Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kai nhẹ nhàng:
- Khẩu súng này có thể giết chết ma cà rồng, và nếu anh mất kiểm soát, Anatolia, em đừng do dự, vì lúc đó anh không phải là anh nữa.
Tôi vừa lắc đầu vừa nhét lại khẩu súng vào tay Kai nhưng hai tay tôi đã bị bàn tay lạnh giá của Kai bao chặt lại, tôi bắt đầu tức giận, không rõ vì lý do gì nhưng Kai vẫn nhẹ nhàng:
- Nghe này, anh chỉ nói trường hợp xấu nhất thôi, còn anh đưa nó cho em là để em tự vệ, khỏi bất cứ sinh vật nào, chẳng Nữ thần báo tử nào ngây ngô như em cả.
- Nhưng anh sẽ không dễ dàng mất kiểm soát đúng không?
- Đương nhiên rồi, anh là ma cà rồng cấp cao cơ mà.
- Vậy tên ma cà rồng sử dụng nô lệ mà anh nói thì sao?
Kai thoải mái cười, nhéo mũi tôi, từ nãy đến giờ chỉ có lúc này tôi mới thấy anh thả lỏng.
- Từ trước đến giờ anh vẫn che giấu sự tồn tại của mình, nếu hắn không là hại em thì anh và hắn nước sông không phạm nước giếng.
Tôi đang định tiếp tục hỏi thì Kai lấy ngón chỏ đặt lên môi tôi, chặn lại những lời nói chuẩn bị bật ra, anh hơi rướn người về phía trước, mặt gần sát mặt tôi khiến tôi phải ngả về sau, tránh khỏi khuôn mặt đột ngột phóng to trước mặt.
- Em định dùng cả buổi tối đáng nhớ thế này để hỏi về mấy chuyện đó hả?
- Tại vì em biết quá ít về anh mà, điều đó không công bằng.
Anh áp sát tôi hơn nữa khiến tôi nằm hẳn xuống giường, nhưng đúng lúc tôi nghĩ anh sẽ hôn tôi thì anh đột ngột dừng lại, thở dồn dập khiến tôi chú ý. Trên gương mặt anh lúc này là sự khổ sở, tự trách và trống rỗng đến mức khiến tim tôi thắt lại. Nhưng ngay sau đó, anh lấy lại vẻ mặt bình thường, chậm rãi thở ra và quay về tư thế quỳ thẳng dưới sàn, trước mặt tôi.
- Anh xin lỗi!
- Có chuyện gì vậy Kai?
Tôi khó hiểu nhìn anh, chợt nhận ra những câu mà tôi hỏi anh, đúng hơn là những câu hỏi mà anh đã trả lời tôi đều không liên quan đến quá khứ của anh và anh vẫn chưa sẵn sàng kể cho tôi bất cứ điều gì về nó. Tôi ép anh nhìn thẳng mình:
- Kai, tuy hôm nay thực chất không phải sinh nhật em nhưng em muốn anh trả lời vài câu hỏi của em, được chứ?
Kai cụp mắt xuống, nhìn sang phía khác và im lặng một lúc lâu, sau đó anh quay lại nhìn tôi, chậm rãi gật đầu.
- Tối nay có chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Kai thở dài, giọng trầm hẳn đi, nghe vừa buồn vừa ấm áp:
- Em rất giống cô ấy, người chưa bao giờ là người yêu của anh nhưng anh lại không thể quên được.
- Trước đây có phải anh đã yêu cô ấy không? Cô ấy là ai?
- Laurent, một cô gái người Pháp, cũng là một Nữ thần báo tử. Anh trai sinh đôi của anh, Cedric yêu cô ấy, nhưng cô ấy yêu anh, còn anh thì lại chẳng yêu ai cả.
Câu trả lời của anh khiến tôi bất ngờ, anh không yêu cô ấy, tại sao lại vì cô ấy mà dằn vặt đến bây giờ? Từ trước đến nay cũng chưa ai từng nhắc đến chuyện anh có một người anh em sinh đôi.
- Sau đó thì sao?
- Anh không muốn em có tình cảm với anh vì một lý do nữa, Nữ thần báo tử là khắc tinh của Ma cà rồng và Phù thủy, sứ mệnh của Nữ thần báo tử là giết ma cà rồng.
Tôi há hốc, không thể tin được, làm sao đó lại là sự thật trong khi tôi đang được cả ma cà rồng và phù thủy bảo vệ?
- Vậy hôm trước em cứu được Dhara là vì?
- Vì cô ấy sắp bị ma cà rồng giết, chứ không phải đã tận số. Em có đủ khả năng giết cả anh, chỉ là em chưa đủ mạnh thôi. Anh không muốn em phải lựa chọn giữa anh và sứ mệnh của mình.
- Còn Laurent?
- Cô ấy đã chọn sứ mệnh của mình, cũng không thể trách được, sức ép từ gia tộc và những người dân quá lớn, ai cũng tôn thờ cô ấy.
Kai luôn rất hiền lành, anh không muốn đổ lỗi cho ai về bất cứ điều gì.
- Vậy nhưng cô ấy đã không giết anh?
- Vì Laurent yêu anh nên định chỉ giết Cedric, nhưng trùng hợp lúc đó anh ấy muốn cho Laurent một bất ngời nên bảo anh đóng giả làm anh ấy và Laurent không phân biệt được nên đã ra tay với anh. Sau đó cả Cedric và Laurent đều cho rằng anh đã chết và Cedric nhận ra Laurent chỉ lợi dụng tình cảm của mình nên đã rất tức giận.
Tôi thở dồn đập, linh cảm chuyện này càng ngày càng tồi tệ.
- Cedric đã làm gì?
- Anh ấy quay lại thảm sát cả gia tộc Laurent, Laurent thì nghĩ anh đã chết nên không chống cự, lựa chọn chết theo anh và từ đó Cedric hận mọi thứ và trở thành một ma cà rồng sử dụng nô lệ tàn nhẫn.
- Vậy vì sao anh còn sống?
- Anh được ông quản gia cứu và ông ấy giấu anh đi.
Tôi thở dài một hơi, lại nghe anh nói:
- Cả ngoại hình và khí chất nữ hoàng của em đều rất giống Laurent.
- Ừ, ba em là người Pháp, em là con lai. Nhưng mà em tuyệt đối sẽ không chọn giống Laurent, đối với em, sứ mệnh hay bất cứ cái gì đều không quan trọng, em sẽ bảo vệ anh cho dù phải chống đối với bao nhiêu người, vì anh là Kai, là bạn trai, là người bảo vệ em.
Kai mỉm cười, hôn lên trán tôi.
- Nên là anh yêu em chứ không phải Laurent mặc dù em trông giống cô ấy, vì em là chính em. Anh yêu em vì em là Anatolia.
- Vậy..
- Hôm nay đến đây thôi, trời sắp sáng rồi, anh không muốn ngày mai em ngủ quên trong giờ kiểm tra đâu. Chúng ta còn rất nhiều thời gian để em hỏi.
Kai đứng dậy, nhưng anh vẫn phải cúi người.
- Mai chúng ta gặp nhau được không?
- Có chứ, nếu em muốn.
Tôi đương nhiên muốn, đứng dậy ôm Kai, dù sao thì đêm nay chúng tôi vẫn phải nói lời tạm biệt. Tôi chưa sẵn sàng để Kai ngủ lại đây với mình dù có bị hai bác phát hiện không.
- Em sẽ đi xuống mở cửa.
- Không cần, như thế anh lại càng không muốn về.
Kai vẫn ôm chặt tôi, nhẹ nhàng: "Chúc ngủ ngon" rồi anh hóa thành một con dơi, bay vút qua cửa sổ. Tôi đứng ngây như phỗng, ma cà rồng mà có khả năng biến thành co dơi thì khác gì phù thủy hóa thú đâu. Tôi nhìn lại đống quà, từ khi chuyển đến ở cùng hai bác, tôi chưa bao giờ nhận được nhiều quà như vậy.
Chiếc bánh mà Kai mang đến, tôi có thể cam đoan, không có chiếc bánh nào sánh được vị ngon của nó cả.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp, vẫn là Caroline qua nhà gọi tôi, mắt tôi cay xè vì không ngủ được bao nhiêu nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Hôm qua tôi chính thức trở thành bạn gái của Kai, mọi chuyện như một giấc mơ vậy. Và sáng nay, tôi sốc thêm lần nữa khi mở món quà của Kai, nó vượt quá mong đợi và thực sự cần thiết cho tôi.
- Vậy là cậu thuyết phục được Brian quay lại lớp học?
- Ừ, mình không muốn cậu ấy về Pháp, đội bóng của trường cũng rất cần cậu ấy.
- Này, đừng nói với mình cậu thuyết phục Brian bằng lý do củ chuối này nhá.
- Tất nhiên là không rồi, Brian đã nói chuyện với thầy và làm cả đội bóng khóc như mưa, nhưng chuyện của con người chẳng liên quan gì đến cậu ấy hết. Hôm qua Evans đã tặng cậu quà gì vậy?
Tôi cố ngăn không để sự hưng phấn bột phát ra bên ngoài nhưng thất bại, tôi chắc nụ cười của mình đã ngoác đến tận mang tai:
- Một chiếc bánh kem và một chiếc laptop xịn sò thay thế cái đã gần nát của mình.
- Rồi cậu định bảo với hai bác thế nào? Mình không đủ tiền mua tặng cậu từng ấy quà.
Tôi không trả lời Caroline nhưng tôi cũng có dự kiến riêng của mình, cùng lắm thì tôi lật bài ngửa với hai bác, chuyện tôi có bạn trai, kể cả khi anh ấy là một ma cà rồng cũng chẳng thấm vào đâu so với bí mật mà họ đã giấu tôi suốt hơn chục năm nay.