Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa sang thu, thời tiết dần chuyển lạnh.
Thụ có hơi phiền não, bởi vì Công không muốn mặc thêm quần áo. Hỏi nguyên nhân, hắn chỉ nói mặc nhiều quần áo sẽ không thể hiện được dáng vẻ oai hùng của mình nữa.
Thụ nghe hắn ý kiến như vậy, càng muốn bọc hắn lại trong ba lớp quần áo. Không hiện được càng tốt, chỉ có cậu mới được thưởng thức dáng người đẹp đẽ kia thôi.
Có điều nguyên nhân chính nhất vẫn là, sức đề kháng của Công không tốt, rất dễ bị bệnh. Mùa hè năm nay, Công đã bị cảm suốt ba tuần liền.
Mà người này không những ghét uống thuốc mà còn cực kỳ thích làm nũng, để khỏi gục ngã trước sắc đẹp khi cho Công uống thuốc, Thụ quyết định bóp chết vi khuẩn từ trong trứng nước.
Hôm nay trời mưa to, Công hưng phấn như trẻ con bám trước cửa sổ, nhìn mưa rơi từng giọt từng giọt trên mặt đất, đọng thành một đóa hoa nước.
Thụ nhìn đôi chân trần của Công, tiếng thở dài nghẹn ở ngực, cam chịu cầm dép và áo khoác tới bên cạnh hắn.
Vừa mới khoác áo lên cho Công, đang định quở trách mấy câu: “Trời lạnh như vậy…”
Còn chưa nói hết đã bị Công cắt đứt, đối phương hoảng hốt nói: “Sao vậy, muốn làm nhà họ Vương phá sản sao?”
Thụ thoáng chốc không kịp phản ứng: “A?”
Công kéo vạt áo Thụ, thương tâm nói: “Đừng làm nhà họ Vương phá sản, vì anh, không đáng giá đâu”
Thụ nháy mắt phản ứng lại, được rồi, hôm nay là tiết mục chủ tịch độc tài đi.
Cậu hắng giọng một cái, trịnh trọng nói: “Khụ, chuyện này không thể theo anh được, ai bảo anh không nghe lời em”
Nói xong vươn tay nắm lấy cằm Công, ép đối phương phải đối mặt với mình, “Muốn cứu bọn họ cũng dễ thôi, nghe lời em, ngoan ngoãn mặc ba bộ quần áo vào.”
Công gạt tay Thụ ra, khóe mắt đỏ bừng, nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương, “Tự bản thân còn khó giữ nổi, anh nào cứu nổi bọn họ.”
Thụ: “…”
Ông chủ Vương: “…Số tôi khổ quá mà.”