Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thắng lợi cuối cùng là lúc hôn lễ diễn ra
-----Nhật ký Tô Tố, cuối cùng ngày này cũng đến.
Thời khắc kết hôn mọi thứ đều loạn cào cào.
Chủ rể Hoa Hoa cả ngày nay thấp thỏm bất an, vây lấy Tô Tố như chim mẹ, vì bạn hoc Tô đã mang thai được 9 tháng.
Phù rể là bạn học Tiểu Cường còn phù dâu là chị gái Liễu Thúy Ti.
Vì là ngày lành tháng tốt nên trong khách sạn có tất cả 3 đôi tổ chức.
"Lên, cướp lấy một chỗ đễ lát nữa cô dâu chú rể đứng."Chị gái Thúy Ti bày ra dáng vẻ chị cả đá chân bạn học Tiểu Cường ra lệnh sau đó móc lỗ mũi, quát vào mặt hai cặp còn lại bằng giọng điệu rất lưu manh: "Tôi nói cho các người biết, Tố của tôi đứng chính giữa, các người đừng hòng mà giành."
Cặp cô dâu chú rể còn lại lập tức im lặng.
"Tố, đến đây, đến đây nào." Bây giờ là 4h chiều, sau khi được trang điểm kĩ càng Tô Tố mới khoan thai bước vào dưới sự dìu đỡ của Hoa Hoa.
"Í, ví trí đẹp quá, đúng chính giữa á!"Tô Tố rất vui và bất ngờ.
"Đương nhiên rồi, ai mà chiếm chỗ của chị, chị đánh nó nát đầu liền!"Chị gái Thúy Ti nắm chặt nắm đấm hét lên.
Hai đôi cô dâu chú rể bên cạnh toát mồ hội lạnh dạt về hai phía.
"Thế này mới đúng mà, các người không thấy là phụ nữ mang thai mà kết hôn thì mệt lắm sao?"Chị gái Thúy Ti tiếp tục cảm khái.
Cứ thế các nhân vật chính trong buổi lễ đều im lặng triệt để.
Ánh măt Tiểu Cường lập tức long lanh như vì sao lấp lánh, Cậu chưa từng thấy người con gái nào chính trực khí thế và "man" như thế này, từ khoảnh khắc trên, trái tim cậu đã đặt cả vào chị gái Thúy TI.
"Cậu dám cài hoa sao?"Ánh mắt Thúy Ti quét qua, thấy trên cà vạt cậu có bông hoa nhỏ liền bạo phát, cánh tay cô bay đến khiến cho cổ bạn học Tiểu Cường ghẹo đi 90 độ.
"Thúy, đó là hoa của phù dâu và phù rể mà." Tô Tố cẩn thận nhỏ giọng nhắc nhở.
"Á?" Cô túm tóc, nhìn về phía ngực mình, cười gượng: "Tớ tưởng là của cô dâu nên đã lấy gài hết lên đầu cậu rồi."
Ôi dời ơi, bạn học Tiểu Cường liếc Thúy Ti bằng ánh mắt tôn sùng.
6h18 phút chính là thời điểm tiến vào hội trường.
Khi bài nhạc dạo có tên "Ánh trăng nói hộ lòng em" vang lên, Hoa Hoa và Tô Tố nắm chặt tay nhau vừa hát vừa bước chậm rãi vào khán đài..
Do quá hồi hộp giọng của bạn học Tô từ quãng 8 cao đã biến thành quãng 8 trầm rồi vang vọng khắp hội trường rất nhiều lần, có những lúc còn hát ra cả tiếng hải cẩu nữa.
Cô rất ngượng ngùng cầm lấy micro đỡ eo mà nói: "Tôi muốn hát nhạc dân ca."
"..."Khách khứa đều kinh ngạc đến nổi da gà.
Nhiều người trong hội trưởng đã nếm thử giọng hát sứt mẻ của Tô Tố, thường thì chỉ cần 1 bài thôi là không thể nuốt nổi đồ ăn rồi.
"Tố, cậu đừng hát làm gì, mọi người không ăn được đâu."Thúy Ti thẳng thắn đưa ra đề nghị.
Tô Tố tức giận vỗ mạnh vào Hoa Hoa: "Phát túi nilon chọ bọn họ, không ăn được thì mang về, em muốn hát hết bài này."
Giờ thì Hoa Hoa đã là ông chồng theo chuẩn mực 24 tấm gương hiếu thảo cho nên một khi Tô Tố yêu cầu cậu đều chấp hành nghiêm chỉnh.
"Em cứ hát đi, hôm nay là ngày vui của chúng ta, em muốn thế nào thì làm thế đó. "Ai đó rất dịu dàng ôn tồn khiến cho các vị khách mời trong hội trường bốc hỏa.
Mọi người cố gẵng nhẫn nhịn đến khi Tô Tố hát xong bài hát chả ra đâu vào đâu thì nhất loạt thở ra một hơi dài.
Tô Tố chống bụng ngồi sụp xuống một chiếc ghể mà chẳng hề tỏ vẻ lịch sự gì.
"Tố, sau đây cần phải lên bục uống rượu gia bôi rồi tham gia các hoạt động giải trí đó."Thúy Ti nhắc nhở cô.
Tô Tố tức giận quay đầu đi, miệng đầy dầu mỡ cất tiếng: "Tớ đói rồi, bé cưng trong bụng cũng đói, hay là cậu và bạn học tiểu Cường giao bôi hộ tớ với Hoa Hoa đi."
Í? Ánh mắt bạn học Tiểu Cường lóe lên:"Được không?"
"Tất nhiên là được rồi!"Bạn học Tô nói rất chắc chắn, rồi vỗ vai Thúy Ti: "Đi đi, vì bạn bè đi mà!"
Người chủ trì buổi lễ đã thúc giục mấy lần, chị gái Thúy Ti cuối cùng đành phải cắn răng xách cà vạt của Vương Tiểu Cường, hét lớn chạy lên bục.
"..."Khách khứa bị dọa cho hết hồn.
"Uống rượu!"Chị gái Thúy Ti vô cùng anh dũng dắt bạn học Tiểu Cường uống rượu giao bôi(*).
Ở đây có hai cách giao bôi: một là tay khoác tay gọi là "tiểu giao bôi", còn khác là hai tay quàng cổ nhau được gọi là "đại giao bôi".
Bạn học Tô dưới đài quét sạch bách cả một bàn.
Do nôn nghén nên ăn lại nôn, nôn lại ăn mà tất cả mọi người chẳng ai có bản lĩnh ăn uống gì khi nhìn thấy cái tướng mạnh bạo đó của cô.
Chỉ riêng bạn học Hoa Hoa là mang đầy cưng chiều gắp đồ không ngừng.
"Tố, ăn cái này này, tốt cho con!"
"Tố, món này là thịt kho tàu em thích nhất."
Cô nôn, anh gắp, người bên cạnh chỉ là không khí.
Sau khi ăn uống no nê thì bắt đầu kính rượu.
Tô Tố không thể uống rượu nên Hoa Hoa phải chịu cả hai phần, cậu uống đến mặt đỏ tai cũng đỏ, thế nhưng sau đó cậu lại cứ cười mãi, dù có hơi choáng nhưng vẫn bảo vệ Tô Tố rất thỏa đáng.
Qua bốn muơi mấy bàn, dù cậu có cố cắn răng để tỉnh táo nhưng tay chân vẫn vô lực.
Sau màn kính rượu là các hoạt động vui chơi giải trí.
Hoa Hoa mất sức chỉ có thẻ cười trừ mà từ chối.
"Anh ấy say rồi, để tôi vác anh ấy cho."Tô Tố dùng sức một chút liền vác Hoa Hoa lên, toàn hội trường bị dọa cho ngậm hết cả miệng, ngay cả Hoa Vô Khuyết đang bị nhấc cao lên cũng vậy.
"Tố, mau đặt anh xuống."Hoa Hoa vội vàng, người mang thai kị nhất là lao lực, mà Tô Tố lại hấp tấp, cho nên từ lúc cô mang thai cậu vẫn luôn kè kè bên cạnh nhận hết những việc nặng nhọc.
Đề phòng lâu như thế không ngờ đúng hôm say rượu lại sơ hở.
"Tố, mau đặt anh xuống."Giọng nói của cậu bắt đầu mang chút lo sợ.
Vì Tô Tố lúc này như một con rối, đứng yên bất động.
"Hoa à, chân em bị chuột rút rồi" Mãi lâu sau, cô mới trả lời Hoa Hoa với vẻ đáng thương.
"Trời ơi, nước ối vỡ rồi."Không biết vị khách nào thốt lên, đột nhiên có tiếng hét lớn khiến cả hội trường bắt đầu hỗn loạn,
Chị gái Thúy Ti lập tức nhào qua, cố gắng đỡ lấy Hoa Hoa từ tay Tô Tố.
Không đợi lúc cha mẹ Tô và cha mẹ Hoa đến, Hoa Hoa đã ôm Tô Tố lao đi như một cơn gió.
"Thằng bé ngốc này, sao phải chạy chứ! Xe cứu hộ ngay bên ngoài mà!" Mẹ Hoa vô lực đỡ trán thở dài.
Cách tấm kính của nhà hàng, mọi người đều thấy Hoa Hoa vừa chạy vừa gầm rú y như con sư tử đực bị kích động.
"Hoa Hoa, xe cứu thương kìa!"
Mọi người chỉ có thể đầy cửa khách sạn mà nhắc nhở cậu.
Thế là, lễ thành hôn của Hoa Hoa và Tô Tố đã kết thúc trong hỗn loạn như thế.
Trên giường bệnh trong bệnh viện, Tô Tố ôm mặt khóc.
"Hoa Hoa, em đã làm hỏng hôn lễ của chúng ta mất rồi!" cứ nghĩ đến màn hỗn loạn cuối buổi lễ là cô lại muốn khóc.
"Ngốc ạ, hôn lễ của chúng ta là oách nhất thế giới đó!"Hoa Hoa dịu dàng ôm vai cô rồi vỗ về ăn ủi cô như trẻ nhỏ.
"Cảm ơn em đã mang đến cho anh món quà quý giá thế này." Cậu nhẹ nhàng bế bé con lên đưa đến trước mặt Tô Tố rồi hỏi: "Con trai chúng ta này, đáng yêu không em?"
Đứa bé nho nhỏ, mặt đầy nếp nhăn giống như con khỉ con vừa nhìn thấy Tô Tố liền nhích nhích người. Sau đó, một dòng nước âm ấm phun ra từ tay Hoa Hoa.
"Á Á Á, nó tè vào em."Bạn học Tô phẫn nộ né xa.
"Thật là hư, em muốn báo thù!" Tô Tố tức giận kéo chỗ tóc bị tè lên tức giận nói.
"Tố, bình tĩnh, bình tĩnh chút đi em..."Hoa Hoa thấy Tô Tố tưc giận liền câm nín.
Hu hu hu, cô bi thương ngẩng đầu nhìn Hoa Hoa: "Em và nó, anh thích ai?"
Hoa Hoa thở dài, một tay ôm Tô Tố, một tay ôm con, cười nhẹ, trả lời vô cùng hạnh phúc: "Anh thích cả hai."
"Không phải hiện thực thế chứ, giờ chỉ còn lại một nửa tình yêu thôi sao?" Bạn học Tô đấm giường, khóc tiếp.
Đứa bé cũng theo cô, khóc lóc ầm ĩ.
Hoa Hoa tay chân luống cuống, tức thì phòng bệnh trở nên hỗn loạn.
Ngoài phòng là người nhà của cô dâu chú rể, họ nhìn nhau rồi cùng thở dài, không hẹn mà cũng mỉm cười hiểu ý.
Tâm trạng của sản phụ luôn kì lạ là vậy!
Haizz, tình yêu ngọt ngào và hạnh phúc lâu dài chính là kết quả, giờ thì cũng coi như hai người đã đi đến cái đích của mình.
--END----