Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Xuyên trong khoảnh khắc Dennis bị ngậm đi, thấy rõ thứ đột nhiên xuất hiện đánh lén này. Đầu nhỏ tay ngắn, thoạt nhìn là bộ dáng phổ thông bình thường nhất, hình thể nhỏ hơn con khủng long lúc trước không ít, tốc độ lại nhanh không phải một chút.
Anh gần như là phản xạ có điều kiện tính nhấc chân đạp lên trên thân cây cao chọc trời, mượn lực nhảy lên, lao thẳng tới con khủng long kia, khoảnh khắc rơi xuống, tay trái nắm chặt chủy thủ chuẩn xác đâm vào giữa vùng cổ với lưng của con khủng long đó, tay phải túm lấy quần áo Dennis, da khủng long rất cứng, thịt lại dày, không dễ đâm thủng. Cho nên Hạ Xuyên chọn phần da thịt bao phủ mỏng nhất phía sau cổ, nơi kề sát xương cốt nhất xuống tay.
Chủy thủ quân dụng thẳng tắp cắm vào khe hở xương sống, Hạ Xuyên dùng lực đâm vào. Khủng long dưới thân há mồm kêu đau một tiếng, dưới chân vừa loạn, đối với Hạ Xuyên bọn họ mà nói thân thể vẫn rất lớn kia không ổn định một cái, sắp ngã xuống mặt đất.
Lúc nó há mồm, Dennis bị nó ngậm ở miệng cùng với balô anh ta đeo trên lưng được giải trừ giam cầm, ngã nhào trên mặt đất.
“Chạy!” Hạ Xuyên quát Dennis, đồng thời chống đỡ phần lưng của con khủng long, muốn mượn lực rút thanh chủy thủ ra, nhưng phần lưỡi chủy thủ bị xương sống khủng long kẹp lấy, bởi vì động tác vung lắc của nó, dường như muốn kẹp chết, dùng hết khí lực cũng không nhổ ra được.
Con khủng long bởi vì đau đớn trong xương trở nên giống như kẻ say, mắt thấy sắp mang theo Hạ Xuyên trên lưng cùng nhau ném mạnh về hướng cây, lấy thể trọng cùng lực đạo của khủng long, Hạ Xuyên làm đệm lưng cho nó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Vì thế anh quyết đoán buông tay, buông tha cho thanh chủy thủ quân dụng, mượn lực lắc của khủng long, lộn qua sau một cái, sau khi rớt đất lập tức lăn nghiêng ra sau gốc cây.
Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy phía sau một gốc cây cách đó không xa, Dennis đang đeo balô đen trốn ở nơi đó, anh ta một tay cầm chặt lấy một cánh tay khác, đoán chừng là bị thương. Lưng dán chặt lấy thân cây vẻ mặt lo lắng, sau khi xác nhận Hạ Xuyên cũng từ trên lưng khủng long xuống, mới nhẹ nhàng thở ra, ra dấu tay an toàn với Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên gật gật đầu, sau đó chống thân cây hơi thò đầu ra, muốn nhìn xem tình huống của con khủng long kia, để dễ tìm một cơ hội thỏa đáng rời khỏi nơi này.
Kết quả anh vừa muốn quay đầu đã nghe thấy một tiếng tru lên, giống như hỗn hợp thể của sư tử rống với voi gào, kinh sợ côn trùng bốn bề đang kêu vang đều ngừng lại.
Hạ Xuyên cũng sững sờ, thầm nói một dao kia của mình hẳn không đến mức tạo thành tổn thương trí mạng cho con khủng long đó, dù thế nào cũng không đến nỗi kêu thành như vậy chứ? Nhưng mà tiếng tru kia vẫn không ngừng, liên tiếp kêu mấy tiếng, tiếng đập “bịch bịch” không ngừng vang lên, giống như con khủng long đó đang giãy dụa nghiêng ngả lảo đảo đụng phải thân cây, cành lá trong rừng ào ào rung lắc, tăng thêm mấy phần hỗn độn cùng kịch liệt.
Anh cau mày chống ở phía sau cây nghe trong chốc lát, trong lòng nghi hoặc dần dần sâu. Anh ổn định tâm thần, nhịn không được lại thăm dò nhìn sang bên kia.
Kết quả chỉ thấy con khủng long ở trong rừng đấu đá lung tung nửa ngày lúc này đã ngã xuống nơi xa hơn một chút, thân thể còn đang phập phồng, có thể nghe tiếng nó thở ồ ồ, hỗn hợp với tiếng khò khè nơi yết hầu, chỉ là từng tiếng yếu dần, hiển nhiên đã hấp hối.
Trên thân cành mấy gốc cây cao đều cọ ra vết máu đầm đìa, mùi máu tanh mang theo vị thịt nồng nặc lượn lờ ở trong rừng.
Mà ở nơi lân cận, một bóng người cao lớn sắc bén đang bước tới nơi này, áo ba lỗ màu đen căng chặt ở trên người, phác họa ra đường nét cơ thể rắn chắc, cũng không cơ bắp khoa trương, chỉ lộ ra vai rộng eo nhỏ của hắn, đôi chân vừa dài vừa thẳng, tràn đầy sức mạnh.
Quả nhiên là Thâm Lam.
Hạ Xuyên cảm thấy đương nhiên, lại nhịn không được có chút rung động.
Cùng có thân thủ tốt, cùng có một thân bắp thịt thon gầy đường nét xinh đẹp mà không căng phồng, Thâm Lam và Hạ Xuyên lại hiển lộ ra hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau.
Hạ Xuyên từng nghiêm chỉnh đi lính, cho dù sau này bởi vì một vài nguyên nhân đi làm lính đánh thuê, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác cung nghiêm, tuy ngũ quan tuấn tú đẹp đẽ, nhưng không ngăn nổi anh cả ngày phóng hơi lạnh, quanh thân cao thấp đều có khí tràng “Người sống chớ tới gần”.
Mà Thâm Lam thì tương phản với anh, lúc hắn đi đường đều rất thẳng, nhất cử nhất động thoạt nhìn giống như đã từng chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, lại không có chút đứng đắn, lúc ở chung rõ ràng dễ nói chuyện hơn Hạ Xuyên, nhưng vẫn làm cho người ta hết sức kiêng kỵ, đại khái là bởi vì cao thấp quanh thân hắn đều tản ra một luồng hơi thở dã tính của mãnh thú.
Hiện giờ bộ dáng hắn đi về bên này chính là như thế, biểu tình biếng nhác, giống như không phải mới vừa đánh một trận, mà như vừa chợp mắt, lại làm cho người ta không dám tới gần.
Sau một lát, hắn đi đến chỗ Hạ Xuyên, dừng lại bước chân, sau đó đưa tay giơ lên trước mặt Hạ Xuyên, ngước cằm nói: “Này—— chủy thủ của cậu.”
Chủy thủ này chất lượng thật sự rất tốt, đâm vào trong khớp xương khủng long, trên lưỡi dao lại không có vết nứt nào, vết máu màu đỏ sậm trên mặt dao sáng như tuyết, hợp lại mấy giọt chảy xuống, sạch sẽ.
Hạ Xuyên sững sờ trong chốc lát, sau đó nâng tay nắm chặt chuôi chủy thủ nhận lấy: “Cám ơn.”
Một bên Dennis thấy nguy cơ tạm thời giải trừ, lập tức vọt tới, đem Hạ Xuyên cùng Thâm Lam từ trên xuống dưới từ trước ra sau đánh giá một lần, xác nhận không có thương tổn, lúc này mới cởi ba lô xuống treo ở trước ngực.
Đầu tiên anh ta lấy hộp đen ra, dứt khoát đưa cho Hạ Xuyên nói: “Thứ này vẫn để ở chỗ cậu tương đối an toàn, cậu không phải đã nói quê nhà các cậu có câu nói là chuyên chọn quả hồng mềm để nắm à? Tôi ở cái nơi quỷ quái này đại khái thuộc loại quả hồng mềm nhất, cũng không biết có thể bình yên sống đến khi ra ngoài hay không, máy hiện sóng này để ở chỗ cậu, vạn nhất tôi xui xẻo, tốt xấu gì cậu cũng có phương hướng.”
Hạ Xuyên quét mắt nhìn máy hiện sóng kia, lại không nhận lấy, mà là thuận tay vung mấy giọt máu cuối cùng trên thanh chủy thủ, vừa nhìn quanh cánh rừng một vòng, vừa lạnh lùng nói: “Cho tôi tôi đi nơi nào? Không động thủ nổi thì quên đi, đeo đồ thôi còn muốn nhàn hạ, lòng tham không đáy. Cất kỹ phù bảo mệnh của anh, đánh mất thì lấy anh làm cơm.”
Anh vừa nói lời này ra khỏi miệng, Dennis còn chưa kịp cảm động, đã nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, nghe qua còn rất lớn.
Dennis hô nhỏ một tiếng “Mẹ ơi lại đến kìa!” Thoáng cái đã lủi đến phía sau Hạ Xuyên. Ba người nhìn chăm chú nơi tiếng động phát ra, chỉ thấy thứ đang đi tới có chút quen mắt, hiển nhiên là con khủng long lúc trước ở mép rừng đối diện khai thông với Thâm Lam.
Lúc nó đến gần hiển nhiên thấy được Thâm Lam, cước bộ hơi có chút chần chờ, thấy Thâm Lam không có ý tứ muốn động, nó mới yên tâm hạ bước chân xuống.
Ở bên chân nó, con khủng long nằm trên mặt đất hiển nhiên đã không còn hơi thở, chỉ thấy nó nhìn Thâm Lam một cái, sau đó cúi đầu cắn cổ con khủng long đã chết kia, nó nửa ngậm, kéo về phía trước đi hai bước.
Chỉ là nó đi một chút lại dừng lại, quay đầu nhìn phương hướng Thâm Lam, Hạ Xuyên, giật giật đầu, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Đi chưa tới hai bước, nó lại dừng lại, quay đầu hướng về phía ba người lại giật giật đầu.
Dennis trừng mắt nhìn, thấp giọng nói thầm: “Xong rồi xong rồi, tôi nhất định là bị hù ra bệnh thần kinh rồi, lại có thể cảm thấy nó đang ra hiệu cho chúng ta đi cùng nó.”
Hạ Xuyên hiếm khi không lạnh lùng phản bác lời anh ta, mà chỉ nhíu mày.
Kết quả chợt nghe Thâm Lam nói: “Ừ, anh không bệnh, nó quả thật chính là ý tứ này.” Nói xong hắn ngoắc tay với Hạ Xuyên, “Đi, cùng đi lên xem một chút.”