đánh phấn tô son, còn tăng thêm tám lão nhân quái dị, cũng lòe loẹt phần son trên mặt.
Ngoài ra, lại có cả nhóm Vân Mộng thế gia do Kim Thiếu Thu đứng đầu.
Hoạt Cương Thi Cổ Thừa Phong đứng chận ngay trước cửa quán, cười lạnh lùng :
- Xem ra bọn ta truy kích không đến nỗi trễ.
Văn Nhân Tuấn giương mày hỏi :
- Cổ Thừa Phong, ngươi chưa đến suối vàng nên còn chưa biết sợ chết phải không?
Tư Mã Thường quét nhãn tuyến sắc lạnh về phía Kim Thiếu Thu hỏi kháy :
- Kim Thiếu Thu, bọn Vân Mộng thế gia của ngươi mà hợp tác với Vong Hồn cốc chắc có mối làm ăn lớn chớ đâu phải chuyện chơi phải không?
Kim Thiếu Thu nhún vai đáp :
- Bây giờ ngươi mới biết ư? Vân Mộng thế gia với Vong Hồn cốc kết minh đã lâu rồi!
Tư Mã Thường cười hô hố :
- A! Chuyện tốt đẹp đấy! Vậy mà ta đâu có dè! Này Kim Thiếu Thu, vì tham cái kho tàng Hoàng Kim thành mà coi bộ ngươi việc gì cũng dám làm!
Kim Thiếu Thu cười lạt :
- Cái đó thì có gì là lạ Hai bên Vân Mộng thế gia và Vong Hồn cốc đều muốn tăng cường lực lượng, lẽ cố nhiên là cần nên đường đường chính chính mà kết minh, bên nào cũng có lợi. Như thế thì có gì lạ? Có gì mà dám hay không dám làm?
Tư Mã Thường vẫn một giọng mỉa mai :
- Miệng lưỡi trơn láng lắm, nói trôi chảy đấy!
Kim Thiếu Thu hỏi :
- Tư Mã Thường, ngươi với Nam Cung Thu Lãnh tại sao lại đi chung với Tiểu ưng khuyển thế này?
Tư Mã Thường trả lời :
- Dễ lắm, ta với Nam Cung Bá Đao đều nhận ra điều nào nên làm, điều nào không nên làm, nên không muốn theo đuổi kho tàng Hoàng Kim thành nữa, mà nguyện đem hết tâm huyết ra để bảo vệ võ lâm Trung Nguyên. Chúng ta theo Văn thiếu hiệp đi làm nghĩa vụ ấy, chuyện đơn giản vậy thôi.
Kim Thiếu Thu lại hỏi :
- Ngươi muốn nói là đi chống A Tu La viện Tây Thiên Trúc?
Tư Mã Thường đáp gọn :
- Không sai!
Kim Thiếu Thu hỏi gặng :
- Ai đã thấy người của A Tu La viện Tây Thiên Trúc sang Trung Nguyên?
Văn Nhân Tuấn lên tiếng :
- Ta thấy! Và cả vị hôn thê của ta cũng thấy.
Kim Thiếu Thu cười trơ trẽn :
- Hai người đã chung giường, một gối thì chuyện gì mà chẳng thấy giống nhau.
Tiếu Bao Tự không khỏi ửng hồng đôi má.
Hạnh Bội Thi không khỏi chau mày.
Văn Nhân Tuấn chả buồn để ý, hỏi lại :
- Nói vậy, tức là ngươi không tin?
Kim Thiếu Thu đáp :
- Ta tin chứ, nhưng tin là ngươi cố ý đánh lạc hướng mọi người, để ngươi ung dung đi tìm kho tàng Hoàng Kim thành.
Văn Nhân Tuấn cười lạt :
- Kim Thiếu Thu, ngươi lại giở chuyện cũ đã lỗi thời! Cứ quen thói lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!
Kim Thiếu Thu hững hờ :
- Ta muốn nói cho Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường nghe đấy chớ.
Nam Cung Thu Lãnh lên tiếng, sắc lạnh rợn người :
- Hay lắm! Chúng ta đã nghe rõ rồi, bây giờ chúng ta dạy lại ngươi đây...
Y chụp tay vào đốc đao, toan tuốt ra.
Chợt nghe Hạnh Bội Thi nói :
- Nam Cung đại hiệp hà tất phải nhọc sức với hạng người bại hoại ấy, chúng ta còn có việc chánh đáng phải làm, đúng thế không? Vậy chúng ta đi thôi. Bội Thi này xin dẹp đường.
Nàng liền dắt Hạnh mẫu tiến lên.
Kim Thiếu Thu cười gằn :
- Muốn đi ư? Không được đâu!...
Hắn vừa thốt xong tiếng “đâu” bỗng dưng toàn thân chấn động, giựt lùi hai bước liền và ngồi phệt xuống luôn.
Bọn thuộc hạ của Vân Mộng thế gia và Vong Hồn cốc cũng như Cổ Thừa Phong, chẳng hẹn mà thảy đều loạng choạng thoái lui, tợ hồ bị một luồng kình lực mãnh liệt vô hình xô mạnh, đua nhau té ngửa ra đất.
Hiển nhiên là Hạnh Bội Thi đã thi triển Thiên Trúc dị thuật.
Nàng đã uyển chuyển đến bên cỗ song mã xa và sắp xếp chung :
các nữ nhân cùng ngồi chung trong mui, còn Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thường với Văn Nhân Tuấn thì ngồi phía trước, và phần dong xe vẫn do Văn Nhân Tuấn đảm đương.
Song mã cất vó, cỗ xe lao đi mà bọn Kim Thiếu Thu, Cổ Thừa Phong vẫn còn ngồi ỳ ra đó. Mãi đến lúc xe khuất thật xa rồi, bọn họ mới dần dần hoàn hồn, bình tĩnh.
Cổ Thừa Phong là kẻ đầu tiên gượng dậy, và kinh mang nói lớn :
- Con nha đầu ấy biết thi triển tà thuật!...
Trên xe đông người, lại đang lúc ai nấy thông cảm với nhau, chuyện trò không dứt, bầu không khí thật là cởi mở, thân thiện.
Song mã đều đặn nện vó, cỗ xe không ngớt vun vút lao tới trải qua những dặm đường dài.
Mặt trời ngả dần về phía Tây, hoàng hôn đến...
Văn Nhân Tuấn lên tiếng :
- Hạnh cô nương, theo ý cô nương thì đêm nay chúng ta dừng lại nghỉ ở đây không?
Hạnh Bội Thi từ trong mui xe ứng đáp :
- Trấn thành còn cách xa hơn trăm dặm nữa, nếu đến đó phải quá nửa đêm, xin đề nghị dừng lại nghỉ sớm là hơn. Sáng mai chúng ta lại tiếp tục hành trình sớm. Phía trước không xa có một tòa cổ miếu khá rộng, nếu chư vị đồng ý thì chúng ta nên đến đó ngủ tạm đêm nay vậy.
Tư Mã Thường nói :
- Ý kiến của Hạnh cô nương hợp lý, tại hạ tán thành.
Văn Nhân Tuấn cười vui vẻ :
- Vậy thì chúng ta đến tòa cổ miếu ấy nhé.
Xe lại tiếp tục lướt tới, không bao lâu nữa quả nhiên tới một tòa cổ miếu nằm ẩn trong một chòm cổ thọ bên đường. Tòa cổ miếu này khá to, nhưng dường như đã hoang phế rồi.
Văn Nhân Tuấn dong xe vào trước sân dừng lại.
Mọi người lần lượt xuống xe.
Tư Mã Thường phóng nhãn tuyến chớp ngời quan sát một hồi rồi nói :
- Coi bộ vắng vẻ quá! Nhưng càng vắng càng tốt, chúng ta nghỉ ngơi chẳng ai quấy rầy.
Văn Nhân Tuấn tỏ vẻ ái ngại :
- Tất cả chúng ta thì như thế nào cũng được, chỉ ngại Hạnh lão phu nhân phải ngủ trong một chốn hoang vắng, thiếu tiện nghi thế này, e rằng...
Hạnh mẫu liền lên tiếng :
- Văn đại hiệp sao mà xem thường lão thân quá vậy, có chi đến phải áy náy riêng cho lão thân. Nào, Bội Thi, mau đưa mẹ vô miếu đi!
Hạnh Bội Thi, Tiếu Bao Tự, Hậu Đắt Kỷ toan dìu Hạnh mẫu tiến vào thì Tư Mã Thường đã sốt sắng nói :
- Xin để tại hạ dọ đường mở lối cái đã.
Y rút soạt thanh trường kiếm ra, thủ thế trước ngực, rảo bước vượt lên, sấn vào. Mọi người vui vẻ nối gót theo sau.
Vào đến cửa chánh điện, Tư Mã Thường bỗng dừng lại, vội giang tay trái ra, ngăn bước mọi người phía sau.
Văn Nhân Tuấn và Nam Cung Thu Lãnh biết ngay là có điều gì khác lạ, liền song song bước nhanh đến bên cạnh Tư Mã Thường.
Nam Cung Thu Lãnh khẽ hỏi :
- Cái gì vậy?
Tư Mã Thường vận thính lực nghe ngóng một hồi, đáp :
- Không ổn! Bên trong có mùi kỳ lạ.
Nam Cung Thu Lãnh lại hỏi :
- Mùi gì mà kỳ lạ?
Tư Mã Thường chớp ngời nhãn tuyến xanh biếc, sấn lên một bước thình lình xỉa tả thủ chụp vào khoáng bóng tối đen trong cửa. Và y lẹ làng lùi lại ngay, trong tay đã chụp được một vật gì, thì ra là một con rắn dài, vẩy lấp lánh.
Y cười nói :
- Hóa ra là cái thứ này!
Nữ nhân nào mà chẳng sợ rắn, các nàng kinh mang dìu Hạnh mẫu bước lui gấp.
Thủ pháp bắt rắn của Tư Mã Thường thật cao minh, gọn gàng, năm ngón tay nắm ngang dưới cổ rắn, con rắn này xem chừng rất hung hăng, cứ dùng thân mình quấn chặt khắp cánh tay Tư Mã Thường, trong khi đầu rắn không ngớt phùng mang, phung ra phì phì.
Tư Mã Thường bĩu môi :
- Trước mặt ta mà mi còn bày đặt ra oai, chắc là khó sống con ơi.
Bất thần y há miệng, nhe răng, gặm vào đầu con rắn, cắn phụp một cái, rức một miếng, nhai rôm rốp. Rồi y lại tiếp tục cắn, nhai như thế ăn một cách ngon lành.
Văn Nhân Tuấn không khỏi nhíu mày.
Nam Cung Thu Lãnh bật cười nói :
- Rắn rít độc mà gặp Tư Mã Thường là coi như chạm phải tử thần, chỉ đem nạp mạng! Thế càng hay, Tư Mã Thường dầu đến đâu cũng chẳng sợ đói, không lo thiếu thức ăn!
Tư Mã Thường đang ăn rắn sống, trông thật thích thú, giống như người ta ăn khúc dồi hay nhai khúc mía vậy, thì... bỗng dưng lộ vẻ ngạc nhiên, kêu lên :
- Không ổn!
Nam Cung Thu Lãnh chưng hửng, hỏi gấp :
- Tại sao không ổn?
Tư Mã Thường đáp :
- Ngon quá! Thứ rắn này, ăn lỡ một con rồi, e khó tìm được con khác mà ăn nữa, vì đây không phải là thứ rắn dễ kiếm, nó vốn tên gọi Mặc xà, rất độc, chỉ sinh sản tại A Nhĩ Kim Sơn chớ ở Trung Nguyên không có. Thế mà tại sao trong tòa miếu hoang này lại có thứ Mặc xà này...
Nam Cung Thu Lãnh càng ngạc nhiên, phóng nhãn tuyến quan sát sâu vào phía trong miếu tối đen như mực.
Văn Nhân Tuấn nói :
- Không cần nhìn, tại hạ đã nghe ra rồi, trong đó đang có người.
Ngay lúc ấy, bất giác từ trong bóng tối nổi lên những âm thanh rào rào, phì phì và đưa ra một luồng gió hôi tanh nồng nặc.
Tư Mã Thường xạ ánh mắt xanh biết, hô to :
- Hay lắm! Một đêm đại yến, lộc ăn đưa tới! Ha ha... các vị lui lại sau mà đứng, coi tại hạ ăn no một bữa...
Nam Cung Thu Lãnh và Văn Nhân Tuấn đều bất động, Nam Cung Thu Lãnh nâng thanh bảo đao lên.
Trong khoảnh khắc đó, từ trong miếu bò ra một bầy rắn lúc nhúc, gồm đủ loại lớn có, nhỏ có, dài có, ngắn có... kể chung có hơn trăm con.
Tư Mã Thường càng chớp ngời mục quang xanh biếc và thình lình ngồi xếp bằng, cất giọng lạnh lùng :
- Nào, lại đây! Ta ngồi đây chờ, hãy bò lẹ lại, càng nhiều càng tốt.
Lạ thay! Cả bầy rắn vừa thấy Tư Mã Thường liền dừng lại, chẳng những không dám bò tới cũng không còn cất cao cổ, phùng mang, le lưỡi nữa mà đều mọp sát, nằm êm ru.
Nam Cung Thu Lãnh nói :
- Tư Mã Thường đã quen ăn ngũ độc, nên đám rắn ngũ độc gặp y là úy kỵ, khiếp sợ ngay!