Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chung Thanh Văn bắt đầu mang cơm.
Hộp cơm là do đồng chí Vương Vượng Vượng đích thân chọn lựa trong siêu thị, trên hộp in hình hai con gấu nhỏ đẫm máu, bốn cái móng vuốt đều dính đầy máu me đỏ tươi.
Mỗi lần tới bảy giờ tối, Chung Thanh Văn sẽ đứng dậy đến phòng uống trà, dùng lò vi sóng hâm nóng, sau đó trở về văn phòng mình ăn.
Không thể không nói, cô nàng Vương Vượng Vượng kia thật dùng không ít tâm tư, rất dễ mang theo, hơn nữa luôn cố ý tạo thức ăn thành hình động vật, nhìn rất đáng yêu. Đương nhiên, kết quả cuối cùng rất hợp ý anh. Mỗi con gấu trúc và con cáo đều dài hơn bình thường, trông có vẻ dị dạng, dường như gien thiếu hụt chỗ nào đó.
Thế nhưng, tuy rằng nhìn không bắt mắt nhưng hương vị rất ngon. Bởi vì trong nhà có hai cụ già, Vương Vượng Vượng bình thường chỉ làm đồ ăn thanh đạm, hiện tại không cần lo ngại đến vấn đề này. Công việc của Chung Thanh Văn thật sự quá nhiều, sau cả ngày làm việc anh thậm chí bắt đầu có chút mong đợi đến thời gian nghỉ ngơi vài phút hiếm có vào bảy giờ tối, nghỉ ngơi một tí sau đó xem thử cô nàng kia hôm nay chuẩn bị những gì.
Thỉnh thoảng Chung Thanh Văn cũng sẽ yêu cầu món ăn. Anh không còn giống như lúc Vương Vượng Vượng mới tới, dần dần bại lộ bản tính, thường xuyên đề ra yêu cầu theo ý của mình, chọn thứ này thứ kia, ví dụ như:
“Tôi muốn ăn cánh gà chiên.”
“Tôi muốn ăn vịt nấu bia.”
Ăn ăn ăn ——
Vương Vượng Vượng đều nghe lời làm theo tất cả, tay nghề lại được nâng cao.
—— Trong công ty có một số người bắt đầu lén buôn chuyện.
“Cô có thấy chưa, mỗi ngày lão đại đi làm đều cầm một hộp cơm…”
“Buổi sáng vừa nhìn thấy trong thang máy…rất kỳ lạ nha…”
“Cái kiểu dáng kia nhìn là biết do con gái chọn đó.”
“Cho nên…mùa xuân đến rồi?”
“Xem ra sống chung rất hạnh phúc.”
“Nhưng mà…tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự hạnh phúc của anh ấy…”
“Có hạnh phúc hay không, nếu ngay cả cô cũng nhìn ra thì sẽ không phải là Chung Thanh Văn…”
“Điều này cũng đúng…”
Ngoài lần đó ra, mỗi ngày Vương Vượng Vượng sẽ gọi một cú điện thoại, hỏi anh khi nào về nhà.
Cái này đương nhiên cũng trở thành dấu hiệu “yêu đương” trong mắt đa số nhân viên.
……
—— Hôm nay Chung Thanh Văn rời khỏi công ty sớm hơn mọi ngày.
Ngày nào cũng thế, anh có phần không chịu đựng nổi, nên muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Vương Vượng Vượng hình như có chút ngạc nhiên.
Sau khi Chung Thanh Văn lấy chìa khoá mở cửa, anh nhìn thấy Vương Vượng Vượng cầm một con dao như lốc xoáy chạy ra, cô hét lớn một tiếng: “Ai!”
“…Tôi đây.”
Sát khí trên mặt Vương Vượng Vượng lập tức chuyển thành ngớ ngẩn: “…..Ơ?……..Ơ!”
“….”
“Sao anh đã về rồi?”
“Cô không chào đón à?”
“Đương nhiên không phải…”
“Vừa rồi cô phát thần kinh gì đó? Làm tôi hết hồn.”
“Tôi tưởng kẻ xấu vào nhà….”
“…”
“Tôi nghĩ, anh ở bên ngoài bôn ba bận rộn sự nghiệp, để người già và phụ nữ ở nhà, cho nên chúng tôi đều phải kiên cường…”
Lời này nghe sao kỳ lạ thế nhỉ ——
“Có người vào thì để hắn trộm đi.” Chung Thanh Văn nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Không có gì đáng giá, đừng bắt bản thân dính vào.”
“Ô?” Vương Vượng Vượng cảm động.
Cô đang muốn nói thì chợt nghe Chung Thanh Văn nói thêm một câu: “Tôi không có tiền trả phí tai nạn lao động cho cô.”
“…”
“Đúng rồi,” trước khi lên lầu Chung Thanh Văn nói, “Ngày mai tôi muốn ăn cá luộc.”
“Tuân lệnh…”
Nguyên liệu trong nhà rất đầy đủ.
Vương Vượng Vượng tốn sức thái nhỏ con cá kia. Nghĩ rằng đánh vảy sạch sẽ thật là không dễ dàng.
Tiếp theo cô lấy ra bốn năm miếng cá, ướp hơn mười phút, sau đó cho hành gừng tiêu hạt hồi và ớt khô vào nồi, tiếp theo đổ đậu xì dầu vào nồi xào. Cả phòng bếp lập tức sặc mùi, Vương Vượng Vượng vừa lau nước mắt chảy ra vì cay, vừa kiên trì ăn thử.
Sau đó cô cho thêm một ít nước, rồi cho cá vào luộc, sau khi sôi lên thì để lửa thêm một chút, rồi đổ vào trong một cái bát lớn đã chuẩn bị sẵn giá đỗ và xà lách. Rồi lại đổ dầu lên, đem phần hành gừng tiêu hạt hồi và ớt khô còn lại rưới lên cá sau cùng.
Vương Vượng Vượng cầm đũa gắp lên, cẩn thận bỏ vào miệng.
Uhm…ăn không ngon…
Vương Vượng Vượng chán nản.
Làm lại lần nữa đi…
Vì thế cô lại lấy ra bốn năm miếng cá, chuẩn bị làm thử lần thứ hai….
“Làm gì thế?” Chung Thanh Văn đột nhiên giống như âm hồn xuất hiện tại phòng bếp, “Khói mù mịt như vậy.”
“Làm cá luộc….”
“Còn chưa xong?”
“Ừ,” Vương Vượng Vượng lắc đầu nói, “Hồi nãy làm một lần, rất thất bại, tôi đang làm lại lần nữa.”
Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng.
“….?”
Cho nên, cô nàng này…sau mỗi lần anh đưa ra yêu cầu đều làm rất ngon là vì thế này sao? Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần? Giống như chiếc ghế nhỏ của Einstein —— tuy rằng đó là một câu chuyện không có thật.
“Không cần.” Chung Thanh Văn nói, “Sau này không cần làm như vậy nữa, khó ăn cũng chẳng sao.”
“Không tốt đâu…” Vương Vượng Vượng nói, “Anh sẽ chê, sau đó vứt đi, đói cả đêm rồi trở về mắng tôi điên cuồng.”
Vương Vượng Vượng sợ nhất bị ông chủ mắng —— vì để sống tốt, thời gian tăng ca bao lâu cũng được. Cô còn cho rằng cuộc sống hiện tại rất thoải mái, dù sao nấu một món ăn cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, còn tốt hơn hồi trước nhiều phải thức khuya viết báo cáo.
Chung Thanh Văn nhìn cô: “Tôi sẽ không mắng.”
Vương Vượng Vượng đưa ra vẻ mặt chắc chắn nói: “Anh sẽ mắng.”
“…Tôi nói thật đấy.”
“…Ơ?” Hình như cái này không giống Chung Thanh Văn.
“Ừ,” Anh nói, “Cho dù bị cô biến thành mùi vị gì, tôi cũng sẽ ăn hết.”
“Ha ha,” Cô nói, “Biến thành mùi phân…”
“…….”
“Vậy được rồi,” Vương Vượng Vượng nói, “Lần này cho tất cả vào, mặc kệ.”
“Ừm.”
Vương Vượng Vượng đổ tất cả nguyện liệu vào, sau đó vươn tay lấy chai xì dầu.
Chung Thanh Văn trông thấy, anh vươn tay cầm lấy rồi đưa qua cho cô.
Vương Vượng Vượng vội vàng làm nóng nồi, không hề chú ý, cô duỗi móng vuốt liền sờ trúng tay Chung Thanh Văn.
Hơn nữa, còn không phải một tí, mà là nắm cả bàn tay….
Ơ…..
Vương Vượng Vượng dừng lại.
Theo phương hướng nhìn qua: “Ặc…ngại quá…”
Chung Thanh Văn lập tức hất tay Vương Vượng Vượng ra giống như gặp vi khuẩn, khuôn mặt nhăn nhúm lại mà nhìn cô.
“….”
Vương Vượng Vượng cảm thấy hơi xấu hổ. Tục ngữ nói, con cọp….không thể sờ chân trước.
Cô gãi đầu, chẳng qua xúc cảm rất tốt, ấm ấm áp áp, còn tốt hơn da cá khi nãy nhiều…. Tuy rằng không có da cá nào bóng loáng như vậy…..
Bên phía Chung Thanh Văn không thèm phản ứng lại Vương Vượng Vượng, anh mở vòi nước nóng, dội một lúc sau đó xoay người đi….
“Nhiều chuyện quá!” Đối tượng bị phi lễ rời khỏi, Vương Vượng Vượng vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu miệt mài làm cá. Lúc này mùi vị hình như không tệ, ít nhất ngon hơn lần đầu nhiều. Cuối cùng, lúc rưới dầu lên cá thì phát ra tiếng “tách tách”, mùi vị lan toả khắp phòng.
“Để nguội một chút rồi bỏ vào tủ lạnh thì tốt hơn…” Vương Vượng Vượng nhanh chóng làm xong đồ ăn rồi đựng vào trong hộp cơm hình gấu của Chung Thanh Văn, đặt sang một bên, sau đó rửa sạch nồi chảo bát đũa đã dùng qua, thu dọn dao và thớt gỗ, nhoáng một cái cô trở về phòng lên mạng.
Chơi thôi chơi thôi, cô nghĩ tới một việc.
Ngay cả Chung Thanh Văn sang đây cô cũng không nghe thấy.
“Vương Vượng Vượng.”
“Hở?!” Cô giật mình, “Chuyện gì?”
“Cá đặt ở phòng bếp làm gì?”
“À, để nó nguội một chút.” Vương Vượng Vượng nhìn thời gian biểu hiện trên máy tính, “Sắp được rồi, tôi đi dọn ngay đây.”
“Ừm.”
Vương Vượng Vượng ra khỏi phòng.
Chung Thanh Văn lướt mắt qua máy tính của cô.
Hình như cô đang viết blog.
Đoạn văn kia khiến Chung Thanh vốn định đi lại dừng bước.
“Ba năm rưỡi, ở bên nhau suốt ba năm rưỡi, thời gian đẹp nhất của tôi chính là ở cùng anh.”
Chung Thanh Văn không ngờ Vương Vượng Vượng có bạn trai, tuy rằng, hiện tại nghĩ đến, đối với cô gái có độ tuổi như Vương Vượng Vượng đây là chuyện bình thường, nhất là cô không dùng phần lớn thời gian vào việc học tập và làm việc.
Chung Thanh Văn không biết vì sao mình muốn đọc tiếp, đây là phạm vi thuộc về riêng tư, theo lý thuyết, anh nên ngừng lại, bởi vì anh không nhận được bất cứ sự cho phép nào.
Thế nhưng, khi biết Vương Vượng Vượng có người yêu, anh vẫn không nhịn được mà muốn biết thêm một số chi tiết cụ thể, nhìn xem cô nàng hơi khác người này rốt cuộc kết giao với loại người thế nào.
Cô nàng Vương Vượng Vượng này…rất ngốc, nhưng lại nỗ lực nghiêm túc bất ngờ, bất ngờ quan tâm người khác, hơn nữa đã nói với anh “Không thể thua kém tổ tiên, nếu bây giờ sợ thất bại, ngay từ đầu loài người sẽ không nên trèo xuống cây”, rốt cuộc cô sẽ động lòng với ai.
Chung Thanh Văn đọc tiếp.
“Anh nhìn thấy nhiều hỉ nộ ái ố của tôi như vậy. Cho tới hôm nay, nếu nói không có tình cảm thì khẳng định là giả.”
Giọng điệu đa cảm như vậy, quả thực không giống Vương Vượng Vượng. Vì thế gần đây cô nàng kia vẫn làm bộ như chẳng có việc gì, ra vẻ kiên cường sao? Đổi là người bình thường, rơi vào loại hoàn cảnh này có lẽ tinh thần đã suy sụp từ lâu.
Nếu là thế, lần coi mắt trước đó cũng là vì thoát khỏi tình trạng này sao, làm cho bản thân tỉnh táo lại?
Hình như hơi đáng thương, Chung Thanh Văn không biết có nên làm gì để giúp cô không.
Đoạn sau hơi dài: “Nhưng tôi vĩnh viễn không quên được khi tôi sốt ruột đến độ sắp sụp đổ thì anh vô tư không lo gì cả, tôi cũng không quên được khi lòng tôi tràn đầy hạnh phúc thì anh đột nhiên gắt gỏng, lại càng không thể quên mỗi lần tôi ngồi trong bóng đêm, khi chờ đợi nhận được đôi câu vài lời của anh, sự im lặng và tĩnh mịch kia khiến người ta tuyệt vọng.”
Chung Thanh Văn trầm mặc nhìn.
Người đàn ông này không đáng.
Vương Vượng Vượng có thể đòi hỏi người tốt hơn, thậm chí là rất tốt rất tốt.
Cùng một thằng cặn bã như vậy dây dưa làm gì?
“Gần đầy, số lần anh hờ hững với tôi càng ngày càng nhiều, tôi thật sự không biết anh đang suy nghĩ gì. Tôi cảm thấy mình đã không còn kiên trì được nữa, không còn cách nào chịu đựng nữa. Tôi nghĩ, có lẽ tôi phải thử thoát khỏi cuộc sống này.”
Cuối cùng vẫn còn có chút đầu óc……
Chung Thanh Văn chỉ hy vọng Vương Vượng Vượng mau chóng dứt khoát chia tay người bạn trai này, trở về tình trạng độc thân.
Phía dưới còn một câu cuối cùng: “Tôi quyết định mấy hôm nữa sẽ mua máy tính mới. Tạm biệt, ASUS. Tạm biệt, Windows XP.”