Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa
  3. Chương 25
Trước /77 Sau

Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 25

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Shion nói rồi thả Lục Xuyên xuống từ những tầng mây. Ánh mắt Lục Xuyên vẫn kinh ngạc mở to, không thể tin mà nhìn Shion. Sau khi uống thuốc nâng cấp, thể năng và sức mạnh của Shion tăng lên vượt bậc, các quân thư cấp A gần như đã mất dấu hắn. Khi thả Lục Xuyên xuống từ độ cao này, chắc chắn sẽ không có quân thư nào kịp đỡ lấy hắn, Lục Xuyên bị thương quá nặng, không đủ sức để vươn cánh ra tự bay xuống, hắn sẽ cứ như vậy mà rơi xuống mặt đất, tan xương nát thịt.

Có thật là như vậy không? Từ bên dưới một bóng trùng lao lên như một mũi tên ôm Lục Xuyên vào ngực, chính là William! Khi William đỡ được Lục Xuyên, cổ hắn đã hằn những dấu răng rất sâu, máu không ngừng túa ra, ánh mắt Lục Xuyên mờ đi, mất dần ý thức.

"Tổng đốc điện hạ? Một cục bông?" Bất kể William gọi thế nào Lục Xuyên cũng không thể đáp lại hắn, William liền ôm hắn vào lòng. "Đừng lo, tôi sẽ đưa ngài trở về."

Hắn phải đưa Lục Xuyên trở về ngay lập tức, nhưng hắn không cam tâm để Shion cứ ung dung mà đi như thế này. William phất tay, nước mưa cứ như vậy mà bị hút ra khỏi mây, theo cái búng tay của William, nước mưa hóa thành những mũi băng nhọn, từ bốn phương tám hướng lao vun vút về phía Shion.

Shion mới được nâng cấp, siêu kỹ năng của hắn còn chưa được hình thành ổn định, chỉ có thể dùng cánh bao quanh cơ thể mình. Cũng may là cánh của hắn đã cứng hơn trước rất nhiều, nếu không cánh hắn sẽ không phải chỉ bị băng ghim vào như bây giờ mà còn bị đâm xuyên qua, hắn cũng sẽ vì vậy chết. Hiện tại thuốc vẫn chưa hoàn toàn có tác dụng, Shion biết mình chưa thể địch lại William nên đành chọn cách bỏ chạy. Mà bản thân William cũng đang sốt ruột muốn đưa Lục Xuyên trở về cứu chữa nên không đuổi theo Shion.

Sau khi đưa Lục Xuyên về dinh tổng đốc, tình trạng của Karen đã ổn định đến bất ngờ nhưng tiên lượng của Lục Xuyên lại rất xấu. William không có chứng minh thân phận nên bị giữ bên ngoài dinh tổng đốc. Khi nãy cũng là do hắn chủ quan, thấy quân thư của tòa án đã xuất hiện nên nghĩ rằng Shion sẽ bị khống chế, nhưng không ngờ chỉ trong vài phút, Shion đã lột xác từ cấp A lên cấp S khiến mọi chuyện trở nên ngoài tầm kiểm soát.

William nghĩ hắn phải xin lỗi Ren, thì ra trùng đực cũng có thể lái cơ giáp thật. Một trùng đực yếu ớt như vậy mà có thể dùng nỗ lực phi thường để điều khiển cơ giáp chặn lại dòng lũ, viết ra những câu truyện mà không ai dám nghĩ tới, mặc dù bị kẻ khác cười chê vẫn kiên định với quyết tâm của mình.

Lúc này William mới nhận ra trên áo mình đều là máu của Lục Xuyên, hơn nữa máu còn đang dần chuyển thành màu đen, chẳng lẽ siêu kỹ năng của Shion là độc? William không tin vào trùng thần, nhưng nếu trùng thần thực sự tồn tại, mong ngài ban phước cho nhị điện hạ Lục Xuyên.

——

Phi cơ của đại hoàng tử hạ cánh xuống khuôn viên cung điện, Ren từ bên trên vội vàng bước xuống, ban đầu chỉ là bước nhanh nhưng dần dần bước đi ngày càng trở nên gấp gáp, cuối cùng cơ hồ là chạy tới đền của trùng thần. Đường tới đền trùng thần khá xa nhưng không được phép đi phi cơ, bởi vì bất kỳ trùng nào muốn tới đền trùng thần đều phải đi bộ để thể hiện sự kính trọng với trùng thần. Khi tới điện ngoài của đền, Ren thở dốc chống tay trên khung cửa, mà bên trong, năm thư hầu của đế hùng đã quỳ xuống trước tượng trùng thần. Trong lòng tượng trùng thần là một chiếc quan tài bằng kính, bên trong nằm phụ hoàng của hắn, đế hùng Kenya D. Himmel.

Khác với trang phục thoải mái ngày thường khi gặp Ren, đế hùng đã được thay quân phục trắng của quân vương, đôi tay đeo găng trắng được đặt ngay ngắn trên bụng. Gương mặt hắn an tường tựa như đang ngủ, Ren chưa từng thấy phụ hoàng của hắn khi ngủ, cũng như chưa bao giờ thấy hắn nghỉ ngơi hay thả lỏng. Trong mắt hắn, đế hùng luôn nghiêm khắc và bận rộn, dùng bờ vai gầy yếu để chống đỡ cả đế quốc.

"Phụ hoàng?" Ren gọi, nhưng đương nhiên đế hùng sẽ không trả lời hắn. Silver quỳ đầu tiên trước hàng thư hầu, hắn không khóc, nhưng tựa như đã mất đi một nửa linh hồn. Antoine nép trong lòng hắn khóc như mưa.

Noah quỳ phía sau Silver lên tiếng: "Chẳng lẽ nhị hoàng tử chưa nhận được điện báo hay sao? Cả hắn và bộ trưởng Karen vẫn chưa về trình diện." Hắn lấy đồng hồ quả quýt trong ngực ra xem giờ rồi nói: "Sắp đến giờ đưa đế hùng xuống lăng rồi mà nhị điện hạ không thể tới nhìn mặt đế hùng lần cuối, thật đáng tiếc."

Theo quy tắc, sau khi đế hùng qua đời sẽ được đưa xuống lăng trùng thần, sau đó đế quốc sẽ tiến hành quốc tang. Chỉ hoàng tử có tư cách kế vị và thư hậu của đế hùng được phép xuống lăng trùng thần để túc trực bên linh cữu, nhưng đế hùng chỉ có năm thư hầu mà không có thư hậu, cho nên chỉ có một mình Ren sẽ xuống lăng túc trực linh cữu.

Bảy tiếng chuông từ bên ngoài vọng vào, thông báo cho cả đế quốc về sự ra đi của đức vua. Noah đứng lên ra hiệu cho quân thư đỡ quan tài của đế hùng xuống lăng, lúc này Silver mới như chợt tỉnh lại. Hắn giữ chặt lấy quan tài, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt khô khốc.

Noah đứng một bên nhếch miệng cười: "Ngài thẩm phán, ngài đang làm lỡ giờ cử hành quốc tang đó."

Ren nhướn mày nhìn Noah nói: "Tướng quân Noah, hôm nay nhìn sắc mặt ngài rất tốt đấy, sự ra đi của phụ hoàng khiến ngài vui vẻ đến vậy sao?"

"Ngài hiểu lầm tôi rồi, đại điện hạ." Noah chỉnh lại cà vạt trên quân phục, ngón tay hắn dừng lại trên cà vạt một chút rồi mới buông xuống. "Đế hùng triền miên trên giường bệnh nhiều năm, vì đế quốc mà lao lực, đương nhiên cả đế quốc đều sẽ tiếc thương cho đế hùng, bao gồm cả tôi..."

Ren không có tâm trạng để lá mặt lá trái với Noah, hắn đặt tay lên vai Silver để hắn buông quan tài ra, sau đó để quân thư đưa quan tài của đế hùng xuống lăng trùng thần.

Khi quan tài được nâng qua trước mặt Noah, không biết vì sao hắn lại giữ quan tài lại. Hắn nhìn chăm chú gương mặt của đế hùng qua lớp kính trong suốt, gương mặt Kenya lúc này vô cùng an tường tựa như đang ngủ. Kenya chưa từng thả lỏng như vậy khi ở trước mặt hắn, ít nhất là Noah chưa từng nhìn thấy hùng chủ của mình như vậy.

"Tướng quân Noah?" Thư hầu thứ tư của đế hùng nghi hoặc lên tiếng, khiến cho Noah sực tỉnh lại khỏi những suy nghĩ miên man. Hắn quay đi, để cho quân thư đưa quan tài của đế hùng xuống lăng trùng thần.

Đây cũng là lần đầu tiên Ren xuống lăng trùng thần, bên trong không có đèn điện mà chỉ có những khối phỉ thúy lớn phát ra ánh sáng xanh chiếu sáng cả lăng mộ. Chính giữa lăng là bức tượng trùng thần, nhưng không có đầu, trên tay trùng thần là quyền trượng vĩnh cửu. Kiếp trước Shion đã lừa Lục Xuyên đặt viên đá Căn nguyên năng lượng lên chiếc quyền trượng này, khiến cho tinh thần lực của trùng đực bị vô hiệu hóa.

Dưới chân tượng trùng thần là một hồ nước, những tia sáng màu xanh lục hắt lên từ dưới lòng hồ, uyển chuyển phản chiếu làn nước lên trần lăng, mà chính giữa hồ nước thần là quan tài của đế hùng. Sau ba ngày quốc tang, Ren sẽ thực hiện nghi thức để quan tài chìm xuống đáy hồ nước vô tận, để đức vua trở về trong lòng trùng thần.

Ren quỳ trước linh cữu, trong đầu hắn rối bời, rốt cuộc là đã sai ở đâu? Kiếp trước phụ hoàng của hắn vẫn còn sống, đến tận khi Ren bị bắt hắn vẫn chưa từng nghe tin trong cung điện xảy ra chuyện. Ren không biết bản thân mình đã làm sai ở đâu, nhưng chắc chắn là do hắn sống lại khiến cho phụ hoàng qua đời. Ren vừa nhận được tin của William, Shion đã nâng cấp lên cấp S và trốn thoát, Lục Xuyên thì bị thương nặng.

Có lẽ là do Ren quá chủ quan, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ xảy ra theo dòng thời gian của kiếp trước, hắn sẽ còn rất nhiều thời gian. Ren nghĩ cũng có lẽ là do bản thân quá ngây thơ, cho rằng có thể dùng toà án lôi tội ác của Shion ra ánh sáng, để Lục Xuyên nhìn thấy rõ bản chất của hắn. Nếu Ren lặng lẽ phái trùng giết Shion ngay khi phát hiện ra hắn thì Lục Xuyên đã không bị thương. Còn về phụ hoàng, Ren vẫn không hiểu vì sao bệnh tình của ngài lại đột ngột chuyển biến nặng, rõ ràng kiếp trước phụ hoàng vẫn sống...

Không như Lục Xuyên và Antoine, khi Silver sinh ra Ren thì đế hùng vẫn còn khoẻ mạnh, hoặc có thể nói ít nhất hắn vẫn còn đi lại được. Bởi vậy trước khi đến trường Ren đều không cần gia sư vì đế hùng đã đích thân dạy kiến thức vỡ lòng cho hắn, cầm tay giúp hắn viết những nét chữ đầu tiên. Đế hùng nghiêm khắc nhưng thực ra lại rất chiều con của mình, Ren biết rõ điều này, nếu không một hoàng tử như hắn sao có thể ung dung đến hơn 60 tuổi mới kết hôn, còn Lục Xuyên trước đây ham chơi phá phách, chỉ cần một lời thỉnh cầu đã được giao cho cả một lãnh địa rộng lớn để quản lý?

Ren không tin phụ hoàng hắn thực sự ra đi vì bệnh tật, hắn bước xuống hồ, bơi đến bên quan tài. Nước hồ lạnh buốt như được tan từ băng, Ren bám lấy quan tài đang trôi lơ lửng giữa mặt hồ, dùng hết sức đẩy nắp quan tài bằng kính ra. Những sợi tơ tinh thần vô hình của Ren vươn vào bên trong quan tài, bao lấy cơ thể của đế hùng. Tuy rằng đế hùng đã chết, nhưng những ký ức trước khi chết sẽ luôn được khắc sâu nào tiềm thức. Những sợi tơ tinh thần của Ren xâm nhập nào não đế hùng, kết nối với một chút tinh thần lực còn sót lại của hắn. Ren đặt tay lên trán đế hùng, thấp giọng nói:

"Phụ hoàng, xin hãy cho phép con nhìn thấy những gì xảy ra trước khi ngài mất."

——

Lại một đêm mưa gió mịt mù.

Mỗi khi trời trở lạnh cơ thể đế hùng trở nên đau nhức hơn bao giờ hết. Những vết thương cũ dù đã lành chỉ còn vết sẹo mờ nhạt thế nhưng bên dưới lớp da như có hàng trăm con bọ gặm nhấm đến tận xương tuỷ.

Vô phương cứu chữa.

Mọi thứ đều có cái giá của nó. Còn đây chính là cái giá mà hắn phải trả để gia tộc Himmel đứng vững trên đỉnh cao danh vọng. Với tư cách là một đế hùng hắn không thể kể lể cùng ai, không thể yếu thế mà khóc lớn, không thể kêu gào cho thỏa lòng. Hắn chỉ có thể nhịn xuống đau đớn tựa vào lưng ghế, mắt nhắm nghiền chịu đựng hết thảy.

Bên ngoài tiếng mưa vẫn tí tách rơi. Tiếng bước chân trên nền đá hoa cương đột ngột xuất hiện phá tan không gian yên tĩnh.

"Kẻ nào?" Đế hùng gầm nhẹ, khí thế không giận tự uy.

Tướng quân xuất hiện dưới ánh sáng đèn pha lê vàng nhạt, khác với dáng vẻ tinh anh thường ngày, bỏ đi bộ quân phục cùng quân hàm và những chiếc huân chương dày đặc, Noah chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đơn giản. Chân không mang giày, tay xách theo một chai rượu đang uống dang dở, mái tóc thay vì được chải vuốt tinh tế nay lại để xoã tung tự do bay nhẹ trong gió, mưa bụi vương lên tóc trông như những viên kim cương bé xíu sáng lấp lánh, trông Noah không khác gì một học sinh ngang ngược trốn học trộm đi uống rượu. Đế hùng khẽ nhíu mày tỏ vẻ không vui.

"Không có phép tắc! Đã tới rồi còn đứng đó làm gì? Hay muốn ta dạy lại ngươi nên bò đến như thế nào sao?"

Noah im lặng tiến đến càng gần mùi rượu hương táo càng rõ ràng hơn, rượu trong chai đã vơi hơn phân nửa. Noah đứng đối diện trước đế hùng rồi dừng lại, thấp thoáng bên dưới cổ áo rộng mở là vết đánh dấu đỏ đậm như một dấu khắc ấn trên trang giấy trắng.

"Ngươi say rồi sao?" Kenya kéo mạnh vạt áo khiến Noah ngã ngồi trên đùi mình, chai rượu bên tay ngã xuống nền đá vỡ toang.

"Rượu vỡ mất rồi, thầy ơi!"  Âm thanh trong vắt của Noah cất lên.

Kenya thề có thần trùng tại thượng giọng nói của Noah chính là thứ quyến rũ nhất mà mình từng nghe, thế nhưng khi thanh tỉnh cổ họng này chỉ phát ra những lời cay độc.

"Bỏ đi, dưới hầm rượu hoàng gia không thiếu, tùy ngươi lựa chọn." Giọng Kenya khàn đi.

"Đó là chai cuối cùng rồi, thầy không nhớ sao? Vào đêm mùa hè năm đó trời cũng mưa như hôm nay, dưới tán cây thầy đã cắn vào cổ em thực hiện đánh dấu vĩnh viễn. Khi biết tin thư phụ của em đã tức giận đến độ thiêu rụi cả vườn táo, hùng phụ thì lo sợ uy quyền của hoàng gia lập tức sai người trồng lại toàn bộ ngay trong ngày. Thầy nói xem nếu như đêm hôm ấy khônggg...A!"

Kenya cắn mạnh vào hầu kết Noah hòng ngăn chặn câu hỏi bâng quơ đầy cay đắng, hắn thà nghe Noah mắng chửi đòi chém đòi giết như thường ngày còn hơn. Hắn kéo cằm của Noah xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi lạnh lẽo một cách say sưa như khát vọng làm nó ấm lên.

"Không có "Nếu". Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi em hãy để nó trôi qua đi." Tiếng đáp trả dịu dàng của đế hùng như xoáy vào tai Noah.

Kenya một tay siết lấy vòng eo săn chắc một tay giật mạnh chiếc áo sơ mi trên người Noah vứt xuống sàn phủ lên những mảnh vỡ thủy tinh, chỗ rượu táo còn đọng lại rất nhanh đã nhuộm chiếc áo trắng thành màu đỏ cam. Những nụ hôn triền miên phủ lên dấu ấn màu đỏ son như minh chứng trọn đời Noah vĩnh viễn thuộc về ai.

Trong lúc Kenya tham lam gặm cắn lên xương quai xanh tạo nên những vết hồng ái muội thì một cơn nhói đau xuyên qua não khiến hắn chết điếng. Đế hùng liếc mắt nhìn thấy một bàn tay của Noah đã trùng hóa xuyên thẳng vào thái dương của mình. Hắn không thể cử động, không thể phóng ra tinh thần lực cũng không thể thốt lên bất cứ một từ nào. Điều duy nhất đế hùng có thể làm là trừng mắt nhìn thư hầu của mình dùng bàn tay còn lại chậm rãi trượt nhẹ lên cơ thể của mình. Từ khóe mắt lướt qua gò má xuống cổ đến cơ ngực và dần dần đi xuống.

"Ngài nói rất đúng. Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi ta nên để nó trôi qua thôi. Trên đời này vốn không có "Nếu". Giống như vườn táo nhà ta mỗi năm đều khai hoa kết quả nhưng ta vẫn không thể tìm lại được hương vị năm xưa. Thầy của ta, hùng chủ của ta, hùng đế của ta..."

Bàn tay Noah dừng lại dưới địa điểm đã xác định rồi thọc sâu vào.

"Vĩnh biệt, gông xiềng của ta."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /77 Sau
Theo Dõi Bình Luận
A Đẩu

Copyright © 2022 - MTruyện.net