Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi yêu tất cả những người mà tôi đã theo đuổi, ước muốn lớn nhất của tôi là có thể không ngừng theo đuổi, sau đó khoét mắt anh ta để anh ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, để trong mắt, trong tim anh ta đều là hình bóng của tôi.
------- Tô Tố cô gái trâu chó, dùng sức lực chiến đấu không gì so sánh nổi giành lấy trái tim trai đẹp.
Mở đầu bức thư tình luôn là hai chữ "thân mến". (1)
Giữa bức thư viết đầy "Tôi yêu bạn" bằng đủ các thứ tiếng Trung, Anh, Pháp, Hàn, Nhật cộng thêm cả tiếng địa phương.
Viết đến cuối thư, bạn học Tô cho rằng tốt nhất nên thể hiện rõ cá tính bản thân, vậy nên cuối mỗi bức thư cô đều hăng hái vạn phần viết tên mình vô cùng lớn, giữa tên mình và tên của Cố bạch mã nhất định phải thêm một trái tim đỏ rực.
"Bạn học Tô, bạn không cần phải chăm chỉ gửi thư cho tôi như vậy đâu." Cố Liên Thành vẻ mặt không vui, cách một cánh cửa cổ dùng ngón trỏ kẹp lấy bức thư thứ hai trong ngày, nhìn cũng không nhìn liền nhét vào trong túi áo.
Tô Tố rơi lệ.
Anh chàng đẹp trai biết bao, ngay cả vẻ mặt hơi tức giận cũng đáng yêu biết mấy, ba điểm ôn hòa, ba điểm tà mị, cộng thêm bốn điểm tức giận, khiến trái tim nhỏ bé của thiếu nữ là mình đây đập thình thịch.
Đây đều là những tính từ hot nhất hiện nay, bản thân mình chỉ dùng ba từ tiêu hồn nhất nhưng vĩnh viễn không hình dung hết được một nửa phong thái của Cố bạch mã.
Tô Tố cắn răng, văn học Trung Quốc quả nhiên rất uyên thâm.
"Bạn học Cố, tớ còn có thể cần cù hơn nữa, nếu không đổi thành một ngày bốn bức? Tớ sẽ gắng hết sức để mỗi một từ trong bức thư tình trở nên đẹp hơn nữa." Bạn học Tô e thẹn, quay người dùng đầu ngón chân đạp đất, đào ra một hố nhỏ từ đống bùn, vừa lắc lư thân mình vừa vân vê gấu áo, liếc liếc mắt nhìn Cố Liên Thành, giống như chim cun cút bị táo bón.
Cố bạch mã nhíu mày, xém chút nữa sụp đổ, lạnh lùng nói: "Không, bạn học Tô, ba bức đã đủ để khiến tớ hoảng sợ một ngày rồi, lượng và chất đều đã đạt đến cực hạn của tớ rồi." Cả một bức thư là tình yêu nồng cháy, khiến bản thân hãi hùng kinh sợ, tinh thần hoảng hốt, thứ bậc trong lớp trượt dần theo đường thẳng.
Lời vừa nói xong liền "phập" một tiếng, bạn học Tô trợn to mắt, mắt trợn trừng nhìn Cố bạch mã đóng sập cửa sổ, kiên quyết mà vang dội, trong phút chốc liền tách biệt với bản thân, giống như hai người ở hai thế giới khác nhau.
Đừng căng thằng quá, Tô Tố siết chặt tay, trong tim hơi nhức nhối, thực ra thích một người không nhất định phải lời ngon tiếng ngọt với anh ta, đứng từ góc độ của người nào đó có thể thấy gương mặt Cố bạch mã hơi ửng đỏ, cậu ta chỉ là đang xấu hổ mà thôi.
Chỉ là xấu hổ, chỉ như vậy thôi...
Thật là đang xấu hổ?
Đương nhiên là không phải!
Năm giờ mười lăm tan học, Tô Tố cùng với Thúy Ti đi dạo theo thói quen, rẽ qua phòng học của Cố bạch mã, trước bảng tin phía sau phòng học là vô số các bạn học đang không ngừng cười ngất.
Có người liếc mắt nhìn thấy Tô Tố liền nhỏ giọng nhắc mọi người, các bạn học đang vây xem đều nhìn qua, từ cười lớn trở thành thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng có người không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Tô, tớ có cảm giác có gì không đúng ở đây." Thúy Ti nhíu mày, trực giác của phái nữ thường rất đúng, điệu cười ấy như đang cười trên nỗi đau của người khác, mà đối tượng dường như chính là bạn học Tô đứng bên cạnh.
Trái tim Tô Tố co rút, quay đầu qua nhìn về phía chỗ ngồi của Cố bạch mã, trống không không một bóng người.
Cắn cắn răng, Tô Tố nhấc túi sách, lấy hết can đảm bước vào trong phòng học đó. Ngó đầu ra, dè dặt nhìn bảng tin, trong phút chốc toàn thân cứng đơ.
Trên bảng tin đó phía trên cao dán thư tình của Tô Tố, những trái tim đỏ cuối mỗi bức thư vô cùng chói mắt, khiến Tô Tố đóng băng tại chỗ.
Thúy Ti đứng ngoài chờ đợi khá lâu, nhìn thấy Tô Tố toàn thân cứng đơ rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa cũng bước vào trong, những bức thư tình trên bảng tin khiến cô không nén nổi mà lắc đầu chửi: mẹ nó.
Mẹ nó, mi nghĩ thư tình ba nghìn chữ dễ viết lắm sao? Không thu tiền bản quyền không có nghĩa là có thể tùy hứng phát biểu này nọ.
Có thể khẳng định một điều, Cố bạch mã là tên cực kỳ mù luật pháp.
Thúy Ti thở dài, vỗ vỗ Tô Tố đang đứng đờ người, hỏi: "Tô, cậu vẫn ổn chứ?"
Tô Tố quay đầu, toàn thân cứng đơ nhe răng cười, sau đó nhảy lên ra sức gỡ những bức thư xuống rồi chợt cười lớn: "Tớ rất ổn..." Đan hai bàn tay lại, tiếng xương vang lên răng rắc răng rắc khiến quần chúng vây xem sợ đến mức bịt miệng chạy trốn.
Tô Tố mỉm cười, vẻ mặt vừa thô lỗ lại hung dữ, không tệ không tệ, tớ rất ổn, ổn đến mức không thể ổn hơn được nữa.
Rất tốt, Cố tiểu bạch mã, cuối cùng cậu cũng khiến tôi có lí do để phát điên.
Sau khi cười lớn một trận, Tô Tố im lặng khá lâu, lâu sau mới tỉnh lại giữa phòng học trống không, nắm chặt tay hất tóc, nước mắt nước mũi giàn giụa hét lớn: "Ngã từ đâu thì phải đứng lên từ đó."
Thúy Ti im lặng, thiếu chút nữa là vỗ tay, bạn học Tô à, cậu nói câu này rất có trình độ, ai đã từng nói thất bại là gian phu của thành công, tớ tin tưởng ở cậu, cuối cùng sẽ ôm được mĩ nhân về.
Trong từ điển của Tô Tố vĩnh viễn không có hai từ "lùi bước", dũng sĩ đích thực là phải dám đối đầu với cuộc đời u ám.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tố bước ra khỏi phòng trước nửa tiếng đồng hồ, chặn Cố tiểu bạch mã trong con ngõ trước trường học.
"Bạn học Cố, tôi muốn đánh cậu." Tô Tố siết chặt nắm đấm, các khớp xườn kêu răng rắc.
Sắc mặt Cố bạch mã trắng bệch, thẳng cổ ưỡn lưng, trợn mắt trắng nhìn Tô Tố.
Tô Tố cực kì tức giận, phi thân qua đè lên người Cố bạch mã, tay đấm chân đá, túi sách bay vèo, trừ khuôn mặt ra, mỗi một bộ phận trên cơ thể cậu ta đều được Tô Tố hỏi thăm N lần.
Cố bạch mã nước mắt giàn giụa, gắng sức né tránh...
Đánh đấm hồi lâu, Tô Tố rốt cuộc cũng hụt hơi, cuối cùng một chân đạp lên ngón tay thon dài trắng mịn của cậu ta rồi ra sức nghiền nát, lắc đầu nói: "Bạn học Cố, thể lực cậu vô vô cùng kém."
Cố Liên Thành sụp đổ, nằm trên mặt đất, vừa kinh sợ lẫn tức giận.
Nếu như cậu phải nằm trên giường suốt một tháng, thuần túy chỉ là để nghỉ ngơi...
Nếu như cậu mỗi ngày đều phải sống trong nỗi hoảng hốt, lo sợ...
Nếu như cậu gặp phải một cô gái thô lỗ, bị cô ta đấm đá...
Cho dù có là Schwarzenegger (2) cũng không chịu đựng được!!!
Cố bạch mã nghiến răng, không nói một lời tức giận nhìn bạn học Tô.
Tô Tố mặc kệ cậu ta, thò tay vào trong túi sách, móc ra một bức thư từ dưới đáy túi ném qua: "Bạn học Cố, tuy rằng hôm nay tôi đánh cậu, nhưng thư tình như thường lệ vẫn phải có, tôi quyết định, vĩnh viễn không từ bỏ việc theo đuổi cậu."
Cố Liên Thành cuối cùng cũng sụp đổ, một giọt nước mắt nam nhi giỏ xuống, aaaaaaa, có thứ gì đáng sợ hơn việc bị bạn học Tô yêu phải chứ?
Người con gái này quá mức khủng bố, thì ra ngoại trừ tổn thương cơ thể ra, cô ta còn muốn tàn hại tinh thần mình nữa.
Tô Tố ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Cố tiểu bạch mã, nghiêm túc nói: "Bạn học Cố, tớ cảm thấy không công bằng!"
Cố Liên Thành im lặng hồi lâu, trong mắt là sự vô lực cùng với tuyệt vọng. Bạn học Tô, đánh cũng đánh rồi, còn có cái gì không công bằng chứ?
"A, tớ mong rằng từ hôm nay trở đi, cậu cũng cần phải viết thư tình cho tớ, mỗi ngày ba bức, mỗi bức ba nghìn chữ, phải có cả tiếng trung, tiếng anh, thơ Đường, Tống từ nữa..." Tô Tố càng nói càng phấn khích, nước bọt bắn tứ tung, hai mắt phát sáng.
Cố tiểu bạch mã chầm chậm lắc đầu, chậm rãi lại cố chấp... Sau khi nghe thấy tiếng khớp xương răng rắc của Tô Tố vang lên lập tức dừng hẳn động tác lắc đầu.
"Được rồi, bạn học Tô, tớ sẽ viết, nhưng chỉ có thể mỗi ngày một bức, một nghin chữ thôi." Cậu ta hoàn toàn khuất phục dưới ánh mắt của Tô Tố thô lỗ.
Tô Tố gật đầu, tâm trạng vui vẻ, híp mắt cười với Cố bạch mã: "A, bạn học Tô, thực ra bạn rất hạnh phúc, tớ rất hâm mộ bạn vì được viết thư tình cho tớ."
Sau khi ngửa mặt nhìn trời cười trong 30 giây Tô Tố liền vui mừng hớn hở rời đi, bỏ lại Cố Liên Thành đang đau thương tột cùng.
Đúng là kẻ khóc người cười!!!
(1) Tiếng trung ngược với tiếng việt, trong tiếng việt là "... thân mến" thì tiếng trung sẽ là "thân mến..." thế nên trong thư của người trung quốc thường mở đầu bằng "thân mến..."
(2) Schwarzenegger: vận động viên thể dục thể hình người Áo.