Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày 8 tháng 4
Sáng cả nhà dùng bữa mà có bốn người mang gương mặt hơi căng thẳng. Khỏi nói cũng biết là ai. Vì tôi, chị Hoà Trâm, chị Hồng Anh và Chan Chan đang che giấu một bí mật ở trên lầu. Đợi đến lúc bữa sáng kết thúc, cha mẹ với cả anh Dũng Văn rời khỏi phòng bếp là chị Hoà Trâm đã mau chóng gọi ba người em còn lại đến dặn dò khe khẽ:
"Trước mắt, chị chưa tìm ra cách nào giúp Thu Cúc nên tạm thời vẫn để em ấy ở trong nhà. Giờ Min Min và Chan Chan cứ đến trường như bình thường, chị cũng phải đến công ty. May là cha mẹ với Dũng Văn đi làm suốt ngày. Hồng Anh, em ở nhà nên nhớ để ý chăm sóc Thu Cúc. Rồi chiều về, chị em mình bàn tính tiếp. Ok?"
Tôi nhìn sang Chan Chan. Cậu ta nhìn qua chị Hồng Anh. Xong, cả ba gật đầu đồng ý. Khoảng mấy phút sau, tôi rời khỏi nhà. Đúng lúc, Chan Chan cũng dắt chiếc martin ra ngoài cổng. Bình thường tên cool boy nhất định sẽ bảo tôi lên xe thế nhưng lúc này cậu ta chỉ nói:
"Đằng ấy đón xe buýt cẩn thận. Đằng này đến trường trước."
Tôi ngạc nhiên nhìn cảnh Chan Chan leo lên xe rồi nhanh chóng đạp đi mất hút. Thiết nghĩ hẳn do trưa hôm qua tôi nói câu: "Xin đừng làm phiền tớ." nên giờ cậu ta mới có thái độ xa cách như vậy. Tuy lòng hơi buồn và có đôi chút hụt hẫng nhưng tôi thấy thế tốt hơn nhiều. Chí ít, cả hai chúng tôi cũng sẽ thoải mái nếu có vô tình chạm mặt nhau... Thấy tôi bước vào lớp học một cách bình thường thì con Thuý Nga không khỏi thấy kỳ lạ:
"Hôm nay bồ không đến chỗ bí mật trốn Chan Chan nữa hả?"
"Không cần. Từ giờ, mọi thứ sẽ tốt hơn."
"Ủa, ủa? Nghĩa là sao?"
Trông đôi mắt mở to hơn ốc bươu của đứa bạn thân, tôi mỉm cười không đáp. Chính vì vậy mà nguyên ngày hôm nay Thuý Nga cứ liên tục làm bộ mặt khó hiểu và hỏi tôi không ngừng. Tuy nhiên điều đó chẳng hề khiến tôi cảm thấy phiền phức lắm bởi hiện tại lòng đang nghĩ về việc của Thu Cúc hơn. Không rõ chị Hoà Trâm định giải quyết chuyện em ấy thế nào. Vấn đề này khá rối rắm chứ chả đơn giản đâu. Cuối cùng tám tiếng cũng trôi qua và đến giờ tan học. Tôi với Thuý Nga đang trên đường đi về phía phòng vệ sinh thì đúng lúc chạm mặt Chan Chan. Vừa mới thấy người thôi là Thuý Nga đã chống hông bảo: "Lát, Min Min sẽ được anh Quang chở về nên cậu không..."
Chẳng để Thuý Nga vẩu cái môi chề nói hết câu là Chan Chan đã lên tiếng, mắt nhìn tôi:
"Đằng ấy đừng quên lời dặn của chị Hoà Trâm, nhớ tranh thủ về sớm đấy."
Thấy tôi gật đầu rồi Chan Chan mới đi đến bãi giữ xe trường. Khỏi nói, Thuý Nga kinh ngạc đến mức nào. Nó cứ liên tục lắp bắp mỗi câu: "Sao lại thế nhỉ? Sao lại thế nhỉ?" Chán nản, tôi tiếp tục cái việc đi về phía phòng vệ sinh. Trong lúc rửa mặt, tôi phát ngán khi Thuý Nga vẫn diễn cái màn tra khảo tôi như phạm nhân trước hành động lạ lùng khi nãy từ Chan Chan.
"Thôi đủ rồi. Cậu có thể khép mồm lại cho tớ nhờ được không?"
"Never! Thắc mắc thì phải hỏi chứ. Tớ sẽ hỏi mãi đến lúc bồ chịu giải đáp thì thôi."
"Thật, tớ bó tay với cậu rồi. Có gì đâu mà cậu thắc mắc hoài vậy?"
"Thái độ của cậu ta lạ lắm. Dường như chả bận tâm đến việc bồ về với anh Quang nữa."
"Là do hôm qua chúng tớ đã nói rõ mọi chuyện với nhau. Về mối quan hệ hiện tại giữa hai chúng tớ với cô chị Trân Châu. Tớ cũng bảo cậu ta hãy xem lại tình cảm của bản thân cho rõ ràng. Trong quá trình đó thì tớ yêu cầu cậu ta đừng làm phiền mình. Vậy thôi."
"Cậu ta đồng ý?"
Tôi gật đầu. Bất ngờ Thuý Nga hét to: "Trời ơi! Cậu ta chẳng nể nang việc bồ đang mang thai mà có câu trả lời khác ư? Thật là đáng chán!"
Tôi hoảng hồn bịt cái "loa phóng thanh" của con bạn khùng điên lại ngay lập tức. Điên rồi.
"Suỵt! Khẽ mồm. Bộ cậu định cho cả trường biết chuyện tớ mang thai hả?"
Thuý Nga nhìn tôi, miệng ú ớ vì bị bịt chặt. Lát sau, tôi hạ tay xuống thì nó liền bảo nhanh:
"So-ri! So-ri! Tớ bực quá nên mới thét lên đột ngột vậy. Bồ đừng lo, học sinh trong trường về hết rồi. Vả lại, khu vệ sinh phía sau này khá vắng, chả có ma nào nghe được đâu."
Tuy Thuý Nga nói vậy nhưng tôi vẫn không yên tâm. Lỡ ai đó ở gần đây mà nghe thấy chất giọng "banh ta lông" của nó thì có phải chết chửa. Thật bực mình với con bạn này mà...
Vừa về đến nhà là tôi hết sức kinh ngạc khi thấy một trận "hỗn chiến" đang diễn ra kịch liệt ngay trong sân vườn. Chính xác, nó giống cuộc giằng kéo hơn. Người trở thành trung tâm của trò "kéo co" cân sức cân tài này là Thu Cúc. Một bên thì chị Hoà Trâm với chị Hồng Anh cố giữ tay con bé lại. Còn bên kia là một ông nào trung niên mặt lạ hoắc nhưng bặm trợn, cũng đang hết sức kéo em ấy về phía mình. Ổng tướng tá ốm nhom mà mạnh như voi, một mình chấp hai cô gái trẻ. Gần đó còn có cha mẹ chồng tôi, anh Dũng Văn, tên Chan Chan không ngừng ngăn hai bên lại. Thu Cúc khóc thảm thiết. Thêm người phụ nữ vẻ khắc khổ đang ôm Thu Cúc như muốn giữ em ấy không bị "xé" ra làm hai. Trong mấy giây, tôi chỉ biết đứng đực ra đó chứng kiến cảnh hỗn loạn kia. Âm thanh la hét, khóc lóc vang vọng khắp không gian. Đến độ, vài người đi đường hiếu kỳ cứ nhìn vào sân nhà. Tức thì, tôi chạy đến và nắm lấy tay áo Chan Chan kéo mạnh ra phía ngoài rồi hỏi ngay:
"Cái quái gì đang diễn ra vậy?"
"Đằng ấy mới về hả?" – Chan Chan thở gấp – "Đằng này cũng không rõ, mới vào nhà đã thấy mọi người xúm vào lôi kéo Thu Cúc dữ dội. Lát sau mới biết là cha mẹ Thu Cúc chẳng hiểu sao tìm được đến tận đây và nhất quyết đòi mang em ấy về nhưng chị Hoà Trâm một mực không cho. Xui cái là cha mẹ với anh Dũng Văn cũng có mặt ở nhà."
"Trời hỡi, sao lại ra nông nỗi này? Vậy người đàn ông, đàn bà xa lạ ấy là cha mẹ Thu Cúc?"
"Đúng rồi. Dì đó còn đỡ nhưng chú nọ dữ quá. Quát tháo ầm ĩ, sùi cả bọt mép luôn."
Giờ thì tôi hiểu sơ sơ cái vụ giằng co này rồi. Đưa mắt nhìn thấy tất cả vẫn chưa chịu ngừng tay. Tôi lo lắng khi trông Thu Cúc bắt đầu kiệt sức vì hết bị bên này đến bên kia kéo qua kéo lại. Tôi cần phải nghĩ cách ngăn họ. Không thể dùng lời nói được bởi hiện tại âm thanh huyên náo ồn ào kinh khủng. Ngay lập tức, tôi liền bảo Chan Chan vào nhà lấy ra hai cái nồi to cùng hai muỗng múc canh bằng kim loại. Cậu ta hiểu ý nên phóng như bay vào nhà và lát sau trở ra cùng những thứ tôi vừa yêu cầu. Tiếp, tôi với Chan Chan mỗi đứa cầm một cái nồi đồng thời dùng muỗng đánh liên hồi thật mạnh vào *** nồi. Poong! Poong! Poong! vang lên khá lớn. Nó hữu hiệu hơn tôi nghĩ vì vài giây sau, mọi người đã dừng lại. Chỉ chờ có thế là tôi chạy đến nhanh chóng kéo Thu Cúc ra khỏi cuộc "kéo co" bất đắc dĩ này.
"Tất cả làm gì vậy? Thu Cúc đang mang thai, kéo như thế rất nguy hiểm."
Tôi không ngờ giọng mình lại lớn quá chừng. Nhưng chẳng bận tâm nhiều, tôi xoay qua hỏi Thu Cúc vẫn còn khóc rấm rức do hoảng sợ:
"Em có bị gì không? Vẫn ổn chứ?"
"Dạ... chị Min Min ơi, hai tay em đau quá." – Thu Cúc nấc liên hồi.
Tôi cầm hai tay em lên xem, hằn đỏ hết cả. Tôi nhẹ nhàng xoa xoa hai cánh tay gầy guộc ấy. Đúng lúc, giọng chị Hoà Trâm cất lên, lo lắng:
"Chị xin lỗi vì đã kéo tay em mạnh như vậy."
Tức thì, cha Thu Cúc la lên khiến tôi giật cả mình:
"Tất cả là lỗi của các người! Tôi đến mang con gái về nhà thì có gì sai nào??? Sao lại cản???"
"Chú mang Thu Cúc về rồi lại đánh mắng và bắt em ấy phá thai." – Chị Hồng Anh nói – "Tại sao chú lại tàn nhẫn thế? Đó là con gái ruột của chú."
"Mặc xác tôi! Đây là chuyện của gia đình tôi! Mấy người không được quyền xen vào! Tôi là cha Thu Cúc thì có quyền quyết định mọi thứ của nó! Thu Cúc, theo tao về mau!"
Dứt lời, cha Thu Cúc lập tức túm lấy tay con gái lôi đi một cách thô bạo. Tôi chưa kịp ngăn lại thì nhanh như cắt chị Hoà Trâm cầm mạnh đôi tay gọng kiềm của ông ta, giữ chặt.
"Dừng ngay cái hành động bạo hành đó đi! Chú muốn giết con mình đấy à?"
"Nãy giờ tôi nhịn cô nhiều rồi nhé! Nếu còn cản tôi đưa con gái về thì tôi cho cô ăn tát đó!"
Tôi lo lắng trước lời đe doạ không nể nang của người đàn ông bạo lực ấy. Riêng chị Hoà Trâm vẫn bình thản ứng đáp mạnh mẽ:
"Nếu chú vẫn cố chấp thì tôi sẽ gọi công an đến đây giải quyết. Họ sẽ không bỏ qua việc chú bạo hành con ruột đâu. Muốn thử không?"
Tôi thật khâm phục chị Hoà Trâm. Trong lúc tình huống khó khăn như thế mà chị vẫn nhanh nhẹn biết tìm cách đối phó với hạng người chỉ thích dùng vũ lực với người khác như ông ta.
"Cô doạ tôi hả?" – Cha Thu Cúc tuy hùng hổ nhưng mặt hơi thay đổi – "Cô nghĩ mình là ai mà lại chen vào chuyện nhà tôi chứ? Nó là con gái tôi!"
"Cháu đã nói chú đừng bắt ép Thu Cúc đi phá thai!"
"Không phá thì biết phải làm gì? Nó mới mười bốn tuổi đã có chửa. Hàng xóm láng giềng dị nghị xấu mặt gia đình. Để nó sinh con ra ai sẽ nuôi? Tôi không đủ tài chính."
"Vẫn còn có nhiều cách khác! Chẳng hạn cho con nuôi."
"Cô tưởng dễ hả? Chắc gì có người chịu nuôi? Tóm lại, tôi sẽ đưa nó về!"
Cha Thu Cúc gỡ mạnh tay chị Hoà Trâm và kéo xộc con gái đi ra đến cổng.
"Nếu Thu Cúc sinh con thì cháu sẽ nhận nuôi đứa bé đó!"
Tôi và mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Kể cả cha mẹ Thu Cúc cũng thế. Nhưng câu nói đó không phải từ chị Hoà Trâm mà là của chị Hồng Anh. Như sợ tất cả chưa nghe rõ nên chị lặp lại một lần nữa:
"Chú hãy để Thu Cúc sinh đứa con và cháu sẽ nhận nuôi nó."
"Hồng Anh, em nói gì vậy?" – Anh Dũng Văn xoay vợ qua đối diện với mình.
"Em muốn nhận nuôi đứa bé trong bụng Thu Cúc."
Chị Hồng Anh vừa khẳng định xong thì cha Thu Cúc nhanh chóng hỏi:
"Cô nói thật hả? Nhận nuôi đứa con hoang này sao? Hay cô muốn dùng chiêu này để lừa bịp tôi?"
"Không, cháu nói thật. Vì... cháu không thể có con!"
Sự tiết lộ bất ngờ của chị Hồng Anh khiến cha Thu Cúc ánh lên cái nhìn đầy ngạc nhiên. Tôi không rõ tiếp theo sự việc sẽ diễn ra theo chiều hướng nào vì cha chồng tôi đột ngột bảo:
"Được rồi, tất cả ngừng lại ở đây! Mọi việc càng lúc càng rối. Hoà Trâm và Hồng Anh không nên nói thêm nữa, các con không có quyền xen vào chuyện của gia đình người khác. Hãy để Thu Cúc trở về nhà cùng với cha mẹ mình."
"Nhưng cha à..."
Cha chồng tôi lập tức giơ tay ngăn chị Hoà Trâm rồi chậm rãi đi lại gần chỗ cha Thu Cúc:
"Nãy giờ, con gái và con dâu tôi có những hành động lẫn lời nói không phải mong anh chị rộng lượng bỏ qua. Bây giờ, anh chị cứ đưa cháu Thu Cúc về nhà. Thế nhưng mong anh đừng đánh cháu nữa. Còn về việc cái thai, anh chị bình tĩnh không nên nóng vội bắt cháu đi phá bỏ vì hậu quả khôn lường có thể xảy ra. Mọi thứ rồi sẽ tìm được cách giải quyết."
"Phải đó ông ơi." – Mẹ Thu Cúc bấy giờ mới cất tiếng, nghe nhỏ thé.
"Chuyện nhà tôi tự tôi giải quyết! Biết ngay là mấy người làm gì chịu nhận đứa bé này!"
Phỉ nhổ xong, cha Thu Cúc lôi con gái rời khỏi nhà tôi. Chị Hoà Trâm và chị Hồng Anh toan đuổi theo thì bị cha chồng tôi chặn ngay cửa, lớn tiếng:
"Cả hai đứa vào nhà ngay!"
Chưa bao giờ tôi thấy cha chồng tức giận đến thế. Mặt ông đanh lại khi nhìn con gái với con dâu. Có lẽ vì sự đáng sợ đó mà hai chị của tôi đành nghe theo mệnh lệnh "vững như núi" kia.
... Hình như chưa khi nào tôi thấy không khí nặng nề như vậy bao trùm lên mọi người trong gia đình giống lúc này. Vẫn là phòng khách, cha mẹ chồng tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa dài phía bên phải. Trông mặt hai đấng sinh thành nghiêm dã man. Đứng đối diện và chờ bị hỏi tội là bốn người: tôi, Chan Chan, chị Hoà Trâm, chị Hồng Anh vì đã che giấu Thu Cúc ở nhà từ chiều hôm qua. Ít phút trôi qua, cha chồng tôi là người "dạo" khúc đầu trước:
"Mấy đứa giỏi nhỉ? Dám giấu cha mẹ chuyện để Thu Cúc ở trong nhà suốt từ chiều hôm qua. Nếu cha mẹ Thu Cúc không lại đây tìm con thì bốn đứa định che giấu bao lâu nữa?"
"Cha, chuyện này không liên quan đến ba em. Đều là lỗi của con." – Chị Hoà Trâm nhận hết lỗi về mình.
"Đây không phải lúc tranh giành lỗi. Hoà Trâm, con là chị lớn đã không khuyên ngăn các em thì thôi đằng này lại hùa theo cùng làm. Chả ra cái gì!"
"Cha ơi, không phải chị Hoà Trâm cố ý." – Đến lượt chị Hồng Anh – "Tại vì chuyện của em Thu Cúc không thể làm ngơ vì vậy mà bọn con mới..."
"Đó là chuyện nhà người khác, chúng ta không có quyền xen vào. Hai đứa không hiểu sao?"
Vẻ như không đồng tình với câu nói đó nên chị Hoà Trâm hơi phản ứng:
"Thu Cúc bị cha em ấy bắt ép đi phá thai mà chúng ta không quan tâm ư?"
"Cha mẹ tự có cách giải quyết chuyện của con cái họ, người ngoài chẳng cần bận tâm đến!"
Tự nhiên tôi thấy chị Hoà Trâm đứng bất động sau câu nói rõ ràng từ cha ruột. Đôi mắt chị phản chiếu chút bần thần mơ hồ.
"Nghĩa là... cũng giống như cách cha mẹ đã từng làm với con đúng không?"
Tôi ngạc nhiên. Cùng lúc, mẹ chồng tôi đứng dậy và đanh giọng gọi:
"Hoà Trâm!"
Không chờ nghe hết câu nói đó là chị Hoà Trâm đã lập tức quay lưng rời khỏi phòng khách chạy nhanh lên lầu. Tôi thấy mẹ chồng nhắm mắt và ngồi phịch xuống ghế. Bà đưa đôi tay run run lên xoa xoa thái dương. Bốn người còn lại cũng không nói thêm gì nữa ngoài tiếng thở dài. Về phần mình, tôi cảm thấy chuyện này ngày càng xấu đi rồi.