Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa
  3. Chương 32
Trước /77 Sau

Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 32

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba mươi phút trước, tại chủ thần:

Các hệ thống hiếm khi có một buổi tụ họp thảnh thơi, lúc này hệ thống người tốt hấp tấp bay vào. Nó bay nhanh đến mức va phải những hệ thống khác cũng không để ý, chen lấn xô đẩy mãi mới tìm được hệ thống người xấu.

"Người xấu ơi cho tao vay 8,000 điểm!"

Hệ thống người xấu là một quả bóng gai màu đen. Nó nhướn mày đáp: "Mày còn chưa trả dứt nợ cũ cho tao mà đã đòi vay mới?"

"Ê con kia!" Hệ thống người tốt chống nạnh cãi lại. "Tao vay 3,000 cộng thêm lãi 50%, cả tổng 4,500 điểm hôm qua tao mới trả đủ rồi còn?"

"50% là lãi ngày! Từ hôm đó đến nay đã 6 ngày, tổng tiền lãi là 9,000 cộng thêm gốc nữa là 11,000. Thanh toán lẹ lên!"

"Ôi con giang hồ này, mày đi ăn cướp cho nhanh!"

"Thuận mua vừa bán, tao bắt mày phải vay à!"

Hai viên cầu một trắng một đen lao vào cấu xé nhau, các hệ thống khác cũng không thể cản được. Trong lúc hội trường đang nhốn nháo thì chiếc giày cao gót lộp cộp vang lên từ phía cửa vào. Các hệ thống khác đã tránh ra thành một con đường cho kẻ đó đi vào, chỉ còn hai hệ thống người tốt và người xấu vẫn còn mải mê đánh nhau túi bụi. Bang một tiếng, chiếc roi da màu đen đã quật xuống nền đất ngay sát chân hai con hệ thống. Nghe tiếng roi da quen thuộc, cả hai đều chầm chậm quay đầu lại.

Đứng giữa con đường được dàn ra bởi những hệ thống khác là một dáng người cao gầy mặc đồ da đen ôm sát người, trên mặt đeo mặt nạ trắng, bộ ngực nóng bỏng được bộ đồ bó tôn lên khiến người ta nghĩ ngay đây là một mỹ nữ, nhưng thứ gồ lên bên dưới lớp quần da lại khiến cho ai ai cũng phải suy nghĩ lại.

"Chủ... chủ thần..." Hai hệ thống vẫn còn đang hùng hổ gây gổ với nhau bỗng chốc đã ngoan ngoãn đứng thẳng, lớp lông trắng phau trên người hệ thống người tốt đã bị xé te tua nham nhở, tuy vậy người xấu cũng không khá hơn, những chiếc gai đen trên người nó cũng bị vặt xơ xác.

"Nói." Chủ thần lời ít ý nhiều.

Hệ thống người tốt kể lại sự việc vay điểm cho chủ thần nghe, sau đó chủ thần lạnh lùng nói: "Trong diễn đàn cấm cho vay nặng lãi, theo luật hiện hành lãi suất không được quá 20% 1 năm. Hệ thống người xấu trả lại tiền lãi cho người tốt. Còn chuyện gì nữa không? Có chuyện thì báo cáo, không có thì giải tán!"

Hệ thống người xấu tức tối nhìn sang người tốt, nhưng chủ thần đã ra mặt nói vậy thì nó không thể làm gì khác mà chỉ còn cách chuyển khoản lại điểm cho người tốt. Hệ thống người tốt thấy chủ thần đang chuẩn bị đi mất thì xoa tay khúm núm chạy theo:

"Sếp ơi, chuyện lần trước em báo cáo lên đã được duyệt chưa ạ?"

"Chuyện gì?"

Hệ thống người tốt mắng thầm tên chủ thần này nhất định là mải lên giường điều giáo nô lệ nên chưa xem báo cáo đây mà, nhưng nó vẫn phải xun xoe nói: "Là chuyện trả lại vật phẩm cho cửa hàng bách hóa ấy ạ. Em là hệ thống người tốt, nhưng nếu như ký chủ bị lừa dùng vật phẩm trong cửa hàng giúp nhầm phải người xấu thì có khác nào em lại trở thành hệ thống người xấu gián tiếp đâu! Em muốn khiếu nại trả hàng!"

"Được." Chủ thần chẳng mấy khi lại dễ tính thế này, trên tay hắn hiện ra một khẩu súng bạc đưa nó cho hệ thống người tốt. "Súng thu hồi vật phẩm, tùy theo mức độ tiêu hao của vật phẩm có thể đổi lại thành điểm."

Hệ thống người tốt nhanh nhảu nhận lấy khẩu súng, sau đó nó bay theo chủ thần, vừa bay vừa nói: "Còn nữa, bây giờ tìm được ký chủ khó lắm sếp à, chúng ta phải có chính sách gì đó để bảo vệ ký chủ chứ? Ví dụ như là thêm vật phẩm tự vệ cho ký chủ chẳng hạn?"

"Rồi nói sau." Chủ thần phẩy roi đánh bay cục bông tròn màu trắng cứ lẽo đẽo bay theo hắn rồi biến mất đằng sau cánh cửa. Hệ thống người tốt cũng không kỳ vọng chủ thần sẽ mát tính đến nỗi đồng ý liên tiếp ba việc cho nó như vậy, làm hệ thống nên biết đủ, cho nên nó hớn hở trở về bên Lục Xuyên.

Trên tay Lục Xuyên là một khẩu súng ổ quay bằng bạc, loại súng này không tồn tại ở trùng tinh, cũng bởi vậy mà nó khiến Shion có dự cảm không hay. Shion tự bứt đứt cánh của mình để chạy trốn, nhưng hắn còn chưa kịp chạy bao xa, đạn trong khẩu súng trên tay Lục Xuyên đã lên nòng. Hắn ngắm chuẩn, không chút do dự nhắm thẳng về phía Shion bóp cò.

Ngay giây phút trúng "đạn" sau lưng, Shion cảm thấy nguồn sức mạnh dồi dào trong cơ thể mình dường như đang bị rút cạn, tựa như bong bóng mà bay ra khỏi cơ thể, muốn níu giữ thế nào cũng không thể kéo lại. Trên tay Lục Xuyên lúc này dần dần hiện lên một lọ thuốc bằng thủy tinh, chính là thuốc nâng cấp trước đây hắn đã mua cho Shion, tuy nhiên chất lỏng màu đỏ bên trong chỉ còn lại một nửa bình.

Khóe mắt Shion như muốn nứt ra nhìn lọ thuốc trên tay Lục Xuyên. Hắn gào lên rồi xông tới muốn đòi lại sức mạnh từng thuộc về mình, nhưng hiện tại hắn chỉ là một con trùng cấp B, ngay lập tức bị William đạp xuống dưới chân.

"Cấp B? Hóa ra đây là bộ dạng thật của mày sao?" William chế giễu. "Thật thảm hại."

"Mày sinh ra đã là trùng cấp S, làm sao có thể hiểu được cảm giác thèm khát sức mạnh là gì?!" Shion quay về phía Lục Xuyên gào lên. "Một thế giới tốt hơn cho trùng cái? Haha, cũng chỉ là sự thương hại bố thí cho những kẻ yếu thế hơn mình để nhận lại cảm giác ưu việt mà thôi, một hoàng tử cao quý như mày sao có thể hiểu nổi những gì trùng cái dưới đáy xã hội như tao từng phải chịu đựng?!"

"Shion, trong những trùng đã bị ngươi làm hại, không một ai phải chịu trách nhiệm với sự bất hạnh của ngươi cả, đừng dùng nó làm lý do tổn thương đến những trùng vô tội." Lục Xuyên vạch trần hắn. "Sau cùng thứ ngươi muốn chỉ là quyền lực và sức mạnh để giẫm đạp kẻ yếu dưới chân mà thôi!"

William dùng còng điện trói tay chân Shion lại, hiện tại hắn chỉ là cấp B nên sẽ không thể thoát khỏi còng điện. Xử lý Shion xong xuôi, William cũng không thể tiếp tục chống đỡ nữa mà ngã xuống đất.

"William!" Lục Xuyên lo lắng chạy tới đỡ William dậy, vết cắn sau gáy hắn đã biến thành màu đen, thậm chí còn khiến băng bắt đầu tan ra. Thân nhiệt của William rất cao nhưng hơi thở lại chậm hơn bình thường, hắn đã bắt đầu mất đi ý thức. Lục Xuyên sốt ruột gọi hệ thống: "Hệ thống, hôm nọ anh mua huyết thanh chống lại độc của Shion mất 3,000 điểm phải không? Giờ chúng ta chỉ còn chưa đến 1,000 điểm, phải làm thế nào bây giờ?"

Hệ thống hiện ra, nhìn thấy vành mắt ửng đỏ như sắp khóc của Lục Xuyên. Lục Xuyên nôn nóng nói tiếp: "Có cách nào để tôi có thể thế chấp hoặc vay điểm trước được không? Tôi không thể để William xảy ra chuyện được!"

Hệ thống nhanh chóng lật lại sách hướng dẫn sử dụng đi kèm với huyết thanh, cuối cùng cũng tìm được cách sử dụng máu của người đã sử dụng huyết thanh để cứu người khác. Nó ngay lập tức đọc lên cho Lục Xuyên nghe: "Bước một, người đã sử dụng huyết thanh tự cắn vào môi hoặc lưỡi của mình cho máu chảy ra."

Khi nãy môi của Lục Xuyên đã bị Shion gặm chảy máu, cho nên hắn chỉ cần chạm nhẹ vào máu sẽ lập tức ứa ra. Hệ thống lại đọc tiếp: "Bước hai, hôn lên môi người hoặc vật sống cần được trị độc. Lưu ý: chắc chắn người hoặc vật sống đó phải nuốt được máu và nước bọt của bạn."

Lục Xuyên nghe vậy thì đỏ bừng cả mặt: "Hôn... Hôn môi?!"

Hệ thống lấy ra một cái kính đeo vào để đọc cho rõ, quả nhiên là nó không đọc nhầm! Khóe miệng và tai William bắt đầu rỉ ra máu đen, không còn thời gian để tiếp tục chậm trễ nữa! Lục Xuyên bèn cắn môi để máu chảy ra càng nhiều, sau đó cúi xuống ngậm lấy bờ môi thâm tím của William. Để chắc chắn rằng William có thể nhận đủ lượng huyết thanh từ mình, Lục Xuyên quyết định sẽ hôn bằng một nụ hôn sâu. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi William không ngừng liếm mút, thậm chí còn cắn nhẹ lên đầu lưỡi của William để đánh thức trùng cái bên dưới, Lục Xuyên chỉ sợ William đang hôn mê sẽ không nuốt máu của mình xuống được. Cũng may là dưới sự dẫn dắt của Lục Xuyên, William đã dần dần đáp lại hắn.

Khi cả hai đang say sưa "giải độc" thì một chiếc cơ giáp đỏ rực từ ngoài không gian đáp xuống, Ren và Xavier bước xuống từ Lancelot, chết lặng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.

"Ta đã bỏ lỡ điều gì sao?" Ren kinh ngạc che miệng, không tin vào mắt mình. "Mọi chuyện tiến triển nhanh đến mức này từ lúc nào?"

Hiển nhiên Xavier cũng vô cùng kinh ngạc, cả hai đời hắn nghe William phàn nàn nhiều nhất là việc William ghét trùng đực như thế nào, thà ở vậy rồi chết sớm chứ không bao giờ kết hôn. Rốt cuộc nụ hôn sâu cũng đã kết thúc, Lục Xuyên vội vàng kiểm tra lại William, đúng là sắc mặt của hắn đã tốt hơn trước, hơi thở đã đều đặn hơn.

"May quá, anh ấy ổn rồi." Lục Xuyên quay sang hệ thống vui mừng nói, không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy Ren đang đứng sau lưng. "Hoàng huynh! Anh đến từ lúc nào vậy?"

"Anh đến từ lúc em còn đang mải ôm William trao cho hắn nụ hôn nồng cháy cơ." Ren mỉm cười đáp rồi quay sang hệ thống. "Chúng ta lại gặp nhau."

Hệ thống cứ nhìn thấy Ren là lại muốn chạy trốn, đúng lúc này Ren cũng chú ý đến cuốn sổ tay hướng dẫn trên tay nó bèn dùng tinh thần lực câu lấy từ tay nó, mở ra xem.

"Hôn môi để truyền huyết thanh giải độc?" Ren nhíu mày, cảm thấy hướng dẫn sử dụng này có vấn đề. Quả nhiên khi hắn mở sang trang tiếp theo, trên sách in một dòng ghi chú nhỏ: "Nếu như không muốn hôn môi thì có thể hòa máu và nước bọt cho bệnh nhân uống là được, hiệu quả vẫn giữ nguyên."

Ren đọc đến đây thì ôm bụng cười đến ngạt thở, còn Lục Xuyên thì vừa ngượng vừa xấu hổ. Hệ thống âm thầm mắng tiệm bách hóa làm ăn như đấm vào lỗ mũi. Lúc này, Antoine ở trong phi cơ vẫn đang bịt chặt mắt, nhóc không dám hé tay ra chút nào, chỉ có thể chần chờ hỏi: "Anh ơi, anh thơm anh William xong chưa ạ?"

Ren bảo nhóc có thể bỏ tay ra rồi, Antoine kinh ngạc khi nghe thấy giọng của đại hoàng huynh, nhóc ngay lập tức nhào lên ôm lấy Ren, nước mắt nước mũi cọ đầy áo hắn. Mà bên này, Xavier bước về phía Shion đang bị trói trên mặt đất, nhấc chân lên đá vào bụng hắn. Một đá của Xavier đã khiến hắn bay lên đâm sầm vào chân Lancelot rồi rơi xuống đất, Shion không ngừng nôn ra máu, không biết có phải đã gãy vài chiếc xương sườn và dập nội tạng hay không.

"Cấp B?" Xavier vuốt ngược mái tóc đỏ rực của mình ra phía sau, hắn nhớ rõ ràng kiếp trước Shion cấp SS. Xavier vô cùng thất vọng mà đạp xuống yết hầu của Shion, hắn có thể giết con trùng này dễ dàng như giết một con kiến, nhưng phải làm thế nào để tra tấn một con kiến mà không để nó chết quá sớm lại là một vấn đề. Có vẻ như Shion đang muốn nói gì đó nên Xavier nhấc đế giày lên một chút, muốn nghe thử hắn chuẩn bị để lại di ngôn gì.

"Mày... Mày là Xavier? Chúng ta chưa từng gặp nhau, vì sao... Aaa!"

Chiếc cánh còn lại của Shion bị Xavier xé ra rồi vứt đi như một chiếc giày rách. Xavier ngại tiếng la hét của Shion quá phiền phức nên càng dẫm mạnh hơn xuống yết hầu Shion, khiến hắn không thể thốt ra bất cứ tiếng kêu nào. Mắt Xavier sáng lên tia sáng đỏ nguy hiểm, hắn nhìn xuống Shion nói:

"Mày nên cảm thấy may mắn vì hùng chủ điện hạ muốn mang mày về đế quốc xử tội, ít ra mày còn có thể kéo dài hơi tàn tới lúc đó."

Sau khi trở về quá khứ, ngoại trừ cảm thấy may mắn vì có thể gặp lại Ren, điều khiến Xavier cảm thấy thỏa mãn vô cùng chính là có thể giết Shion thêm một lần nữa. Xavier lái Lancelot đưa chiếc phi cơ chở hai vị hoàng tử và William trở về căn cứ đóng quân của quân liên bang. Còn một hoàng tử nữa ư? Đương nhiên là đang ngồi trong lòng Xavier. Sau khi trở về căn cứ, Shion bị nhốt vào ngục, còn Xavier đưa William tới phòng điều trị y tế. Lục Xuyên lo lắng định đi theo thì bị Xavier cản lại:

"Nhị điện hạ, nếu ngài đi cùng sẽ khiến bệnh tình của William càng nặng thêm đấy."

Lục Xuyên còn chưa hiểu vì sao đã bị Ren kéo đi. Sau khi tất cả đều đã rời khỏi thì Xavier mới thả tay ra khiến William ngã lăn kềnh xuống đất. Mà lúc này, trùng bệnh vốn đang hôn mê bất tỉnh đã lồm cồm ngồi dậy, co gối chôn mặt xuống không dám ngẩng đầu lên.

"Không giả ngất nữa?" Xavier đạp đạp vào lưng hắn, bình thường William sẽ nhảy lên đánh trả ngay lập tức, nhưng hôm nay không hiểu sao lại ngồi co gối rúc đầu không phản ứng lại. Vành tai hắn đỏ phừng phừng, cả người hồng như tôm luộc.

"Khi nãy tôi bất tỉnh thật mà." Đúng là có bất tỉnh thật, nhưng sau khi bị Lục Xuyên không ngừng dùng lưỡi khiêu khích thì William đã bắt đầu lấy lại ý thức. Nhưng hắn không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể tiếp tục giả bộ bất tỉnh.

"Tim cậu cứ đập thình thịch ấy ồn chết đi được." Xavier ngoáy tai khinh thường. "Không biết trước giờ có tên nào cứ luôn miệng chê trùng đực không có gì tốt ấy nhỉ? Lại còn không bao giờ muốn yêu đương nữa cơ!"

William lập tức phản bác: "Ai muốn yêu đương với nhị điện hạ chứ! Hắn ngốc muốn chết!"

"Tôi đâu có nói cậu yêu nhị điện hạ đâu?" Xavier dứt lời đã bị những mũi tên băng lao đến, cho nên hắn bèn đóng cửa lại chạy ra khỏi phòng, mặc kệ tên bằng hữu đần thối bên trong. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /77 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Vào Nhầm Nhà Rồi Nhân Vật Phản Diện À!

Copyright © 2022 - MTruyện.net