Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
So khí lực lớn với Thâm Lam? Hạ Xuyên cảm giác mình vẫn đừng phí sức…
Cho nên khi anh bị kiềm chế ở trên đùi Thâm Lam không thể động đậy, anh vô cùng lý trí lại bất đắc dĩ lựa chọn nhắm mắt, dù sao lúc trước anh quả thật chưa ngủ được bao lâu, nếu hiện tại không cần khởi hành, lại ngủ thêm trong chốc lát cũng tốt.
Dennis ở một bên vui vẻ quan sát cái loại tiết mục “Nhân sĩ có giá trị vũ lực cao bị nhân sĩ có giá trị vũ lực cao hơn trấn áp”, nhìn ngắm mấy lần xong nhếch miệng vui vẻ hai tiếng, lại cúi đầu tiếp tục vùi đầu vào hoạt động cải tạo cho máy hiện sóng. Nhưng mà vùi không được vài giây, thì dừng tay lại, chép miệng dường như không đúng chỗ nào…
Hạ Xuyên nói không giãy dụa lại thật sự không có động tác, nằm ở trên đùi bị Thâm Lam bịt mắt, thân thể phập phồng theo hơi thở rất nhỏ, thoạt nhìn an ổn mà bình thản.
“Nhìn có chút quen mắt ——” Dennis nói thầm, kết quả quay đầu thì phát hiện tư thế nguyên mẫu của hai người này —— tai đón gió đang nghiêng nửa người trên, ghé vào trước đầu gối Dennis loay hoay với máy hiện sóng, mà bạn gái cậu ta bị Thâm Lam gõ ngất, được cậu ta chuyển tới gối lên trên đùi, đại khái là hi vọng cô nàng ngất cũng ngất được thoải mái.
Dennis nhìn xem bên trái, lại nhìn bên phải, không hiểu sao sinh ra một cảm giác phiền muộn nhàn nhạt: “…”
Đại khái là có liên quan đến gối đầu hình người nên hơn cái cảm giác an toàn cực cao, Hạ Xuyên cảm thấy giấc ngủ này say hơn trước. Lúc anh tỉnh lại vẫn là bởi vì nghe được một ít động tĩnh vụn vặt, giống như tiếng của vật liệu may mặc ma xát mặt đá, xen lẫn mấy tiếng than thở nửa mê nửa tỉnh —— có vẻ như là mấy người bị gõ ngất đã bắt đầu lục tục khôi phục ý thức.
Hạ Xuyên ở trong đầu cho ra kết quả hoàn chỉnh như vậy, đồng thời, buồn ngủ cũng hoàn toàn tiêu tan sạch sẽ, anh mở đôi mắt, lại phát hiện trước mắt tối đen có chút quá phận, hơn nữa tiếng động nghe được cũng có chút úng úng, như bị cái gì chắn đi.
Khi năm giác quan của anh trở nên rõ ràng, anh mới phát giác hai mắt cùng với lỗ tai đang hướng ra phía ngoài của mình đều bị người dùng tay bảo vệ. Còn về chủ nhân của cái tay là ai, đương nhiên không cần phải nói.
Hạ Xuyên chớp mắt hai cái, uyển chuyển tỏ vẻ mình đã tỉnh. Phàm là người không thiếu sót xúc cảm, lúc lòng bàn tay mình bị lông mi người khác quét mấy lần, đều có thể lĩnh hội được điểm này.
Nhưng Thâm Lam lại không cho chút phản ứng.
Không cảm giác đến? Hạ Xuyên đoán, cảm giác mình quả nhiên không thích hợp với uyển chuyển, vì thế dứt khoát hoạt động hai tay thoát khỏi từ trong sự kiềm chế, trực tiếp đáp lên cánh tay Thâm Lam vỗ vỗ, thấp giọng nói: “Tỉnh rồi, buông tôi ra nào.”
Thâm Lam vẫn không có phản ứng.
Hạ Xuyên: “…”
Lúc chớp mắt còn có thể nói là động tác quá nhỏ không cảm thụ được, nhưng đã trực tiếp vỗ trên cánh tay lại vẫn nói không cảm thụ đến thì chính là nói nhảm. Hiển nhiên, Thâm Lam đang giả chết, giả đến không thể giả hơn, tỏ rõ hắn hi vọng Hạ Xuyên tiếp tục nghỉ ngơi thêm lát nữa.
“….” Hạ Xuyên im lặng một hồi, lại vỗ vỗ cánh tay Thâm Lam: “Buông tay.”
Kết quả vị bá chủ ngây thơ này chẳng những không thả lỏng khí lực, trái lại càng ấn chặt Hạ Xuyên. Vô cùng hiểu được cách chứng thật “Tôi không điếc, có thể nghe thấy cậu nói chuyện, chỉ là muốn làm trái với cậu trái mà thôi”.
Cứng rắn nâng đầu rất phí sức, mà không thoát được. Hạ Xuyên rơi vào đường cùng đành phải dùng cách chọc học được từ chỗ Thâm Lam, gậy ông đập lưng ông nâng tay lên lần mò, thăm dò vị trí thắt lưng Thâm Lam, không chút do dự vươn ngón tay ra chọc một cái.
“Phốc ——”
Bá chủ bị một đầu ngón tay chọc ngứa, lực đạo trên tay nhất thời buông lỏng, Hạ Xuyên nhân cơ hội đẩy móng vuốt hắn ra, động tác lưu loát xoay người ngồi dậy.
Dennis nương theo ánh sáng màn hình của máy hiện sóng, mơ hồ vây xem toàn bộ hành trình, thầm nghĩ rời giường còn có thể náo loạn như vậy, mắt chó đều mẹ nó sắp mù!
Đương nhiên, anh ta chỉ ôm một trái tim thuần túy xem bát quái, thật giống như ở trên thế giới này không được xem chương trình giải trí trên TV máy tính đành mượn Hạ Xuyên và Thâm Lam cho đủ số, về phần Hạ Xuyên rốt cuộc ôm tâm tình gì, thì anh ta không biết được. Duy nhất rõ ràng chính là, Thâm Lam quả thật là người rất đặc biệt ——
Trong ba năm Dennis quen biết Hạ Xuyên, cậu ta đối với phần lớn mọi thứ đều biểu hiện ra một loại hưng trí ít ỏi, có cũng như không, rất nhiều chuyện đều không hứng thú đi làm, rất nhiều lời cũng không hứng thú nói, nói thực ra, là cực kỳ bị động. Chỉ khi đụng tới chuyện khó khăn thì toàn thân không có bao nhiêu không khí sôi động của cậu ta mới có thể bị điều động. Thế cho nên Dennis luôn sẽ đoán, đây có phải là lý do Hạ Xuyên lựa chọn làm lính đánh thuê hay không.
Nhưng sau khi đi tới thế giới khác này, ở đây trong thời gian không lâu, Dennis lại cảm thấy Hạ Xuyên mỗi ngày… chính xác ra là mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh biến hóa, trở nên càng ngày càng có vị người, mà chẳng phải lạnh cứng.
Có lẽ có nguyên nhân “Trong hoàn cảnh gian nan và hoạn nạn” ở trong đó;
Cũng có thể là bởi vì thế giới này to như vậy tổng cộng chỉ có lác đác mấy người sống, làm cho cậu ta rốt cuộc nhớ tới việc dời ra một chút vị trí ở trong mí mắt cho bọn họ; nhưng Thâm Lam tuyệt đối là nhân tố không thể xem nhẹ nhất.
Đối mặt với nhân vật giống ngọc trai tinh ngàn năm như Hạ Xuyên đây, đại khái cần phải có tính cách như Thâm Lam mới có thể cạy mở cái khe đó. Dennis hoàn toàn không để ý nhìn biểu tình Hạ Xuyên tức không nói được gì rồi lại không còn cách nào. Cái ý nghĩ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn này trăm triệu không thể để cho Hạ Xuyên biết được, bằng không khẳng định sẽ bị bêu đầu* làm biểu ngữ.
(*: hình phạt thời xưa, chém đầu rồi treo lên)
Cho nên anh ta ngắm loạn mấy lần xong thì đem lực chú ý trở về trên máy hiện sóng.
Đúng như Hạ Xuyên đoán khi tỉnh lại, mấy người ở trong động bị gõ ngất kia lục tục có dấu hiệu tỉnh lại. Loại tính cách đơn giản thô bạo này của Thâm Lam đương nhiên không thích hợp đi theo chân bọn họ giao tiếp, huống hồ hắn cũng lười đánh. Hạ Xuyên cũng đã khôi phục nhất quán ít nói kiệm lời, chỉ có giáo sư Linton ngủ rất có tinh thần yên lặng ngồi canh giữ ở bên cạnh mấy người đó.
Ông đã chuẩn bị kỹ càng, nghĩ sẵn ở trong đầu, toàn bộ lời muốn nói ngậm ở trong miệng, từ lúc những người kia mở mắt đã lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt, lưu loát, gần như điều động toàn bộ nhiệt tình đối với giảng dạy trong đời này của mình ra, vì để cho mấy người kia trước khi kịp phản ứng hoàn toàn tiếp nhận cũng hiểu được tình cảnh trước mắt.
Ý thức của mấy người đó vẫn chưa thanh tỉnh toàn bộ đã bị một đống lý luận như lọt vào trong sương mù dán cho đầy đầu đầy mặt, ngốc thành bốn con chim cút hình thái khác nhau.
Giáo sư Linton kéo dài không dứt, lăn qua lộn lại mấy lần, thiếu chút nữa nói đến mức thiếu dưỡng, sau khi xác định được mấy người đều đã hiểu, mới thở phào nhẹ nhõm cảm thán nói: “Không thể không nói cách dạy học nhồi cho vịt ăn này vẫn rất tuyệt.”
Căn cứ ý tưởng nhiều người lực lượng lớn, bọn Hạ Xuyên kèm thêm mấy người tỉnh lại tiếp tục thử suy đoán của bọn họ. Tưởng tượng tai nạn hoàn toàn không tồn tại đồng thời, còn ở trong đầu đem cửa ra vào mà bọn họ đang tận lực tìm kiếm chuyển tới bên ngoài sơn động này. Thậm chí trực tiếp tưởng tượng sơn động này chính là lối ra, dứt khoát ngay cả quá trình ra khỏi động cũng bỏ bớt.
“Tôi đột nhiên có loại cảm giác lọt vào hang ổ của tà giáo.” Địa Trung Hải nâng mí mắt lên quét một vòng, nhịn không được lắm miệng.
Bọn Hạ Xuyên: “…” Đừng nói, là rất giống.
“Phi! Câm miệng!” Có người hạ giọng phun ông ta một ngụm.
Bọn họ làm những chuyện như vậy quả thật rất hoang đường, nếu đặt vào thế giới bọn họ chứng kiến khẳng định sẽ bị cảm thán một câu “Bệnh không rõ”, ai bảo thế giới này còn hoang đường hơn bọn họ chứ…
Hồi lâu sau, mọi người rối rít chuyển dời đến bên cửa động của thông đạo thứ ba, thăm dò một phen, miệng than thở: “Có biến hóa không?”
Nhưng sau khi nhìn trong chốc lát, bọn họ đã thất vọng rồi.
“Sao tôi… không nhìn ra có gì khác nhau?” Người đàn ông bụng bia thọt Địa Trung Hải, nhỏ giọng hỏi: “Là ánh mắt tôi quá kém hay là?”
“Tôi cũng không nhìn ra khác nhau.” Địa Trung Hải dùng sức dụi dụi con mắt, đầu ông ta thò ra quá dài, sặc sương mù bên ngoài, mới vừa nói xong đã cảm thấy cổ họng ngưa ngứa ho đến kinh thiên động địa.
Mà những người còn lại, mặc dù không mở miệng, nhưng đều lộ ra thần sắc lo lắng.
Đúng như bọn họ nhìn thấy, bên ngoài vẫn đầy sương mù, dường như còn nặng hơn trước, hơi thò đầu ra đều sẽ cảm giác ảnh hưởng hô hấp. Tầm nhìn rất ngắn, bọn họ rất khó nhìn rõ đằng xa có mảnh nhỏ mới rơi xuống hay không.
“Lửa trong rừng còn đang cháy.” Thâm Lam đột nhiên mở miệng.
Hắn nói chuyện có chút giống Hạ Xuyên, đều không hề thích dùng khí lực, âm lượng rất nhỏ, nhưng mà mấy người cách hắn tương đối gần vẫn nghe được rõ ràng.
Người biết nhĩ lực xuất sắc của hắn đương nhiên rất tin lời hắn nói, người không biết tuy biểu tình có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều. Nhưng Địa Trung Hải với bụng bia cách ở xa nhất “A” một tiếng, quay đầu lại hỏi Thâm Lam: “Cậu vừa nói gì?”
Bọn họ còn nhớ rõ lúc trước mình bị Thâm Lam và Hạ Xuyên gõ ngất, vì thế đối với hai người này có chút kiêng kị, hỏi rất cẩn thận, đại khái có một loại ý tứ “Cậu không trả lời tôi cũng không làm gì”.
Thâm Lam còn thật sự không phản ứng bọn họ, hắn ngại hai người này nói nhiều giọng lớn, có chút huyên náo.
Vì thế hai người bĩu môi, lại thấp giọng hỏi bà mẹ của cậu bé tóc vàng kia.
Thâm Lam đang lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cố tình hai người này không ngừng miệng vô cùng quấy nhiễu.
Hắn cau mày trầm mặc vài giây, rốt cục không thể nhịn được nữa một tay túm một cái áo, không cần tốn nhiều sức đã nhấc hai người kia để ở trên thạch bích, nghiêm mặt thối vô cùng buồn bực nói: “Còn mở miệng nữa, thì trực tiếp xé hai người, không sợ thì thử xem.”
Hạ Xuyên: “…”
Nếu không phải Thâm Lam phát hỏa lớn, anh cũng sắp quen thuộc trạng thái đầu óc người này thiếu vài thứ, quên một mặt khác của hắn là Thương long cực kỳ hung tàn…
Hắn sầm nét mặt, ngay cả Dennis và giáo sư Linton đều run bắp chân, càng khỏi nói Địa Trung Hải và bụng bia căn bản không quen hắn.
Hai người kia lập tức rụt cổ lắc đầu liên tục, miệng mím chặt, không dám phát ra âm thanh gì nữa.
Thâm Lam buông lỏng tay, hai người kia dán chặt lấy tường trượt xuống, hận không thể cách Thâm Lam xa tám trượng, mấy người khác cũng theo bản năng lui hai bước.
Chỉ còn Hạ Xuyên không thèm để ý chút nào đứng ở bên người Thâm Lam, ánh mắt cũng không nháy lấy một cái, còn nâng tay vỗ vỗ bả vai Thâm Lam chỉa chỉa ngoài động, ý bảo hắn tiếp tục nghe một chút xem.
Mọi người: “…”
Không bị quấy rầy, Thâm Lam tự nhiên nghiêng tai lại nghe một lúc lâu, rồi sau đó hướng đến Hạ Xuyên: “Tạm thời không có mảnh nhỏ nào mới rơi xuống, nhưng bên kia biển vẫn chưa ổn định.”
Hạ Xuyên nhăn mi, một lát sau, anh đưa mắt nhìn sang Dennis và giáo sư Linton: “… Thấy thế nào?”
“Việc này…” Giáo sư Linton có chút nghẹn, ông mới vừa thao thao bất tuyệt rửa xong não đám người kia, bản thân vẫn có chút trì hoãn, “Quả thật kỳ quái, vì sao nghĩ về hướng xấu thì lập tức ứng nghiệm, nghĩ đến điều tốt lại luôn không thấy hiệu quả gì…”
Trái lại Dennis đã mở miệng: “Ài… Mọi người nhìn kìa, tuy chúng ta nói nơi này sẽ căn cứ theo ý nghĩ của con người đến biến hóa, nhưng hiện tại phát hiện lời này rất phiến diện, mọi người không phát hiện à? Tưởng tượng liên quan đến cửa vào và cửa ra căn bản không có tác dụng rắm gì, vậy chứng tỏ chúng ta não động có lớn nữa cũng không ảnh hưởng đến phạm vi nơi này. Ý nghĩ hoàn toàn vượt qua thực tế cũng sẽ không trở thành sự thật, tỷ như tôi hi vọng trước mặt có thể xuất hiện hai chai Champagne, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Mặt khác, ý nghĩ liên quan đến chính chúng ta cũng sẽ không trở thành sự thật, tỷ như tưởng tượng bản thân mình hoặc là một trong mấy người bị đau bụng, mọi người căn bản không có bất kỳ phản ứng nào ——”
“Làm sao anh biết là hoàn toàn không có phản ứng, mà không phải là thời gian quá ngắn không đủ hữu hiệu?” Tai đón gió ở bên cạnh đẩy anh ta một cái.
“A, là như thế này ——” Dennis trừng mắt nhìn, không che giấu thêm, nói thẳng: “Từ lúc mấy người bắt đầu xuất hiện tôi vẫn luôn nghĩ khi nào thì mấy người có thể biến mất, nghĩ lâu như vậy, một chút tác dụng cũng không có.”
Thâm Lam hiếm khi cho anh ta một cái nhìn thẳng: “A, lần đầu tiên tôi có ý nghĩ giống với anh.”
Mọi người: “…”