Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc gặp lại, Chu Dương vừa đi từ phòng thay quần áo ra, thay quần áo rồi, quần đen áo trắng, sự phối hợp trắng đen tuyệt vời.
Nhưng mà, tôi vẫn theo bản năng liếc nhìn nơi nào đó.
May là không có gì bất thường.
Có lẽ là ánh mắt của tôi quá trần trụi, lúc ngẩng đầu, vẻ mặt của Chu Dương có vẻ sượng hơn.
Em trai khóa dưới da mặt mỏng, nhìn tôi gật đầu xem như chào hỏi, quay đầu đi mất.
Bên cạnh, bạn cùng phòng của tôi là Tiểu Mỹ thở dài than ngắn: "Đàn em này cũng không đáng tin mà."
"Sai."
Tôi vỗ lên mông cô ấy một cái: "Xấu hổ mới thể hiện là mình có giở trò."
Nhớ đến viền tai đỏ bừng của Chu Dương, tôi bỗng ý thức được--
Chắc chắn tôi và Chu Dương có giở trò.
Ít nhất, cậu có cảm giác với cơ thể của tôi.
Vậy nên, thời gian kế tiếp, tôi bắt đầu chủ động tấn công Chu Dương.
Nhờ quan hệ với một em gái khóa dưới nào đó, tôi đã lấy được wechat của một người bạn cùng phòng của Chu Dương.
Đúng rồi, chính là bạn ở phòng ăn ngày hôm đó.
Nhờ vào việc mua đồ ăn sáng, mua đồ ăn vặt các thứ, với thời gian một tuần ngắn ngủi tôi đã có thể kéo bọn họ làm máy bay yểm trợ cho mình.
Nhiều người nhiều miệng, những người anh em này hằng ngày đều sẽ khen tôi trước mặt Chu Dương, mục đích tẩy não cho cậu, để cậu hiểu được vị đàn chị nhỏ như tôi xinh đẹp hiểu lòng người như thế nào.
Cuối cùng, sau một tuần tôi cũng đã đợi được cơ hội--
Một bạn cùng phòng của Chu Dương sinh nhật, hôm sinh nhật đó đúng lúc là thứ bảy, buồi chiều tôi xin họ lúc đi ăn thì lén gọi theo tôi.
Chuyện này tất nhiên là tôi cần có mặt, tôi + Chu Dương + một nhóm máy bay yểm trợ, thành công có vẻ như gần ngay trước mắt.
Vậy nên nguyên một buổi chiều tôi ở kí túc xá sửa soạn cho mình, tắm rửa make up, chọn quần áo cũng mất nửa tiếng, cuối cùng tôi theo đề nghị của tất cả các bạn cùng phòng, chọn một cái váy trắng lệch nhìn thuần khiết nhưng cũng không mất đi sự cẩn thận.
Trước khi ra cửa, các bạn cùng phòng còn dạy cho tôi một bài: "Lúc ăn nhất định phải uống rượu, hai ly bia thì giả vờ say, biết chưa? Người uống say thì câu nào cũng có thể ăn vạ, sau khi giả say nên nói gì thì nói đó, nên làm gì thì làm đó."
"Đúng vậy, thủ đoạn ngắt hoa, bắt lấy đàn em."
"..."
Những từ ngữ này cũng quá hổ báo rồi.
Lúc tôi đến theo giờ hẹn, bạn cùng phòng Chu Dương cũng đã đồng loạt ngồi trong phòng rồi.
Là một tiệm ăn tứ xuyên cay bên cạnh trường học, trong cả phòng nhỏ có sáu nam hai nữ, một nữ sinh khác nghe nói là nữ thần mà người tổ chức sinh nhật là Lý Dục theo đuổi rất lâu.
Tôi vừa vào cửa, mọi người đã nhiệt tình nhường chỗ, để tôi ngồi ở bên cạnh Chu Dương.
Yên lặng một lúc, Chu Dương mới quay đầu nhìn tôi, khoảnh khắc mắt chạm mắt đó, ánh mắt cậu lóe lên chút xấu hổ.
"Đàn chị..."
Tôi gật đầu, đoán là thằng nhóc này vẫn còn nhớ rõ chuyện hôm trước ở hồ bơi rồi.
Tiệm này nổi tiếng là bưng thức ăn lên rất nhanh, tôi ngồi còn chưa nóng mông thì đồ ăn đã được bưng dần lên bàn.
Điều đáng nói là chỗ tôi và Chu Dương ngồi đúng lúc ngay cửa, mỗi lần thức ăn mang lên, Chu Dương đều sẽ nghiêng sang bên này, sau đó giơ tay lên che chắn cho tôi.
Chỉ là không biết là vì cậu lo tôi bị bỏng hay là vì chỉ đơn giản do sự galant mà thôi.
Đồ ăn đã lên hết, tất nhiên cũng không thể thiếu bia.
Một két bia được mang vào, không cần tôi chủ động nói, các bạn cùng phòng của Chu Dương cũng đã rất ăn ý ồn ào, rót cho tôi một ly bia.
Mà tôi vẫn lén đánh giá Chu Dương, chỉ thấy cậu nhíu nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cũng không nói gì.
Máy bay yểm trợ đúng là máy bay yểm trợ, trừ Chu Dương và vị nữ thần đang ngồi bên cạnh người được tổ chức sinh nhật ra thì những bạn cùng phòng đều ra sức đẩy thuyền, vừa điên cuồng khen tôi và em gái khóa dưới kia, vừa không ngừng mời tôi uống.
Tất nhiên là tôi phải giả vờ từ chối, sau đó tỏ vẻ bất đắc dĩ bị chuốc, miễn cưỡng uống hai ly.
Cuối cùng--
Lúc đến ly thứ ba, Chu Dương ngồi bên cạnh không nhìn nổi, cướp lấy ly của tôi, ngửa cổ uống.
Một hơi uống cạn, cậu cầm ly bia lên nhíu mày: "Đàn chị là con gái, mấy cậu rót bia cho chị ấy làm gì?"
Mà sự chú ý của tôi có vẻ lại khác, tôi lẳng lặng nhìn chằm chằm chén rượu trong tay cậu, thầm nghĩ:
Cậu đã uống ly bia mà tôi đã uống, có phải là xem như chúng ta đã hôn gián tiếp không?
Sau đó, hễ có ai mời tôi uống rượu là Chu Dương sẽ nhanh chóng ngăn lại giúp tôi.
Nhưng mà có vẻ như tửu lượng của Chu Dương cũng không quá tốt, sau khi cạn sáu bảy ly, gương mặt trắng nõn kia gần như ửng đỏ.
Thấy Chu Dương có vẻ sắp say, tất nhiên mọi người cũng đúng lúc dừng uống rượu, cũng đồng loạt nháy mắt với tôi.
Ý nghĩa đại khái là...
Bầu không khí đã đúng chuẩn, còn lại phải dựa vào chị.
Tôi nhân lúc Chu Dương xoay người lấy bia, âm thầm ra dấu ok.
Trên bàn dần náo nhiệt.
Mọi người cười cười nói nói, còn tôi lại lặng lẽ đánh giá Chu Dương.
Nói thật, đàn em nhỏ chắc chắn là chàng trai đẹp nhất mà tôi đã từng gặp.
Mặt mày sáng chói, môi hồng răng trắng.
Lúc tôi đang lặng lẽ quan sát, Chu Dương bỗng quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Tim bỗng đập nhanh hơn vài phần, tôi mím mím môi, nhẹ giọng hỏi cậu: "Đàn em, nếu như hôm nay ngồi bên cạnh em là một cô gái khác, em cũng sẽ cản bia thay cô ấy sao?"
Chu Dương nghiêng đầu một cái, có vẻ như rất nghiêm túc suy nghĩ: "Sẽ."
Sau giây phút tự hỏi ngắn ngủi, cậu phản ứng hời hợt.
"À."
Tâm trạng tôi lập tức xấu đi.
Nên là, hôm nay lúc đồ ăn lên bàn Chu Dương che chở cho tôi, lúc mọi người mời bia cậu cản giúp tôi, đều không phải vì tôi đặc biệt, mà chỉ xuất phát từ việc cậu được dạy dỗ tốt?
Nhưng mà, tâm trạng buồn phiền chưa kéo dài được bao lâu, mặt của Chu Dương bỗng sát đến trước mặt tôi.
Là bỗng nhiên sát lại.
Tôi bị cậu làm sợ, hơi thở cũng không đều, kinh ngạc nhìn gương mặt cậu, mà Chu Dương lại chống một tay lên bàn, cúi đầu nhìn tôi:
"Đàn chị ghen sao?"
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Gương mặt mà tôi thầm mến cứ như vậy bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, gần đến nỗi, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt cậu.
Cậu khẽ cười, hơi thở của tôi bỗng lại nhanh hơn.
Tim đập rất mạnh.
"Không... không có."
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, tôi nói lắp bắp.
Chu Dương bỗng nở nụ cười, tiếng cười rất nhỏ.
Cậu giơ tay, xoa đầu tôi trước mặt mọi người, nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là không, galant cũng phải tùy người."
Mà tim tôi sớm đã đập như sấm, nói không thành lời.
Thật sự gặp ma mà, rõ ràng là tôi trêu chọc cậu trước, sao đàn em này lại bỗng tốt đẹp, còn tôi lại lúng túng chứ?
Trong đầu trống rỗng, tôi thậm chí còn không biết nên nói gì, chỉ có thể sợ hãi chọn cách quay mặt sang chỗ khác.
Để giảm bớt sự xấu hổ, tôi còn cầm ly bia lên nhấp một miếng.
Chu Dương cũng cầm ly lên, đúng lúc, cảnh này bị bạn cùng phòng của cậu thấy, máy bay yểm trợ của tôi lập tức hết tình hết nghĩa ồn ào:
"Uống giao bôi đi."
"Đúng vậy, uống giao bôi."
Tôi: "..."
Chiêu này đúng là quê mùa, nhưng mà... vừa nghĩ đến nếu đối phương là đàn em nhỏ.
Lại có vẻ hứng thú.
Tôi quay đầu nhìn cậu, lại thấy "đàn em" vừa mới chủ động trêu chọc tôi, lúc này tay cầm ly bia cứng đờ, bên tai hồng hồng.
Trong lòng không đành, tôi bèn vội vàng giải vây thay cậu: "Bỏ đi, thời đại nào còn giao bôi..."
Nhưng mà...
Mới nói được một nửa, trước mặt đã có một ly bia đưa đến.
Ngón tay cầm ly bia thon dài, khớp xương rõ ràng.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy Chu Dương chủ động móc tay của tôi, lập tức lấy tay kia dời cái ghế ra lại một chút.
Là tư thế uống giao bôi.
Vì vậy trong không khí ồn ào, tôi thật sự uống rượu giao bôi với Chu Dương.
Trò đùa này thật sự quê mùa, nhưng mà, cả quá trình tim tôi lại đập như sấm.