Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mũ Phượng, khăn thêu, chăn cưới, gối cưới, trâm vàng, kẹp ngọc mười tám kiểu, hợp khâm tửu, mứt táo bánh hỷ… Tang Chỉ nhìn những đồ vật lung linh trên bàn và đội nha hoàn bồi giá trang điểm đẹp đẽ, chỉnh tề đứng thành một hàng, không kìm được há hốc miệng. Sau khi sững sờ, mới nhìn sang công chúa Họa Thường đang ngồi đoan trang trên ghết, lĩu lưỡi : “ Mẫu hậu, chẳng phải ngươi không đồng ý gà con cho phượng hoàng cao ngạo sao ?’’
Chuyện là một tháng trước, khó khăn lắm Tang Chỉ và Tuấn Thúc mới xua được Húc Vương đi, hai người vui mừng hớn hở quay lại trấn Bình Lạc, vốn nghĩ rằng chuyện thành thân sau đó sẽ xuôi chèo mát mái, ai ngờ vừa tới trấn đã nhìn thấy đào thụ tinh Khế Lạc mặt mày khổ sở đang đi đi lại lại ngoài cửa trấn.
Tuy ngày đó tiểu hồ ly vô cùng căm hận vì bị phượng hoàng cao ngạo lừa hạ phàm, làm Thổ thần của trấn Bình Lạc gà không đẻ nổi trứng này, nhưng dù sao đây cũng là nơi hai người nảy sinh tình cảm, thêm vào đó nàng ở đây lâu nên cũng sinh tình, bây giờ sống ở trấn Bình Lạc cũng giống như ở nhà, nhìn thấy đào thụ tinh bủn xỉn này tự nhiên cũng thấy thích hơn.
Tang Chỉ và Tuấn Thúc nhìn nhau cười, nhưng chưa kịp gọi, đào thụ tinh lại nhìn thấy hai người trước, sững sờ nửa giây, rồi chạy đến. Tiểu hồ ly thấy rất lạ, dùng định thân chú để đào thụ tinh đứng yên rồi sải bước huênh hoang đi đến trước mặt hắn, chống tay mạng sườn, trừng mắt lườm, nói : “Ngươi nhìn thấy bản công chúa, chạy gì mà chạy ?’’
Khế Lạc mặt khổ sở, chớp chớp mắt, không nói.
Phượng hoàng cao ngạo cũng cảm thấy kỳ lạ, chau mày nói : “ Trong trấn xảy ra chuyện gì rồi ?’’
Khế Lạc nhìn trời ngẫm nghĩ, mím chặt miệng, gật gật đầu rồi lại một mực lắc đầu.
Tiểu hồ ly tức đến mức đỉnh đầu xì khói : “ Được lắm ! Ngươi giễu cợt bản công chúa có đúng không? Hừ, ta mới rời khỏi trấn Bình Lạc mấy ngày, chẳng qua chỉ là không làm Thổ thần ở đây nữa, ngươi đã không coi ta ra gì rồi, có phải không?!’’
Như mọi khi, đào thụ tinh sớm đã lên tiếng giải thích, cầu xin tiểu công chúa bớt giận, nhưng hôm nay, Khế Lạc dằn vặt nhìn Tang Chỉ một cái rồi cắn răng quay đầu đi. Tuấn Thúc giữ Tang Chỉ đang giận dữ, vô thức nhìn xung quanh, không cảm thấy có gì khác thường, nhưng càng như thế lại càng không bình thường.
Tuấn Thúc hỏi : “ Vì sao chỉ có một mình ngươi đến cửa trấn đón bọn ta, Thất Thủy đâu ?’’
Khế Lạc nghe thấy vậy, càng lúc càng tỏ ra hoảng hốt, con ngươi đảo qua đảo lại không ngừng khiến Tang Chỉ nhìn thấy mà đau đầu. Tiểu hồ ly gõ gõ lên đầu Khế Lạc mắng : “Ngươi bị thần kinh rồi phải không?!’’
Tuấn Thúc im lặng một lát, lại hỏi : “ Ta và Thiên Hồ Đế quân hẹn gặp nhau ở trấn Bình Lạc, tính ra thì hôm nay chính là ngày hẹn, bọn họ đến rồi sao?’’
Lần này, đào thụ tinh cũng coi như đã phản ứng bình thường một chút, nước mắt giàn giụa, gật gật đầu. Phượng hoàng cao ngạo thấy vậy, mím chặt môi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Rốt cuộc vấn đề ở đâu, trước khi đi mình đã cố ý để Thất Thủy và Bích Nữ ở lại xử lý công việc của trấn Bình Lạc, cứ coi như Thất Thủy tính khí trẻ con, không tránh khỏi sơ suất, nhưng vẫn còn có Bích Nữ mà…
Phượng hoàng cao ngạo hơi nheo mắt phượng nhìn vào trong trấn, Tang Chỉ buồn chán, vô thức kéo tay áo của phượng hoàng cao ngạo. Trong đầu Tuấn Thúc chợt lóe sáng, kinh hãi hỏi : “ Khế Lạc, Thổ thần mới của trấn Bình Lạc là ai?!’’
Hôm đó Tang Chỉ đưa Ly Vẫn rời khỏi trấn Bình Lạc, Tuấn Thúc đã nói sẽ trả tự do cho nàng, ra lệnh bãi bỏ chức Thổ thần của nàng. Ngươi đi rồi nhưng ghế Thổ thần không thể khuyết, Khế Lạc chỉ là một trợ lý nhỏ và cũng bận bịu tối mắt tối mũi, mệt đến mức không nói nổi, còn khóc lóc trước mặt Tuấn Thúc mấy lần.
Phượng hoàng cao ngạo bất lực, lúc này mới đệ trình lên Thiên Cung, nói công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc vì bận lo hôn sự nên phải lập tức tử bỏ chức vụ. Đào thụ tinh Khế Lạc của trấn Bình Lạc luôn giữ tròn bổn phận, cẩn thận, cần cù…nên sớm được liệt vào hàng tiên, hiện giờ xin phép cho đào thụ tinh Khế Lạc tạm thời giữ chức Thổ thần trấn Bình Lạc, đợi đến ngày hắn thành tiên rồi thì chính thức nhận chức.
Sau đó, khi phượng hoàng cao ngạo đến Long Cốc cứu Tang Chỉ, thư phê chuẩn vẫn chưa đưa xuống. Công việc của Thổ thần vẫn do Tuấn Thúc xử lý, công văn này đưa lên chỉ là để thông báo một tiếng nên mãi vẫn không được phê chuẩn. Thực ra Tuấn Thúc cũng không để tâm, nhưng hôm nay hai người quay về trấn Bình Lạc, Khế Lạc vẫn áo trắng đai xanh, quan ấn ngọc bài ở thắt lưng vẫn là ngọc bài làm trợ lý…Điều này chẳng phải chứng tỏ công văn không được phê chuẩn sao? Hoặc là Vương Mẫu có dụng ý khác, tự lệnh cho Thổ thần mới xuống rồi?
Vừa nói xong, Khế Lạc đã khóc lóc thảm hại, vừa lắc đầu vừa há miệng, nhưng vẫn chẳng thể nói thành lời. Tang Chỉ thấy vậy thì cảm thấy rất kỳ quái, liền lẩm bẩm : “ Lẽ nào đào thụ tinh bị điểm huyệt câm rồi?’’
Ba người còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy phía sau truyền đến một tràng cười nhẹ như có như không, Tang Chỉ và phượng hoàng cao ngạo nhìn ra phía sau Khế Lạc, thấy người đang đi về phía họ chải kiểu tóc bách hoa, áo lụa thướt tha, thật sự là…làm mê đắm lòng người.
Tang Chỉ giật giật khóe môi, lẩm bẩm : “ Thố Tử….tiểu tiên…’’
Thố tử tiểu tiên Anh Lạc nghe thấy tiếng Tang Chỉ gọi, chỉ nghiêng đầu, nhếch môi rồi mới duyên dáng đi trước mặt hai người, nhùn người, nói: “Phượng quân đại nhân, công chúa Tang Chỉ, đã lâu chưa gặp !’’ Nói xong, nàng ta khẽ liếc nhìn hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau của Tuấn Thúc và Tang Chỉ, mặt không chút biểu cảm nhưng bất giác đứng thẳng người.
Phượng hoàng cao ngạo đúng là da mặt rất dày, hôm đó dùng mỹ nam kế lừa Anh Lạc đi làm gian phi, bây giờ lại bị người ta bắt gặp đang thân mật với nữ nhân khác, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, dịu dàng nắm chặt tay tiểu hồ ly giọng trịnh thượng : “ Anh Lạc, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ ?’’
Anh Lạc nghe thấy vậy, nở nụ cười rạng rỡ, chiếc trâm cài tóc cũng lắc lư theo cử động của cơ thể, ngước đôi mắt kiều diễm nhìn Tuấn Thúc. Nàng ta dựa vào bên vai Tuấn Thúc một cách mờ ám nhỏ nhẹ nói : “Phượng quân đại nhân muốn hỏi là vì sao ta lại ở đây, nhiệm vụ làm gian phi của phàm giới đã hoàn thành viên mãn hay chưa, đúng không? Hừ! Phượng quân đại nhân cứ yên tâm, ta vì để hoàng đế đó hoang dâm vô độ, suýt chút nữa phế mất đạo hạnh nghìn năm rồi. Chẳng dễ dàng gì đạo cao nhân bắt giam trong nội cung không ra ngoài được, vào nhầm yêu đạo, khi đó thật sự là…sống – không – bằng – chết !’’
Thố tử tiểu tiên vừa nói vừa không kìm nén được mắt đỏ lên, nước mắt cũng trào ra. Nghĩ đến những ngày vất vả đều vì người đang ở trước mặt này, nhưng nàng thoát khỏi cảnh nguy hiểm thì “tin vui” đầu tiên nhận được chính là Phượng quân đại nhân cướp vị hôn thê của Thất công tử của Long tộc, hai người thầm có tình cảm với nhau, thâm chí châu thai ám kết rồi !
Đây là sự nhạo báng và bi kịch gì chứ? Vị hôn thê này lại chính là hồ ly tinh , đối thủ cạnh tranh của mình. Anh Lạc nghĩ đến đây, liền quay người lườm một cái rất hung dữ, không ngờ lại vừa khéo đụng phải Tang Chỉ với vẻ mặt vô cùng hối hận. Tang Chỉ nắm tay Anh Lạc nói : “ Ngươi suýt nữa bị dánh về nguyên hình? Còn gặp phải yêu đạo nữa sao?’’ Ngừng một lát, Tang Chỉ mới giậm chân quay người, giận dữ chỉ vào phượng hoàng cao ngạo nói : “ Lúc đầu chàng lừa nàng ấy, ta đã không đồng ý, chàng là tên khốn nạn ! Nếu nàng ấy thật sự bị hóa thành tro bụi, cả đời này chàng có thể ngủ ngon được không ?’’
Phượng hoàng cao ngạo thấy nương tử tương lai vẻ mặt đầy căm phẫn, cũng nhướn nhướn mày, ấm ức nói : “ Sao có thể chỉ trách ta? Lúc đầu ta phải dùng mỹ nam kế như vậy chẳng phải vì họa nàng gây ra sao ?’’
“Ta…Chàng đi chết đi, đi chết đi ! Ý của chàng là Thố tử tiểu tiên hôm nay thành ra như vậy là do sai lầm của bản công chúa ?’’
“Ta không nói như vậy, nhưng nếu nàng muốn nghĩ như vậy, ta cũng chẳng có cách nào.’’
……..
Hai người yêu thương nhau đấu khẩu, hoàn toàn bỏ qua Anh Lạc giờ mặt đã tái xanh. Nàng vốn cho rằng, tiểu hồ ly và Tuấn Thúc trong khoảng thời gian mình không ở đây mới nảy sinh tình cảm, nhưng bây giờ xem ra….
Anh Lạc không thể tiếp nhận được sự thực này, người ngây ra như khúc gỗ, đến nước mắt cũng không chảy ra được nữa : “ Làm sao có thể như vậy chứ? Vì sao? Vì sao ?’’
Tuấn Thúc bắt lấy móng vuốt đang nhào đến của tiểu hồ ly thở dài nói : “ Anh Lạc, thực sự ta có lỗi với nàng, ta đã lợi dụng nàng. Bản Phượng quân thiếu nàng một món nợ nhân tình, sau này nàng có gì cần giúp đỡ, ta nhất định vạn chết không từ. Chỉ là…bây giờ ta muốn biết, khi đó nàng đã được ai cứu? Rồi đến trấn Bình Lạc làm thổ thần như thế nào ?’’
Nghe thấy vậy, Anh Lạc cười nhạt một tiếng xua tay. Tuấn Thúc và Tang Chỉ đã bị lưới tiên đột nhiên từ trên trời buông xuống vây giữ, đầu óc Tang Chỉ trống rỗng nói: “Làm sao có thể như thế này chứ? Lưới sen màu mật này rõ ràng là của mẫu thân…”
Tang Chỉ còn chưa dứt lời thì Khế Lạc cũng gào thành tiếng, vừa chạy vừa hét : “ Ta nói rồi, đừng để ta làm mồi côi, đừng để ta làm…nhưng các ngươi cứ muốn….Hu hu ! Mu bàn tay, lòng bàn tay đều là chủ nhân, đều không thể đắc tội, sao ta lại xui xẻo như vậy chứ? Hu hu ! Phượng quân đại nhân, công chúa Tang Chỉ, nếu có ngày hai người được thế chớ có trách ta đó, công chúa Họa Thường vừa đến trấn Bình Lạc đã bắt Thất Thủy và Bích Nữ đi, còn giam cầm ta, gọi Thố tử tiểu tiên, kẻ thù của hai người đến làm thổ thần. Ta…ta cũng là bị ép !’’
Tang Chỉ kinh hãi, ngạc nhiên nói : “ Mẫu hậu?’’
Vừa nói xong, hai người Tuấn Thúc và Tang Chỉ liền nghe thấy từ xa truyền đến tiếng cười lạnh lùng : “ Trong mắt con còn có mẫu hậu ta sao ?’’ Nói xong, lại là tiếng áo giáp va vào nhau loảng xoảng. Thoắt cái, mọi người liền thấy công chúa Họa Thường đưa tinh binh nhuệ tướng của Thanh Khâu quốc, khí thế bừng bừng đi đến, tay ngọc duỗi ra, giận dữ quát : “ Hãy bắt tên khốn nạn đã tuỳ ý bỡn cợt tình cảm của nữ nhân, miệng nói toàn lời giả dối, lừa con gái ta chạy trốn này lại !’’
Tang Chỉ hóa đá.
“Cuối cùng sẽ có ngày, phụ vương và mẫu hậu đưa thiên binh, thiên tướng đến trấn Bình Lạc cứu ta, thay ta đánh phượng hoàng cao ngạo để trả mối thù bị lừa gạt ngày đó.” Câu nói mà trước đây ngày nào Tang Chỉ cũng thành khẩn cầu khấn cuối cùng trở thành hiện thực, nhưng trong thời khắc này, tiểu hồ ly chẳng…vui vẻ chút nào.
Thực ra mẫu hậu à, bây giờ con rất muốn được gả cho tên khốn nạn đã tùy ý bỡn cợt tình cảm của nữ nhân, miệng nói toàn lời giả dối, lừa con gái người chạy trốn này….>0