Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Ngôn chậm rãi mở mắt ra, bóng người mơ hồ trước mắt dần dần rõ ràng, mãi đến khi thấy rõ vẻ mặt lo lắng của Ngôn Diệp, suy nghĩ đầu tiên của hắn là hóa ra mình còn sống --
"Cậu rốt cục tỉnh rồi --" Ngôn Diệp tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.
Cố Ngôn hơi giật mình nhìn hắn, sau đó hơi cử động muốn ngồi dậy.
Ngôn Diệp vươn tay qua đỡ hắn dậy, chờ hắn ngồi vững mới hỏi, "Trên người có nơi nào còn đau không?"
Cố Ngôn muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được, nhanh chóng lắc đầu, cúi đầu không nhìn Ngôn Diệp.
Ngôn Diệp nhìn hắn vài giây, hỏi: "Cậu sợ tôi?"
Không khẳng định cũng không phủ định, Cố Ngôn chỉ cúi đầu.
Hắn hiếm có lúc trầm mặc như vậy, Ngôn Diệp không hỏi nữa mà đến ngồi xổm trước mặt Cố Ngôn, vươn tay ôm eo hắn.
"Xin lỗi." Đầu tựa trên ngực Cố Ngôn, cảm giác được người trong vòng tay rõ ràng trở nên cứng ngắc, nhưng Ngôn Diệp không buông tay.
Mặc dù y sẽ không nói với Cố Ngôn, nhưng khi y nhìn thấy Cố Ngôn không hề động đậy nằm trên mặt đất, quần áo trên người bị xé nát, y thật sự đau lòng.
"Đừng sợ, để tôi ôm một lúc, không làm gì cả, chỉ ôm như vậy một lúc thôi."
Tay đặt trên giường hết nắm lại buông, Cố Ngôn không biết trước tiên nên đẩy y ra hay cho y một đấm.
Kỳ thực hắn cũng không sợ Ngôn Diệp, ít ra không lo lắng Ngôn Diệp sẽ thương tổn hắn, thế nhưng... trong đầu hắn hỗn loạn vô cùng, như là bị rút cạn sức lực, Cố Ngôn thở dài, cuối cùng vẫn không đẩy người trước mặt ra.
Hai người vẫn duy trì tư thế như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lúc đó phảng phất như có điều gì nổi lên ở cả hai.
Đến cuối cùng vẫn là hiểu rõ người này, Cố Ngôn theo bản năng mà thanh tĩnh lại.
Đột nhiên, Ngôn Diệp ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Xin lỗi."
Câu "xin lỗi" này rốt cuộc đại biểu cho bao nhiêu chuyện? Cố Ngôn cau mày, muốn nói lại thôi thật nhiều lần, mới cất tiếng, "Trong bụng tôi có phải có..." Tuy mở miệng cũng thấy rất khó chịu nhưng không thể không hỏi.
"Phải". Ngôn Diệp gật đầu, trả lời rất rõ ràng, "Vốn dự định qua mấy hôm nữa sẽ nói cho cậu biết, bởi vì vẫn chưa biết phải mở miệng thế nào."
Nghe chính y thừa nhận, Cố Ngôn mới hiểu được chính mình gặp phải chuyện gì. Nhưng buồn cười nhất chính là hắn không biết nên biểu cảm thế nào, hay bởi vì quá hoang đường, trong nhất thời bàng hoàng đến quên cả phẫn nộ.
Một lát sau, hắn cười khan hai tiếng, nhìn Ngôn Diệp nói, "Anh đùa tôi đấy à? Tôi là đàn ông, đàn ông thứ thiệt! Làm sao có thể... mang thai?"
Quả thực là chuyện cười lớn!
Ngôn Diệp nhìn hắn một lúc, cuối cùng gật đầu, "Quả thực, nguyên nhân không ở cậu, là ở tôi." Nếu đến bước này, y cũng không muốn giấu giếm làm gì, hơn nữa y tin là Vụ Qua đã nói với Cố Ngôn một chút chuyện.
"Là tôi làm cho cậu "mang thai"."
Cố Ngôn giật mình, chỉ cảm thấy đầu choáng váng lợi hại. Hắn nhớ tới người đàn ông muốn giết mình kia đã nói hắn và Ngôn Diệp, bọn họ đều không phải nhân loại...
Mà Ngôn Diệp không nói tiếp, chỉ nhìn Cố Ngôn, như đang chờ hắn hỏi.
"Anh thật sự... không phải người?" Sau khi hoàn hồn, Cố Ngôn gần như là tiểu tâm dực dực (thật cẩn thận, nhẹ nhàng) hỏi.
Ngôn Diệp gật đầu, nhìn vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của hắn khẽ mỉm cười, "Tôi nghĩ là cậu sẽ kinh hãi, nhưng có vẻ như đã chuẩn bị tâm lý."
Cố Ngôn muốn nói ngoài việc bị tóc quấn suýt chết, chuyện y không phải người đã là cái gì, bản thân hắn mang thai mới là chuyện khiến hắn khiếp sợ.
Hắn không ồn ào không náo loạn, thậm chí có thể nói là bình tĩnh đến mức quỷ dị, Ngôn Diệp lại nhìn ra có gì đấy không đúng.
"Cậu không tin?" Y hỏi, "Hay để tôi chứng minh cho cậu xem?"
Cố Ngôn lắc đầu, hắn không phải không tin tưởng, kỳ thực ngay cả hắn cũng cảm thấy chính mình bình tĩnh đến khó tin.
Chốc lát, hắn cười khổ, "Nếu như anh muốn tìm người vui đùa một chút, thì không sao..." tuy rằng thực tế hắn cũng không phải một người hào phóng như vậy.
Ngôn Diệp nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nghe.
"Thế nhưng anh để tôi..." Cố Ngôn đưa tay đỡ trán, hắn nghĩ tới điều người đàn ông nói với hắn, Ngôn Diệp chỉ là muốn tìm một công cụ mang thai, sinh đứa bé ra sẽ không còn giá trị lợi dụng... hắn phát hiện mình không mở miệng nổi.
Cuối cùng, chỉ có thể hỏi một câu, "Tại sao là tôi? Tại sao không tìm phụ nữ?"
Ngôn Diệp dùng sức nắm chặt tay hắn, chờ Cố Ngôn nhìn hắn mới nói: "Quả thực, người có thể lựa chọn rất nhiều, thế nhưng lúc đó người đầu tiên tôi nghĩ đến chỉ có cậu." Chí ít điểm này là thiên chân vạn xác (cực kỳ chính xác).
Nhưng Cố Ngôn không hiểu.
"Nam nữ không quan trọng, tôi chỉ hi vọng người vì tôi sinh đứa bé chính là em."
Ngôn Diệp nói rất bình tĩnh, không giống như lúc xưng tội cấp thiết và kích động, nhưng là tác phong vốn có của y, có điều cũng làm cho Cố Ngôn càng thêm mờ mịt.
Thực ra, Ngôn Diệp cũng rất hỗn loạn, lời vừa nãy y nói cũng không phải vô căn cứ, thậm chí còn không kịp suy nghĩ đã bật ra. Sau ngẫm lại mới phát giác chuyện này thực sự không giống cái dạng phong lưu bất kham như y sẽ nói, tuy rằng hiệu quả thực không tệ, Cố Ngôn tựa hồ cũng tạm thời chấp nhận rồi.
Cúi đầu, Cố Ngôn không thể hoàn toàn chấp nhận lời giải thích của Ngôn Diệp. Sau khi biết chân tướng, hắn cảm thấy bọn họ trong nháy mắt thật xa lạ. Ngôn Diệp không phải Ngôn Diệp hắn tìm hiểu, người đàn ông này thậm chí có thể sinh sống ở một thế giới khác biệt với hắn.
Như là xem thấu lo lắng trong lòng hắn, Ngôn Diệp duỗi hai tay nắm hai vai hắn, "Tin tưởng tôi, được không?"
Cố Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, do dự mãi rồi vẫn hỏi một câu, "Anh rốt cuộc là...ai?"
Hơi chớp mắt, Ngôn Diệp khẽ mỉm cười, "Em cứ coi như tôi là yêu quái tới báo ân đi."
Đây chỉ là một trò đùa giữa bọn họ, có lẽ y chỉ qua loa hắn, nhưng Cố Ngôn cũng không muốn tiếp tục hỏi. Hắn hiện tại rất mệt, cảm thấy như đang nằm mộng, không biết đâu là thật đâu là giả.
Cuối cùng, Ngôn Diệp đứng lên, nãy giờ y vẫn ngồi xổm cùng Cố Ngôn nói chuyện.
"Nghỉ ngơi một chút nữa đi, cố gắng ngủ một giấc, tỉnh lại hết thảy sẽ khá hơn." Lời nói của y ôn nhu nhưng lại bất giác mang theo cảm giác mệnh lệnh không thể nghi vấn.
Cố Ngôn một lần nữa nằm xuống, Ngôn Diệp vừa muốn giúp hắn đắp chăn, hắn đột nhiên hỏi, "Người kia thế nào rồi?"
Biết hắn nói tới ai, Ngôn Diệp trả lời, "Yên tâm đi, hắn sẽ không xuất hiện nữa, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn được em."
Thương tổn được hắn? Phải là thương tổn được thứ trong bụng hắn...Cố Ngôn có chút mờ mịt đưa tay đặt lên bụng, sau đó Ngôn Diệp cũng đưa tay trùm lên hắn, hai lòng bàn tay trùm lên nhau như đang cùng cảm giác sinh mệnh nhỏ thuộc về hai người họ.
Hình ảnh như hai vợ chồng bình thường chờ đợi đứa bé ra đời, vậy mà lại phát sinh trên người hắn...
Tất cả những điều này hoang đường đến mỉa mai, Cố Ngôn mờ mịt nhìn trần nhà, nói: "Tôi vẫn không có cách nào tin được, tôi vậy mà sẽ..."
Ngôn Diệp đưa tay ra, như động viên nhẹ nhàng sờ mặt hắn.
"Em không cần lo lắng gì cả, chỉ cần biết hài tử hai chúng ta sắp ra đời, vậy là được rồi."
Một hồi phong ba giữa Cố Ngôn và Ngôn Diệp trong lúc đó cứ như vậy lặng yên chìm vào quá khứ.
Tất cả thật sự lại giống như Ngôn Diệp nói, thật giống như lại trở về trước, đơn giản đến khó tin, khiến Cố Ngôn cứ có cảm giác tỉnh tỉnh mê mê tiêu sái tiến vào trong cái bẫy Ngôn Diệp sắp đặt.
Ngôn Diệp vẫn ôn nhu, vẫn chăm sóc hắn tỉ mỉ chu đáo, lại như một người cha đang mong đợi đứa con của mình sắp được sinh ra, nhưng Cố Ngôn không có loại cảm giác đó. Nói cho cùng, hắn còn chưa quá tin tưởng được chuyện mình mang thai này, bất luận người khác nói thế nào, tiềm thức hắn vẫn không thể tiếp thu.
Thế nhưng rất nhanh, hắn phát hiện có một số việc không chấp nhận cũng không được.
Thân thể của hắn đã xảy ra một ít biến hóa không mấy nghiêm trọng, nhưng cũng có thể làm cho hắn liên tưởng đến chuyện mang thai.
Ngoại trừ cảm giác thích ngủ ban đầu, khẩu vị hắn cũng thay đổi khá nhiều, tuy rằng hắn không muốn ăn chua, nhưng đặc biệt thích ăn thịt. Mỗi khi Ngôn Diệp ngồi đối diện hắn trên bàn ăn, cười he he nhìn hắn ăn như hùm như sói
Ngoại trừ vừa bắt đầu là thích, hắn khẩu vị cũng thay đổi lớn hơn, tuy rằng hắn không muốn ăn chua, nhưng đặc biệt thích ăn thịt. Mỗi khi Ngôn Diệp ngồi ở bàn ăn đối diện, cười he he nhìn hắn như hùm như sói ăn hết một tảng thịt bò bít tết, hắn lại có cảm giác mình như con thú ăn thịt đang được chăn nuôi.
Có lẽ do tác dụng tâm lý, Cố Ngôn đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận. Khi hắn cầm thước dây đo vòng eo của mình, Ngôn Diệp bảo hắn không cần lo lắng, bụng của hắn sẽ không thay đổi nhiều.
Quả thực, vóc người Cố Ngôn không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng chính điều này khiến hắn không thể tưởng tượng nổi. Hắn ăn nhiều như vậy, thậm chí ngay cả một cân cũng không lên! Vậy những thứ hắn ăn đến cùng đều đi nơi nào?
Ngôn Diệp sau khi vào cửa, liền thấy Cố Ngôn ngồi trên ghế sô pha, vén quần áo cau mày nghiên cứu bụng của mình.
Vốn đây là một động tác khá buồn cười, nhưng bởi vì vẻ mặt nghiêm túc của hắn mà có vẻ... đáng yêu.
Ngôn Diệp nhấc khóe miệng, đi tới hỏi: "Đang làm gì?"
Cố Ngôn ngẩng đầu, áo còn chưa kịp buông, Ngôn Diệp liền ngồi xổm ôm eo hắn, gò má kề trên bụng hắn, chậm rãi ma sát. Giống như một động tác làm nũng, người này dạo này vẫn thường làm.
"Anh..." Cố Ngôn đẩy y một cái, "Đi ra, râu mép anh cọ vào tôi!"
Ngôn Diệp cười cười, lại xốc áo Cố Ngôn lên, nhìn hai viên nho nhỏ trước ngực hắn, giọng nói có chút ngả ngớn, "Tôi nói em đấy, so với lo lắng cái bụng không bằng đi lo chỗ này có thể lớn lên không..." nói xong còn dùng tay vân vê một viên.
"Anh, anh nói nhăng nói cuội gì đó!" Cố Ngôn tức đến vỗ bỏ tay y khỏi áo mình, nhưng do dự một chút lại nhịn không được hỏi: "Này, thực sự sẽ không lớn lên chứ?" Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí, như con cún lớn vô cùng đáng thương nhìn y.
Ngôn Diệp cười to, "Em đáng yêu quá đi thôi..."
Cố Ngôn vốn tức giận đến mặt đỏ tía tai, nghe được câu này cũng chỉ còn sót lại mặt đỏ. Hắn rất rõ ràng khoảng cách từ dáng dấp mình đến hai chữ này, nên bắt đầu hoài nghi thưởng thức của Ngôn Diệp.
"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung." Ngôn Diệp đứng lên ngồi cạnh Cố Ngôn, "Tất cả đã có tôi, em không cần lo lắng gì cả."
Lời y nói xác thực có thể khiến người ta an tâm, nhưng Cố Ngôn vẫn cau mày nói thầm, "Nhưng tôi luôn thấy có chỗ nào không đúng..."
"Có cái gì không đúng? Em chỉ là sức ăn hơi lớn mà thôi."
"Đâu chỉ là sức ăn thay đổi, ngay cả lông chân tôi cũng không có!" Cố Ngôn giơ cẳng chân lên cho Ngôn Diệp xem. Tuy rằng lông trên cơ thể hắn không nhiều, nhưng không đến nỗi sạch bóng như thế này đâu!
Nhìn cẳng chân hắn trơn láng, Ngôn Diệp cười đến dâm đãng, ấn Cố Ngôn lên ghế rồi muốn kéo quần hắn.
"Anh muốn làm gì a?"
"Tôi nhìn qua xem lông chỗ kia còn không?"
"Anh tối qua không phải nhìn rồi sao!" Quần không bảo vệ được, Cố Ngôn đổi sang phòng thủ quần lót của mình.
"Xem lần nữa xác nhận thôi."
"A! Cmn anh cái này gọi là xem à! Không mất cũng bị anh nhổ mất!"
Đạo phòng tuyến cuối cùng vẫn thất thủ, lại bị Ngôn Diệp hung hăng nhưng không mất ôn nhu làm một lần.
Ghế sô pha nhỏ, thời điểm kịch liệt nhất Cố Ngôn chỉ có thể quấn chặt hai chân lên eo Ngôn Diệp, ôm cổ y đung đưa theo tiết tấu.
Có lúc Cố Ngôn cảm giác mình quá dâm đãng, trước đây hắn chưa từng sa vào tình dục như vậy, bây giờ hết lần này tới lần khác dưới thân Ngôn Diệp đạt tới cao trào. Tinh dịch nam nhân bắn ngập trong thân thể hắn, thậm chí mang cho hắn cảm giác tim đập loạn nhịp trước nay chưa từng có.
Sau khi kết thúc, Cố Ngôn nằm nhoài trên người Ngôn Diệp thở hổn hển.
Ngôn Diệp nhắm hai mắt, một tay gối sau đầu, một tay như có như không vuốt ve lưng hắn.
Một lúc lâu sau, Cố Ngôn ngẩng đầu lên, có chút do dự, "Có chuyện tôi muốn hỏi anh..."
"Hả?" Ngôn Diệp mở mắt ra nhìn hắn.
Cố Ngôn cân nhắc dùng từ, "Tôi gần đây có phải có chút dục cầu bất mãn (không thỏa mãn nhu cầu tình dục)?"
Cái này khiến Ngôn Diệp cũng ngây ngẩn cả người. Y đúng là quên hỏi trưởng lão trong lúc mang thai có phải sẽ tăng ham muốn không, có điều so với cái này, y tình nguyện tin tưởng mình đã khai phá Cố Ngôn, để hắn trở nên dâm đãng.
"Như vậy không tốt sao?" Y sờ sờ Cố Ngôn vì tư thế mà hơi nhếch mông, cười nói, "Chứng minh thân thể chúng ta càng ngày càng thích hợp." Nói xong còn hôn một cái lên môi Cố Ngôn.
Biết y hiện tại tuyệt đối không nói ra được cái gì đúng mực, Cố Ngôn cũng không hỏi nhiều nữa, cùng Ngôn Diệp ỡm ờ náo loạn một lúc, mắt thấy lại lập tức tiếp tục cọ xát, hắn dừng lại nằm xuống trên ngực Ngôn Diệp, nghe tiếng tim đập, đột nhiên nói một câu, "Kể cho tôi nghe chuyện của anh được không?"
Ngôn Diệp sửng sốt, ngày hôm đó khi Cố Ngôn hỏi y một câu về vấn đề này rồi cho qua, sau này hắn cũng không chủ động nhắc tới. Suy nghĩ một chút, y hỏi, "Em muốn nghe cái gì?"
Cố Ngôn không biết nên trả lời như thế nào, đối với thân phận Ngôn Diệp, hắn vẫn rất mâu thuẫn nên hỏi cái gì, bởi vì Ngôn Diệp từ đầu đến chân nhìn qua chẳng khác gì so với người bình thường.
"Tùy tiện đi, như là chuyện trong nhà anh, còn có..." có lẽ do bầu không khí quá tốt, mồ hôi ướt thân thể cùng dư vị chưa tan hết trong không khí khiến người ta buồn ngủ, Cố Ngôn nhắm mắt lại nhỏ giọng nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ...
Chờ đến khi Ngôn Diệp muốn mở miệng, phát hiện hắn đã thiếp đi trên ngực mình.
Thở dài, y đưa tay sờ đầu Cố Ngôn, lẳng lặng nằm cùng hắn. Ngoài cửa sổ một vệt tà dương cuối cùng rọi vào, đem cả gian phòng nhuộm trong ánh cam rực rỡ.
Ngôn Diệp nhớ tới khi mình còn ở đền thờ, là y một mình ngồi trên hành lang ngắm cảnh tương tự, mà giờ, y đã có thêm người bên cạnh.
Cảm giác tốt đẹp đến xa lạ, thời khắc này, chính y cũng thấy có chút không chân thực... (iêm, iêm cũng thấy thế ựa ಥ_ಥ)
Đối với Cố Ngôn, tuy bây giờ Ngôn Diệp đối với hắn rất tốt, hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện sau này, qua một ngày lại tính một ngày, hiện tại những tháng ngày được chăng hay chớ này, luôn có cảm giác trốn tránh cái gì.
Giống trước đây, hắn vẫn nằm mơ, nhưng giờ sau khi tỉnh lại chẳng nhớ được cái gì, chỉ có một ít hình ảnh vụn vặt, chắp vá cũng chẳng ra sao.
Buổi tối nào đó trong mơ hắn đột nhiên tỉnh lại, bụng từng trận quặn đau khiến hắn gần như rên rỉ thành tiếng.
"Làm sao vậy? Cố Ngôn?"
Cố Ngôn mở mắt ra, phát hiện Ngôn Diệp không biết từ bao giờ đã ôm hắn vào trong ngực, nhìn thấy y, Cố Ngôn thoáng yên tâm hơn, ngay cả đau đớn cũng giảm không ít.
"Bụng rất đau..." nhắm mắt lại, hắn uể oải nói.
Ngôn Diệp đưa tay từ ngực Cố Ngôn chậm rãi mò tời bụng, xác định không có dị trạng mới thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi: "Có phải do buổi tối ăn nhiều quá?"
"Ai ăn nhiều!" Cố Ngôn lườm y một cái, nhưng thật có chút chột dạ, buổi tối hắn quả thực ăn không ít...
Ngôn Diệp trước tiên nhẹ nhàng vỗ bụng hắn, lại bóp bóp mông hắn, sau đó đàng hoàng trịnh trọng nói, "Ừ, quả thực, cái bụng không lớn mấy, thịt ăn bao nhiêu đều dồn xuống đây."
Cố Ngôn tức đến hận không thể đạp y một cước. Tuy rằng Ngôn Diệp trước đây cũng thích trêu đùa hắn, nhưng gần đây mọi cử động đều có chút ám muội. Hắn cảm giác mình không sợ hãi Ngôn Diệp, có thể dễ dàng tiếp nhận đối phương như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất phải là cái cảm giác lúc bọn họ cùng nhau này.
Ngôn Diệp ngoài miệng đùa giỡn đủ rồi, liền không trêu chọc Cố Ngôn nữa, chính mình liền xuống giường rót nước.
Nhìn hắn uống xong chén nước, Ngôn Diệp đón lấy cốc đặt ở đầu giường, còn nói, "Đây là phản ứng bình thường lúc mới đầu, qua mấy hôm nữa là ổn rồi."
Cố Ngôn thuận miệng hỏi một câu, "Vậy phải muốn mấy ngày a?"
"Chờ sau khi đứa bé sinh ra thì sẽ không đau."
Sửng sốt một chút, Cố Ngôn lúc này mới nhớ tới chỗ nào không bình thường, hắn phải sinh con... mẹ nhà hắn hắn là đàn ông làm sao sinh a!
"Từ từ, chờ chút!" Hắn thật ngớ ngẩn, tại sao hiện tại mới phản ứng lại! Cố Ngôn giẫy giụa ngồi xuống, "Đứa bé... đứa bé muốn từ nơi nào đi ra?"
Ngôn Diệp không lên tiếng, cùng hắn lặng yên nhìn nhau vài giây, nở nụ cười, "Yên tâm đi, đều giao cho tôi."
"Yên tâm cái rắm!" Cố Ngôn tức giận đến muốn đánh người, "Anh có biết hay không mỗi lần anh cười đến buồn nôn như vậy đều là bởi vì chột dạ? Giao cho anh? Anh cũng không phải bà đỡ!"
Nụ cười tự tin bị hình dung là buồn nôn, Ngôn Diệp không để ý, đưa tay ôm chặt Cố Ngôn vào lòng, như dỗ dành đứa nhỏ đang cáu kỉnh, "Nhưng tôi là người đàn ông của em, là cha đứa bé, em tuyệt đối sẽ không có chuyện gì."
Bị y đông một câu "người đàn ông của em", tây một câu "cha đứa bé" kích thích, Cố Ngôn cắn răng, mà lại không phản bác được.
"Anh thiếu đòn vừa thôi! Nói mau, đứa bé muốn từ nơi nào đi ra!"
Ngôn Diệp trên mặt mang theo vẻ lúng túng nhíu mày, lời nói ý vị sâu xa khuyến cáo, "Tôi cảm thấy em còn chưa đến lúc phải biết, đến thời điểm đó chịu đựng một lúc là xong."
Nhìn vẻ mặt này của y, Cố Ngôn theo phản xạ căng thẳng cúc hoa. Đùa à! Chỗ đó của hắn coi như có lớn hơn nữa, cũng không thể chạy ra cả một đứa bé! Nghĩ đến hình ảnh kia hắn liền tê dại da đầu.
"Qua cái con mẹ anh!" Lửa giận ngột ngạt rốt cuộc bạo phát, Cố Ngôn cảm giác mình ngày trước tám phần mười là ăn mê dược, làm sao mơ mơ màng màng liền để y làm.
"Làm sao có khả năng dùng nơi đó, anh nghĩ tôi là gà mái đẻ trứng à!" Bụng hắn không đau, đầu cũng không choáng, cầm gối ném về phía Ngôn Diệp.
Ngôn Diệp đỡ lấy xin tha một hồi, trên mặt lại không giấu được nụ cười.
"Em nghĩ nhiều rồi, có điều "phụ nữ có thai" tâm tình dễ dàng lên voi xuống chó, tôi sẽ không trách gì đâu."
Cố Ngôn ném gối, vồ tới cắn một cái lên vai y.
Ngôn Diệp đau đến cười to không dứt. Trong ký ức, y thật nhiều năm đã không cười như vậy.
Trì độn như Cố Ngôn, cũng rốt cuộc phản ứng được hắn hiện đang đối mặt với việc gì. Ôm bụng, hắn cau mày tưởng tượng cảnh tượng bên trong có một đứa trẻ, quả thực... vô cùng thê thảm. Tuy rằng đã từng hy vọng có một đứa trẻ trong nhà, thế nhưng sau khi ly hôn cái ý niệm này cũng chưa từng xuất hiện. Hiện tại tuy rằng có thể thực hiện, nhưng hắn sợ sẽ phải sang kiếp sau luôn mất.
Hắn dùng tư thế ôm trẻ con ôm gối ở trước gương soi, muốn luyện tập một hồi, kết quả dù thế nào cũng cảm thấy chính mình trong gương rất kỳ quái.
Không nghĩ tới Ngôn Diệp đột nhiên đi vào, vừa nhìn thấy dáng vẻ hắn ôm gối cười khúc khích lập tức đỡ tường cười, làm Cố Ngôn tức gận đến hận không thể biến cái gối trong tay thành đá tảng ném cho y bất tỉnh.
Đau đớn đêm đó, Ngôn Diệp vốn tưởng chỉ là tình hình Tinh nguyên đang trưởng thành bên trong bình thường, sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng sau một ngày, Cố Ngôn nhưng đau đến càng thêm đau rồi.
Không nhớ rõ mình tỉnh lúc nào, Cố Ngôn gắt gao nắm vỏ chăn dưới thân thở hổn hển, cảm thấy bụng như bị thứ gì khoan ra vậy.
"A!" Lại là một trận đau khó nhịn, hắn cắn răng trở mình, nằm lỳ trên giường thở dốc, đầy người đều là mồ hôi, đợi được đến khi thân thể căng thẳng thanh tĩnh lại, mặt hắn đã cắt không còn một giọt máu.
Hắn từ trước đến giờ rất giỏi nhịn đau, nhưng lần này nhưng là đau đến cực điểm rồi.
Sau một thoáng thất thần, ánh mắt hắn dần thanh minh, thân thể không còn chút sức lực, hắn chỉ có thể động con mắt nhìn bốn phía một chút, nhưng Ngôn Diệp không có ở trong phòng, vừa nãy y còn một mực bên cạnh hắn, làm thế nào cũng không tìm ra cách dừng cơn đau này lại.
Cố Ngôn nhắm mắt lại, cảm giác mình sắp không chịu đựng nổi nữa... Một lát sau, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát hiện Ngôn Diệp lại trở về.
Ngôn Diệp mặt không thay đổi đứng bên giường, cầm trên tay một cái dao gọt hoa quả sắc bén.
Nhìn y giơ con dao lên, Cố Ngôn cả người tê dại, còn đang nghĩ Ngôn Diệp không phải định mổ đẻ cho hắn chứ?
Thế nhưng dao không có hướng về hắn, chỉ thấy Ngôn Diệp lấy dao rạch một đường trên cổ tay y.
Cố Ngôn choáng váng, trơ mắt nhìn cổ tay Ngôn Diệp phun đầy máu đưa đến bên miệng hắn.
"Uống vào."
Cố Ngôn lắc đầu, cảm thấy đây là chuyện kẻ điên mới có thể làm.
"Ngoan, uống nhanh, uống xong sẽ hết đau." Ngôn Diệp đem cổ tay mình đã rạch đặt tại bên miệng Cố Ngôn, như là dỗ trẻ con uống thuốc mỉm cười với hắn.
"Tôi..." Cố Ngôn muốn nói không, nhưng vừa hé miệng, máu Ngôn Diệp liền chảy vào miệng. Mùi máu tươi nồng nặc khoang miệng bỗng chốc trở nên thơm ngon.
Trong nháy mắt máu theo cuống họng chảy vào thân thể, một loại ấm áp khiến người ta say sưa dâng lên. Cố Ngôn như là ma nhập, như bị khống chế chuyên tâm mút lấy dòng máu ấm áp. Hắn cảm giác mình như Vampire, máu Ngôn Diệp chính là độc dược thơm ngọt, biết rõ không thể nhưng không nhịn được thưởng thức.
Ngôn Diệp lẳng lặng nhìn Cố Ngôn, cảm giác máu mình đang trôi đi, nhưng y càng để ý cảm giác nóng rực khi môi Cố Ngôn kề trên cổ tay y.
Sau khi uống máu Ngôn Diệp, cơn đau quả thực giảm không ít, thân thể bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn, Cố Ngôn tựa ở trong lòng Ngôn Diệp, cảm giác cả người mình có chút lâng lâng, nhưng hắn không thích cái cảm giác này.
"Sao lại khóc?"
Bị vạch trần, Cố Ngôn lung tung lau mặt, xoay lung về phía y, kéo chăn đem cả người mình che lại.
Nhìn Cố Ngôn cuộn thành một cục, trong lòng Ngôn Diệp có một loại cảm giác không nói lên lời. Y biết, người đàn ông này đang lo lắng cho y, không có bất kỳ mục đích gì, coi y như một người trong lòng mà lo lắng đến y.
Cho Cố Ngôn uống máu của mình, xem như là cách làm vạn bất đắc dĩ, Tinh nguyên là y bỏ vào trong thân thể Cố Ngôn, cũng tan vào tinh huyết của hắn, muốn cho Tinh nguyên yên tĩnh mà không làm Cố Ngôn bị thương, dùng máu của mình có lẽ sẽ có hiệu quả. Mà sự thực chứng minh y đã đoán đúng.
Chỉ là trong nháy mắt, Ngôn Diệp nghi hoặc mình rốt cuộc lo cho Cố Ngôn nhiều hơn, hay là cho Tinh nguyên trong bụng hắn nhiều hơn?
Y lắc đầu một cái, không suy nghĩ nhiều nữa, cúi người kéo chăn ra, áp vào sau lung Cố Ngôn nói, "Đừng lo lắng, chút thương ấy với tôi không là gì cả." Ngôn Diệp đem cổ tay đưa đến trước mặt Cố Ngôn, vết thương xác thực không còn chảy máu nữa. Mà ngoài sắc mặt trắng hơn bình thường một chút, y cũng không có quá nhiều suy yếu do mất máu.
Cố Ngôn liếc mắt nhìn đạo vết thương trên cổ tay trước mặt bắt đầu khép lại, đột nhiên có chút vui mừng vì y không phải nhân loại.
"Không sao đâu..." Ngôn Diệp nằm ở phía sau Cố Ngôn, đưa tay ôm hắn.
Hai người lẳng lặng nằm một lúc, Cố Ngôn đột nhiên lầm bầm lầu bầu nhẹ giọng hỏi một câu, "Tôi sẽ không chết a --"
Ngôn Diệp nhíu mày, dùng sức ôm chặt người trong ngực.
"Sẽ không, tin tưởng tôi, em sẽ không có chuyện gì."
Cố Ngôn không tiếng động mà cười.
"Tôi xin thề sẽ khiến em bình an."
Trong thời khắc này, Cố Ngôn cảm thấy y thật sự có chút thích hắn. Mặc kệ Ngôn Diệp có phải là như người khác nói chỉ là vì đứa trẻ, hắn vẫn tình nguyện tin tưởng y một lần, ngốc cũng được, ngu xuẩn cũng không sao, hắn một người đàn ông còn có thể mất cái gì?
Nghĩ như thế, ngay cả đứa bé trong bụng cũng khiến hắn có chút mong đợi. Một lát sau, Cố Ngôn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, vỗ vỗ cánh tay của Ngôn Diệp trước ngực hắn.
Trong bóng tối, hai người yên lặng ôm nhau, chờ đợi một sinh mệnh mới giáng sinh.