Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 15
Ba ngày sau chính là ngày thử vai, Nhâm Xử An đang xem kịch bản, trong lòng nghiền ngẫm về nhân vật của mình. Cô đã tốn không ít công sức vì vai diễn đại tiểu thư họ Hạ này.
Cô biết mình không có nhiều cơ hội trong lần thử vai này nên cô nhất định phải chuẩn bị hết sức mình để ứng phó.
Trước khi đi ngủ, cô hơi mệt mỏi nhoài người nằm trên giường, mở trò chơi ra.
Quý Hưng đang ngồi trước bàn ăn để dùng bữa sáng.
Trên bàn gỗ có một chén hoành thánh tỏa ra một làn khói trắng đục, trông rất ngon mắt.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ ra, mấy ngày nay cô không điểm danh trong trò chơi, mức độ hảo cảm của nhóc con lập tức biến thành số âm.
Cô không biết giữa hai người có mối liên hệ thật sự nào không, nhưng cô vẫn không tự chủ được bắt đầu gõ tin nhắn trên điện thoại.
“Dạo gần đây tôi khá bận rộn, không có thời gian cố định để liên lạc với em thường xuyên, có thể mấy ngày tới cũng không nhìn em được.”
Cô gửi dòng tin nhắn này đi.
Nhâm Xử An thấy biểu tình vừa lạnh lùng vừa u sầu của Quý Hưng trong màn hình, cô liền run sợ chớp mắt một cái.
“Nói với tôi cái này để làm gì?”
Nhóc con cũng lạnh lùng quá rồi!
Nhâm Xử An đã sớm nghĩ đến tình huống mức độ thiện cảm xuống số âm, nhóc con sẽ không phản ứng quá gay gắt gì nhưng trực tiếp đối mặt với lời lẽ lạnh nhạt như vậy, cô vẫn cảm thấy như có một mũi tên đâm vào ngực mình.
“Tôi sẽ đi học.”
Còn chưa chờ hệ thống ngôn ngữ của Quý Hưng trả lời Nhâm Xử An xong, trên màn hình hiện lên mấy chữ nhỏ khiến cô cảm thấy rất vui mừng.
Trong lòng trở nên vui vẻ, nhưng cô không khỏi nghĩ ngợi rằng: Chẳng lẽ nhóc con cho rằng cô không đến gặp nhóc là vì muốn buộc nhóc phải đi học, vậy nên mới nhanh chóng nói câu đó?
Chỉ có điều cho dù Quý Hưng nói như vậy vì lý do gì đi chăng nữa thì cũng đủ làm Nhâm Xử An yên lòng.
Lựa chọn đi học thì sẽ không thể tránh khỏi việc nghe thấy những lời bịa đặt gièm pha và ác ý vu khống hãm hại, chỉ là lựa chọn như thế cũng đã rất dũng cảm rồi.
Cô nhìn qua hình ảnh của trò chơi, đôi mắt của nhóc con Quý Hưng đã vơi đi chút phiền muộn nhưng lại có một tia sáng không khuất phục hiện lên.
“Quý Hưng, đã lựa chọn rồi thì không được lùi bước.”
Cô gõ một dòng chữ trên màn hình.
Quý Hưng im lặng vài giây, sau đó trên màn hình xẹt qua một chữ “Ừ”.
Chỉ có thể nhìn thấy chữ viết, không nghe được giọng nói, nhưng sự quyết tâm của cậu như muốn bộc phát ra khỏi màn hình, lập tức bao trùm lấy Nhâm Xử An khiến cô cảm nhận được Quý Hưng kiên định như thế nào.
Cảm xúc mạnh mẽ ấy đã vô hình truyền động lực cho Nhâm Xử An.
Cô do dự một chút rồi khẽ cử động ngón tay, nói ra những bất an mà cô đã giấu sâu trong lòng.
“Hai ngày nữa tôi phải có một buổi thử vai rất quan trọng. Có thể nói thành hay bại đều nằm ở đây, thử vai thành công hay không có thể ảnh hưởng đến ít nhất mấy năm cuộc sống sắp đến của tôi. Tôi sợ mình biểu hiện không tốt, lãng phí cơ hội này.”
Cô xem trò chơi này như một chiếc bình trôi nổi lềnh bềnh vậy, Nhâm Xử An chưa từng nghĩ đến Quý Hưng sẽ đáp lại lời nói đột ngột này của cô… dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, lời nói của Quý Hưng, trí tuệ thông minh của cậu, tất cả chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi trên điện thoại di động mà thôi. Cô nói một chút với trò chơi, nói về chuyện không liên quan đến Quý Hưng thì chương trình sẽ không trả lời cô.
Vì vậy cô không dừng lại, tiếp tục gõ một hàng chữ phía dưới.
“Người đánh giá tôi thử vai là chuyên gia trong lĩnh vực này, tính tình rất lạnh lùng, rất khó để hòa nhập với ông ấy. Tôi sợ rằng ông ấy sẽ không hài lòng với biểu hiện của tôi.”
Thấy hai câu nói của cô, Quý Hưng cũng không có phản ứng gì, chỉ mím môi lại.
Quả nhiên không đáp lại lời của cô nói.
Nhâm Xử An đã sớm đoán được sẽ như vậy, thế nên cô vô tình cười một tiếng, cho dù nhóc con không trả lời thì cô cũng đã thật lòng nói ra câu chuyện của mình, tâm trạng dĩ nhiên sẽ thoải mải hơn nhiều.
“Gần đây tôi sẽ khá bận bịu, mấy ngày nữa sẽ đến gặp em.” Cô nói.
Trong nháy mắt khi cô out ra khỏi trò chơi, trên người Quý Hưng bỗng lóe lên dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +5].
…
Thần tiên mà cũng phải khảo hạch, cũng sợ sẽ làm không tốt, đúng là chưa nghe thấy bao giờ.
Không biết là thần tiên đang gạt cậu, hay thật sự là như vậy nữa.
Thần thông quảng đại như vậy mà lại sẵn lòng nói với cậu một đống chuyện như thế này khiến Quý Hưng cảm giác có chút thân thiết.
Cứ như là… được người khác coi trọng vậy.
Giống như sự tồn tại của cậu cũng có giá trị, điều này khiến cậu không thể đè nén được cảm xúc mừng rỡ trong lòng mình.
Trước đây mọi chuyện đều rất tệ, bây giờ chỉ cần có một tia nhiệt độ cũng đủ để cậu thấy ấm áp.
Chẳng qua là, không biết do chưa có ai từng nói với cậu như vậy nên cậu không biết trả lời như thế nào. Hay là vì sự cô đơn trong trái tim của cậu đã ngăn cản cậu. Lúc nghe thấy những lời nói của thần tiên ấy, cậu lại rất im lặng, không đáp lại dù là nửa câu.
Cho đến khi câu nói “Gần đây tôi sẽ khá bận bịu, mấy ngày nữa mới đến thăm cậu được.” truyền đến, Quý Hưng mới mở miệng.
Cổ họng bỗng nhiên khàn đi, cậu giống như em bé với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vậy, hiếm lắm mới thấy được vẻ mặt xấu hổ này của cậu.
Cậu chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, lúc này có lẽ cậu nên… cổ vũ đối phương một chút.
Lông mày cong nhẹ, cổ họng cứ như bị nghẹn lại mấy lần, giọng nói cậu rất nhẹ nhàng, giống như là đang lẩm bẩm vậy.
“Người… chắc chắn sẽ làm tốt không có vấn đề gì.”
Chương 16
Ngày 15 tháng Giêng, trường học trong thị trấn sắp khai giảng.
Quý Hưng lật tờ lịch mỏng lên một trang.
Trong ánh sáng lờ mờ có thể thấy được hàng chữ: Thứ Hai.
Đã nhiều ngày rồi nhưng thần tiên vẫn không đến gặp cậu, thoáng cái lại gần đến giờ đi học.
Quý Hưng lục tung các hộc tủ, cuối cùng lôi ra được vài cuốn sách giáo khoa tồi tàn.
Khai giảng chưa bao lâu thì mẹ cậu đã bỏ nhà ra đi, học phí được đóng xong xuôi, sách vở cậu cũng nhận được đầy đủ, nhưng… sau đó, cậu chưa từng quay trở lại trường.
Cậu rũ bỏ lớp bụi trên cuốn sách, mở trang giấy cũ và nhìn thấy hai chữ “Quý Hưng” đang dần phai mờ.
Cậu lấy ra một chiếc túi vải đã được giặt sạch, hơi bạc màu và cho mấy cuốn sách giáo khoa vào đó.
Mới năm giờ sáng, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn xám xịt, không một tia sáng.
Trường học duy nhất trong thị trấn cách nhà cậu hơn năm cây số, đi bộ đến đó phải mất một tiếng rưỡi. Buổi đọc sách buổi sáng của trường bắt đầu lúc bảy giờ và giờ học chính thức bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi. Nếu không muốn bị trễ thì cậu phải rời nhà lúc năm giờ ba mươi.
Cậu vội vàng hâm nóng đồ ăn thừa còn lại của ngày hôm qua, ăn qua loa xong liền xách cặp đi ra ngoài.
Bên ngoài trời tối đen như mực, đường xá quanh co không bằng phẳng. Quý Hưng không có đèn pin nên chỉ có thể cẩn thận tiến về phía trước dưới ánh trăng đang dần trở nên mờ nhạt.
Không khí lạnh lẽo bao trùm nhưng bộ quần áo của thần tiên mua cho cậu đã tốt hơn rất nhiều so với bộ quần áo đệm bông tồi tàn trước đây, ngoài khuôn mặt và bàn tay bị lạnh cóng đến khó chịu thì mọi thứ khác đều ổn.
“Hừm!”
Quý Hưng lắc chân, ổn định thân thể sau khi trượt vài lần trên nền đất trơn trượt.
Mấy ngày trước đã có một trận tuyết dày đặc, mặc dù trong thị trấn có tổ chức quét tuyết nhưng vẫn còn rất nhiều nơi bị đóng băng, dưới vầng trăng ánh lên một màu sắc huyền ảo.
Đi trong ánh sáng mờ tối suốt cả chặng đường dài, cho đến khi trời sáng hẳn Quý Hưng đã đến nơi.
Khi nhìn thấy cậu, một phụ huynh lập tức nắm tay con mình kéo tránh ra xa, cúi đầu và thì thầm với giọng nói nghiêm túc: “Ở trường con không được giao du với nó đấy, nghe rõ chưa?”
“Con biết rồi, mấy bạn trong lớp nói rằng bố nó là kẻ giết người, nó cũng không phải là người tốt!” Đứa trẻ không hề kiêng nể cứ thế nói ra những gì nó nghĩ trong đầu, hoặc là nó cố ý. Giọng nói không nhỏ lọt vào tai Quý Hưng khiến trái tim cậu như bị bóp nghẹt, thật khó chịu.
Quý Hưng liếc qua với đôi mắt đen, rồi lại cụp mắt xuống, né tránh tầm mắt của họ.
Chẳng phải bố cậu đã trả hết nợ rồi sao? Ông ấy cũng đã bị tử hình rồi mà? Đã trả hết nợ rồi, tại sao bố cứ bị họ đối xử như thế?
Cậu không thể hiểu nổi.
Quý Hưng có quen biết nhiều bạn trong lớp nhưng cậu không thể nói chuyện với bất cứ ai.
Cậu luôn ngại nói chuyện. Khi còn nhỏ, những lúc bố mẹ cãi nhau, cậu bị đánh và thậm chí đã khóc rất nhiều, dần dà theo thời gian cậu không còn thích trò chuyện nữa. Và dù cậu không giao tiếp với người khác, hay dù cậu có ra làm sao đi nữa thì cũng sẽ chẳng có ai quan tâm.
Thấy tất cả bạn học trong lớp đều nhìn mình với ánh mắt như nhìn ôn dịch, cậu không khỏi cong môi chế nhạo.
“Bố của Quý Hưng là một kẻ giết người. Mình nghe nói rằng ông ấy đã cho cái xác vào bao tải rồi ném nó đi…”
“Cái xác?”
“Ông ấy cắt cái xác ra thành nhiều mảnh.”
“Thôi mình đi đây, đừng nói nữa. Thật đáng sợ…”
Một số cậu con trai tinh quái nhận thấy mấy bạn gái trong lớp có vẻ sợ hãi, bèn cố ý kể lại chi tiết hơn. Chúng muốn dọa họ bằng những câu chuyện máu me cùng giọng cười ghê rợn, thậm chí còn thêm thắt yếu tố kinh dị khiến mấy đứa con gái sợ hãi đến không thể kìm nổi mà che kín hai tai mình lại.
Quý Hưng nắm chặt tay, ánh mắt dữ dội của cậu không e dè mà thẳng thắn trừng về phía cậu trai đang lải nhải không ngừng kia.
Nhìn thấy cậu, cậu ta di chuyển ra khỏi đám người, bước sang một bên: “Tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào tôi như thế? Mẹ tôi nói rằng cha nào con nấy, Quý Hưng cậu cũng chẳng phải là người tốt gì đâu!”
Một cậu khác lên tiếng: “Đúng rồi! Không nên chơi với cậu ấy!”
“Các em đang nói cái gì vậy? Đây là tiết tự học, không phải là thời gian để nói chuyện riêng!”
Giáo viên chủ nhiệm vừa đến, gõ mạnh vài cái lên cánh cửa gỗ, mọi người trong lớp dần yên tĩnh trở lại.
Một cậu bé chỉ tay về phía Quý Hưng: “Thưa cô, Quý Hưng đến rồi.”
Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm bất giác nhìn về phía Quý Hưng.
Lông mày cô ấy lập tức chau lại.
Cô ấy nói: “Lớp trưởng quản lý trật tự lớp học, Quý Hưng, đi theo cô.”
Quý Hưng mím môi, đi theo cô giáo chủ nhiệm ra khỏi lớp.
Cô ấy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Quý Hưng, khuôn mặt này thật xinh xắn, nếu không phải vì ánh mắt u ám thì hẳn cậu sẽ được rất nhiều người thích. Bản thân cô ấy không thích Quý Hưng nhưng cô ấy cũng cho rằng Quý Hưng là con nhà nghèo nên không nói gì quá nặng lời mà chỉ nhẹ nhàng: “Học kỳ này em vẫn chưa đóng học phí. Nếu không đóng học phí, em sẽ không thể đến lớp nữa.”
Dù sao Quý Hưng cũng là một cậu bé sống một mình, cậu không thể kiếm được tiền để đóng học phí.
Quý Hưng giật mình, cậu còn quên cả việc đóng học phí.
Thần tiên… người không đóng học phí cho cậu sao?
Hai tay buông thõng rồi lại dần dần siết chặt, cậu đã quen với việc được chuẩn bị đồ ăn, quần áo, vì thế trong tiềm thức nghĩ rằng nghiễm nhiên thần tiên đã đóng tiền học cho mình rồi.
Cậu dường như đã bắt đầu dựa dẫm vào thần tiên.
Giáo viên chủ nhiệm đi về hướng văn phòng, Quý Hưng quay trở lại lớp học, liếc mắt đến chỗ ngồi, cuốn sách đã bị xé nát, những mảnh giấy vụn rơi lả tả trên mặt đất.
Sách giáo khoa, món quà thần tiên tặng cậu cũng bị xé rách.
Một cảm giác tức giận không thể kìm nén được trong lòng dâng lên, bất giác, hai hàm răng nghiến chặt lại, phát ra tiếng “ken két”: “Ai xé?”
Cả lớp không ai lên tiếng nhưng mọi người đều thầm cười và nhìn về một hướng.
Quý Hưng đưa mắt nhìn theo và phát hiện đó là cậu con trai vừa kể câu chuyện hù dọa ban nãy, cậu bước tới gần, chỉ cách vài bước, cầm lấy cuốn sách trên bàn cậu ta và xé nó ra từng mảnh, không chút do dự!
Sau khi xé nát cuốn sách bằng bàn tay bé nhỏ của mình, cậu giơ đôi tay nắm hàng trăm mảnh vụn rồi thả lên người cậu trai kia, hành động chỉ xảy ra trong vòng chưa đầy năm giây, cả lớp đã bàng hoàng.
Cậu trai kia sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng, cậu ta tức giận đẩy vai Quý Hưng: “Mày dám xé sách của tao hả?!”. Vừa nói vừa vung nắm đấm lên, trong nháy mắt hai đứa con trai bắt đầu đánh nhau trong lớp.
Quý Hưng cũng không chịu thua kém, đánh gục cậu bé xuống đất trong vài giây, nắm đấm giáng xuống mặt cậu bé rất dữ dội và cứng rắn.
“Quý Hưng đánh người rồi! Quý Hưng đánh người rồi!”
“Mau nói với cô giáo!”
“Quý Hưng thực sự giống bố cậu ta …”
Bọn trẻ trong lớp la hét nhưng Quý Hưng dường như không nghe thấy gì. Khuôn mặt cậu thờ ơ đến ảm đạm, tuy giọng nói còn non nớt nhưng vô cùng quyết liệt: “Bố của tôi bị kết án tử hình, bây giờ đã chết rồi. Đây là mạng đổi mạng. Cậu xé sách của tôi, đừng trách tôi xé sách của cậu, nếu cậu dám động thủ với tôi, đừng trách tôi cũng sẽ đáp trả cậu.”
Nói xong, cậu quay đầu lại, ánh mắt trừng quét qua cả lớp: “Ai đối xử với tôi như thế nào thì tôi cũng sẽ trả lại đúng như thế ấy.”
Những bạn học cùng lớp vừa mới ồn ào liền lập tức cúi đầu, vô thức xoa hai cánh tay đã nổi da gà tự bao giờ, tất cả đều có chút sợ hãi, len lén liếc nhìn Quý Hưng, trong đôi mắt hiện lên tia sợ hãi cùng khinh thường – nếu Quý Hưng cũng giống như người bố sát nhân của mình, có thể cầm dao giết bọn họ, vậy thì ai có thể chịu đựng được?
Quý Hưng nhìn ra được biểu cảm đó.
Cậu cụp mắt xuống, cố nén nỗi chua xót bất chợt dâng lên trong lòng.
Không phải cậu đã quen với nó rồi sao?