Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ thật Hạ Xuyên căn bản không thấy rõ thứ dính dính màu đỏ hắn cầm trong tay rốt cuộc là cái quái gì, nhưng trực giác nói cho anh biết, cái loại thần sắc ngữ khí này của Thâm Lam…
“Ăn.” Anh nói như đinh đóng cột.
Không có loại khả năng thứ hai.
Thâm Lam sửng sốt, duy trì tư thế giống như tượng nam thần tự do trôi trong nước: “A! Cậu biết à… Từng ăn?”
“Không.” Hạ Xuyên bình tĩnh nói: “Lần đầu tiên thấy.” Nơi này có thể có thứ bọn họ từng nếm qua mới là kỳ quái!
Anh có thể duy trì bình tĩnh, một đám người bên cạnh hoặc ngồi hoặc co quắp lại không thể bình tĩnh mà đứng dậy, Dennis cách gần đấy, nghe cũng rõ ràng nhất, suýt nữa không trực tiếp nhảy vào trong sông. Nửa người trên cũng đã động, bởi vì nhớ tới mình còn ôm bảo bối máy hiện sóng, lại gắt gao ổn định nửa người dưới của mình, trên dưới ngược nhau, chỉ thiếu không vẹo thắt lưng.
Mà trừ bỏ hai người này ra, cả bờ sông đều không tìm được người thứ ba mất tự nhiên. Một đám người giống như hồi quang phản chiếu, như xác chết vùng dậy lúc lâm chung đứng từ trên mặt đất lên, “Phần phật” một tiếng vây quanh lại đây, nhìn chằm chằm tay Thâm Lam như sói, ánh mắt đều phát xanh.
Thâm Lam: “…”
Trong trí nhớ có hạn của hắn, đây đại khái là lần đầu tiên, hắn bị những sinh vật khác dùng loại ánh mắt này vây xem… Chỉ thiếu chút lôi thú tính của hắn ra, tại chỗ biến trở về thương long trừng ngược trở về. May mắn thời khắc mấu chốt nhân tính quấy phá ép ý niệm trong đầu lại, bằng không trong sông nhiều thêm năm xác chết trôi, trừ Hạ Xuyên và Dennis, một người cũng chạy không thoát, khẳng định sẽ bị hù chết.
Thâm Lam không chút thay đổi sắc mặt quét mọi người một vòng, sau đó xoay đầu, lại lặn xuống nước chui về đáy sông, bọt nước văng lên còn lớn hơn trước, giội cho bảy người ở bờ sông đầy đầu đầy mặt, hiển nhiên là cố ý.
Hạ Xuyên: “…”
Dennis: “…”
Hai người một tỏ ra rất bình tĩnh, một thì mất tự nhiên, lại gặp tai bay vạ gió, quần áo mới vừa giội nước xong lại ướt hoàn toàn.
Lần này Thâm Lam ở trong sông thời gian hơi dài, mà bị Thâm Lam nhắc nhở, mấy người khác cũng không tiếp tục ngồi không chờ cho ăn, bắt đầu tự phát đi về hướng trong sông.
Bọn họ không tự do tự tại như Thâm Lam, cho dù ngày thường thuỷ tính không tệ, trong tình huống thể lực cạn kiệt nghiêm trọng lại thiếu dưỡng cũng không dám dễ dàng bơi đến nơi sâu. Bằng không không giúp được gì, trái lại còn phiền toái người khác tới cứu, vậy thì không tốt.
Cho nên bọn họ chỉ đi đến nơi tương đối gần bờ, dọc theo con sông khom người tìm kiếm, bọn họ còn thật sự mò lên một vài con có bộ dạng tương tự ốc sông.
“Cái đầu còn rất lớn!” Địa Trung Hải có chút hưng phấn mà nói.
Một vài con ốc sông còn lớn hơn nắm tay, mấy người xuống nước có vận khí tốt trong lòng ôm ba bốn con, vận khí không tốt ở trong bùn tìm nửa ngày chỉ mò thấy một xác không. Cũng may nhiều người xuống nước, càn quét được chiến lợi phẩm đều nhau, mỗi người còn có thể chia hai con, cũng coi như thành quả không tồi.
Kết quả, vào lúc mọi người ở đây đem toàn bộ “ốc sông” trong lòng đổ lên trên bờ, chính mình thì ngồi xuống nghỉ ngơi hít thở, Thâm Lam lặn ở trong vùng sông sâu hơn nửa ngày cuối cùng lại ló đầu ra. Người này ở trong nước có độ linh hoạt thậm chí cao hơn so với lúc hắn ở trên bờ, trên tay nắm một đống lớn xanh xanh đỏ đỏ gì đó, chỉ dựa vào chân đạp nước, lại có thể duy trì trạng thái như vậy, dọc theo đường lên bờ.
Mọi người quả thực không hiểu được hắn làm như thế nào.
Nhưng bọn họ cũng không còn đầu óc để nghĩ, bởi vì lực chú ý của bọn họ rất nhanh đã bị hấp dẫn tới một chỗ khác ——
Thâm Lam giống bọn họ, vừa lên bờ đã đổ toàn bộ mấy thứ ôm trong lòng lên trên bờ. Bởi vì số lượng vô cùng khả quan, nên lăn đầy đất.
Nhưng mà…
Ánh mắt Hạ Xuyên từ dưới chân Thâm Lam chuyển về trước mặt mình, nhìn chằm chằm một thứ trong số đó một đường lăn qua đây, mặt không chút thay đổi nhất thời liệt càng lợi hại hơn ——
Thứ mà Thâm Lam cầm trở về có bộ dạng thật sự có chút… một lời khó nói hết.
Nó nhìn qua ước chừng lớn như trứng gà, nửa đỏ không xanh, không giống như một loại trái cây chín toàn bộ, càng giống thân củ từ trên loại thực vật nào đó bẻ xuống. Cái này cũng không có gì, chỉ là thứ giống thân củ kia mọc đầy mụn nhọt lớn lớn nhỏ nhỏ.
Hạ Xuyên chỉ nhìn thoáng qua thì quay mặt đi: “…”
Thâm Lam không thấy được biểu tình này của anh, bởi vì hắn mới vừa đem đống “thân củ” này lên bờ, lại bùm một tiếng nhảy về trong sông. Vì thế Hạ Xuyên luôn bình tĩnh không đổi vị trí lại bị giội cho một thân.
Lần này Thâm Lam không hề lặng yên không một tiếng động lặn xuống cả nửa ngày. Rất nhanh đã nghe được tiếng mặt nước “rầm” vang lên, một con cá dài bằng cánh tay từ chỗ sâu nhất trong nước sông bay ra, rơi ở trên bờ, lúc rơi xuống đất còn run lên một cái, mở ra cái miệng cực lớn của nó, lộ ra một vài cái răng sắc nhọn giống như cưa bằng kim loại, miệng lớn như vậy nếu thật sự cắn một cái, có thể trực tiếp gặm rớt nửa mặt người.
Mọi người: “…”
Mọi người ở đây bị cái miệng của con cá kia làm cho kinh hoảng choáng váng, nửa ngày không dám động, Thâm Lam lại liên tiếp từ trong sông ném ra mấy con. Hắn ở trong nước còn nhanh hơn người cá, mỗi lần ném ra đều có vị trí không giống nhau, hơn nữa còn cách nhau rất xa.
Về phần trên bờ… phàm là nơi có loại cá kia rơi xuống, trong phạm vi một mét đều không người nào dám đứng.
Sau khi ném ra một con cá lớn có diện mạo đáng sợ cuối cùng, Thâm Lam rốt cục kết thúc công việc lên bờ, hắn vừa đi vừa vẻ mặt tiếc nuối nói: “Cá có hơi ít.”
Chừng mười phút đồng hồ trước, trên bờ sông này trừ bỏ đám người ngổn ngang chạy đến, một mảnh cỏ dại bị ép tới lộn xộn. Mà bây giờ, hơn mười “ốc sông”, một đống “thân củ”, cùng với đống cá lớn hung tàn cũng đủ mọi người ở đây ăn hai bữa.
Ngay cả Hạ Xuyên trong lòng cũng thật phục —— giống như mặc kệ ở nơi nào, tình huống có bao nhiêu quỷ dị bao nhiêu tồi tệ, Thâm Lam luôn có thể tìm được đồ ăn trước khi mọi người đói chết, tiện nghi chén lớn, trọng lượng mười phần. Đừng nói đỡ đói, đây hoàn toàn ở trình độ có thể ăn no nê.
Ừm… trừ bỏ chính Thâm Lam.
Lấy sức ăn của hắn, cho dù ăn hết những đồ ăn này cũng chỉ đủ cho dạ dày chạm đáy.
Tuy rằng dưới nước đối với Thâm Lam mà nói còn thoải mái hơn trên bờ, nhưng không có nghĩa là hắn gây sức ép một trận như vậy thì không phí sức lực. Dù sao trước lúc hắn xuống nước cũng đã rất mệt mỏi. Cho nên sau khi lên bờ, hắn cũng không vội vã đi ăn, mà là ngồi xuống gần bên người Hạ Xuyên, tính toán nghỉ một lát.
Hắn hôm nay, đã hoàn toàn coi Hạ Xuyên thành người một nhà, đổi thành hình thức Thương long mà nói, thì chính là đã đem Hạ Xuyên thành một phần của lãnh địa. Vì thế không chút khách khí nâng cằm nói với Hạ Xuyên: “Cho tôi mượn nghỉ một lát.”
Hạ Xuyên trong lúc nhất thời không hiểu từ “mượn” này chỉ cái gì.
Kết quả trước khi anh kịp phản ứng, Thâm Lam cũng đã không chút khách khí để tay lên trên đầu gối Hạ Xuyên, lại vô cùng tự giác kéo chân Hạ Xuyên, đem hai cái chân dài thẳng tắp khép lại, sau đó ngửa đầu nằm lên.
Hạ Xuyên: “…”
Kỳ thật suy nghĩ của Thâm Lam vô cùng đơn giản —— cậu mệt mỏi tôi cho cậu mượn chân tôi nằm, tôi mệt mỏi đương nhiên cũng muốn mượn chân của cậu để nằm.
Hợp lý, không thể phản bác.
Nếu tùy tiện đổi lại người khác, Hạ Xuyên sớm đã một tát ném người đi Seberia, nhưng đối với Thâm Lam, anh lại không xuống tay được. Chính xác ra, phàm là có chút lương tâm thì đều không xuống tay được.
Cuộc đời Hạ Xuyên lần đầu tiên khắc sâu lý giải đạo lý “Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn”, chủ yếu trước khi đến thế giới này, anh thường sắm vai “người” trong những lời này, hiện tại lại thành vừa ăn vừa nắm, miệng cứng tay dài nữa, vậy thành gia súc rồi.
Nhưng mà đây lại chứng thật lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm anh cống hiến ra chân của mình như vậy, thực tại có chút không quen, cho là vì hoà dịu loại cảm giác quỷ dị này, anh đặc biệt chủ động chọn chuyện tán gẫu với Thâm Lam: “Anh không phải cá… Khụ, ở trong biển à? Sao quen thuộc đồ ở khu nước ngọt như vậy?”
Anh chỉ thiếu chút nữa theo quán tính nói thành “Anh không phải cá biển à”, thốt từ cá ra, lại không khoan nhượng rớt nửa câu sau.
Thâm Lam nằm ở trên đùi anh nhắm mắt dưỡng thần đúng lý hợp tình đáp: “Có đôi khi chán ăn đồ trong biển, sẽ lên bờ tản bộ một vòng, tìm ít thứ chưa từng ăn nếm thử, lâu tự nhiên biết.”
Hạ Xuyên: “…”
Lý do này thật sự là đơn giản thô bạo làm cho người ta không biết nên đáp lại cái gì, nhưng cũng chứng thật là chuyện mà Thâm Lam có thể làm.
“Những thứ anh lấy lên là cái gì?” Hạ Xuyên không quá muốn nhìn “thân củ” kia lần hai, mà lúc này thấy góc độ nói chuyện của Thâm Lam lại có chút quỷ dị, vì thế đành phải đưa ánh mắt rơi trên mặt sông, trên mặt vẫn thản nhiên, không quá nhiều biểu tình.
Thâm Lam vừa nghe đã muốn xoay người nhìn “thân củ” kia một cái, giảng giải cho Hạ Xuyên nghe.
Kết quả Hạ Xuyên mắt nhìn phía trước đột nhiên động hai bên má hai cái, giống như là không biến sắc mà nghiến răng, mặt càng căng chặt hơn.
Hai giây sau, Hạ Xuyên rốt cục không chút thay đổi sắc mặt cụp mắt, không thể nhịn được nữa mở miệng nói với Thâm Lam: “Anh chỉ cần nằm yên thôi, nhích tới nhích lui làm cái gì?!”
Một đầu tóc ngắn màu đen của Thâm Lam thoạt nhìn xúc cảm không tồi, thực tế vẫn có chút cứng rắn, theo động tác của hắn xuyên thấu qua quần tây của Hạ Xuyên, ở trên đùi anh chọc đến đâm đi. Nói đau không đau không nói ngứa không ngứa, quả thực giống như con kiến bò lên chân…
Lúc Hạ Xuyên nói câu đó, Thâm Lam đã ngẩng đầu lên một ít, đang chuẩn bị thuận tay từ trên mặt đất kéo một cái “thân củ” lại đây, kết quả bị Hạ Xuyên nói như vậy, lại yên lặng thu tay về, vô cùng phối hợp “nằm yên trở về”. Mái tóc giống như gờ ráp lại đâm Hạ Xuyên một lần.
Hạ Xuyên: “…”
Anh có đôi khi thật sự khó có thể phân biệt, ông trời an bài gặp gỡ cùng đồng hành ly kỳ như vậy, rốt cuộc là để Thâm Lam trả nợ tổ tông cho anh, hay để anh trả nợ tổ tông cho Thâm Lam…
Cũng may Thâm Lam không hề giống những người khác, ngủ một ngày một đêm cũng không thấy khôi phục tinh thần. Hắn nói “một lát” thì thật sự chỉ có một lát rất ngắn. Vì thế rất nhanh, hắn đã nghỉ đủ rồi, từ trên đùi Hạ Xuyên ngẩng đầu, một lần nữa ngồi ngay ngắn.
Kết quả hai người ngẩng đầu, đã phát hiện mọi người quanh mình đang vòng quanh cá lớn cùng thân củ một vòng, lại không có một người nào động thủ. Mà ánh mắt của mọi người cũng không dừng ở trên đồ ăn bị vây ở giữa, mà là không chuyển nhìn hai người bọn họ chằm chằm.
Khóe miệng Thâm Lam giật giật, lấy khuỷu tay đụng đụng Hạ Xuyên, lại gãi gãi quai hàm phạm bệnh não tàn: “… ánh mắt xanh mượt này? Là cá không đủ ăn cần chúng ta làm món ăn nhẹ à?”
Hạ Xuyên: “…” Người nào lá gan tận trời dám bắt anh làm món ăn nhẹ?