Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trí không nghĩ tới chuyện mình ôm Tâm lại làm cô nàng khóc, thoáng có phần hoảng hốt. Làm sao bây giờ? Cậu cũng không hiểu sao mình lại chạy thẳng tới ôm Tâm, vốn muốn nói rõ mọi chuyện, nhưng vừa thấy Tâm khóc là cậu quên hết những lời muốn nói, tay chân cứ luýnh quýnh không biết làm gì mới tốt.
“Tâm này, cậu đừng khóc, tớ xin lỗi, dù không biết tớ đã làm gì sai nhưng tớ xin lỗi, được chưa?”
Thiếu niên bối rối đi tới trước người Tâm, chỉ thấy cô nàng cúi đầu sụt sịt, vẫn không chịu nói chuyện với cậu.
“Có chuyện gì thì cậu nói thẳng cho tớ biết, chứ một đứa chưa từng yêu đương như tớ gặp cảnh này thật sự ngáo luôn. Cậu giận tớ lâu rồi, tớ nghĩ mãi không ra lý do, thật sự.”
Nghe Trí nói có vẻ chân thành lắm, Tâm vừa tủi thân vừa ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Mặt mũi đang xinh xắn vì cô khóc mà trở nên lem luốc, Trí lấy tay lau cho cô, động tác vụng về vô cùng. Từ hành động của Trí, có thể thấy cậu ấy rất quan tâm cô…
Dây dưa mãi thế này, chính Tâm cũng mệt mỏi. Cô chụp lấy bàn tay thon dài của Trí, đẩy tay cậu ra rồi hít sâu một hơi và nói:
“Thứ nhất, tớ không biết tại sao cậu lại đem dây buộc tóc của tớ cho người khác, tớ giận là chuyện có thể hiểu được, đúng không? Thứ hai, cậu cho tớ leo cây trong khi ở nhà ngồi học với bé Nhi và thậm chí cậu còn chẳng nhớ đã hẹn tớ đi ăn, tớ giận vì chuyện này cũng có thể hiểu được, đúng không?”
Bình tĩnh lại một chút, Tâm tiếp:
“Cuối cùng, cậu đùa giỡn tình cảm của người khác, ở trước mặt mọi người thì thân thiết với tớ, sau lưng đi hôn gái, cậu nói xem, tớ nên giận không?”
Một tràng dài này, Tâm nói ra xong thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Suốt bao nhiêu ngày qua cô cứ tự dằn vặt bản thân mãi, tự hỏi nhiều lần, rồi cuối cùng chịu không nổi nữa mới đem tất cả nói cho cậu ấy nghe.
Trí sững sờ thật sự, không hiểu ở đâu nhiều lý do như thế. Cậu cảm thấy hơi nhức đầu, đưa tay ra trước ý bảo Tâm chờ chút, sau đó điều chỉnh tâm lý của mình mất vài phút đồng hồ.
Sửa sang lại đầu óc xong, Trí mới nói:
“Cậu bảo tớ đem dây buộc tóc cho người khác? Nói thật với cậu, tớ làm mất, cũng tìm cả ngày mà không thấy, không tin tớ có thể gọi bé Như cho cậu hỏi con bé.”
Để Tâm tin tưởng, cậu thật sự gọi về nhà cho em gái mà không chờ Tâm nói thêm gì.
[A lô? Em đang ăn với bạn, em ăn chưa xong, lát nữa anh ghé qua đón em nha.]
“Như, anh hỏi em chuyện này đã, em nói cho chị Tâm biết xem có phải mấy hôm trước anh bảo em đi tìm dây buộc tóc giúp anh đúng không?”
Trí bật loa ngoài lên.
[Dạ, đúng rồi, à mà bữa trước em quên nói, mấy bữa anh không có ở nhà chị Nhi có vào phòng anh lấy tài liệu học á.]
Trí nghe mà như sét đánh ngang tai, vội hỏi lại:
“Gì? Lúc nào?”
[Em không nhớ nữa...]
Tú Như không để ý lắm đến chuyện này, nói mấy câu xong thì bảo giờ bận, nên có gì nói chuyện sau. Cậu cũng dừng hỏi, ngắt máy, quay sang nhìn Tâm rồi bảo:
“Dù sao thì, cậu thấy đó, tớ không có đem đồ cậu tặng cho ai cả.”
Mặc dù không muốn, nhưng Tâm phải thừa nhận hình như Trí vô tội thật. Cô cầm điện thoại lên, mở ảnh của Nhi và quay màn hình về phía Trí, nói:
“Tớ còn tưởng cậu cho bé Nhi chứ?"
Bình thường Trí không để ý lắm đến người khác, cậu bận rộn suốt ngày, thời gian đâu mà đi xem người ta đăng ảnh gì, nhiều lắm lên facebook tìm hiểu về cuộc sống của Tâm và mấy đứa bạn thân thôi. Thấy tấm hình của Nhi, Trí cũng hơi giật mình vì con bé chụp góc nghiêng, đập vào mắt là phần tóc có cái dây buộc quen thuộc. Tóc Nhi hơi ngắn nên chỉ buộc nửa phần trên, vừa vặn cái mặt hình trái tim hướng ra phía ngoài, để cậu nhận ra cái dây này giống cái của Tâm.
Cậu lắc đầu bảo:
“Không, tớ đâu có cho ai đâu. Tớ còn chẳng biết Nhi cũng có cái buộc tóc giống vậy.”
Không phải giống, mà có thể chắc rằng Nhi đã tự tiện vào phòng và động chạm đồ đạc của cậu. Trí lập tức hiểu ra, bây giờ thì đầu óc khá là nhanh nhạy.
Tâm cũng nhìn kỹ Trí, sốc quên cả khóc.
“Ý cậu là... cậu bị trộm đồ đó hả? Nhưng sao bé Nhi lại lấy cái dây buộc tóc làm gì...”
Trí cười khổ: “Tớ mà biết thì đã không để cậu giận đến bây giờ.”
Tâm nghe xong cảm giác hình như mình hiểu lầm cái gì đó, vội vàng hỏi tiếp:
“Thế cái hôm cậu hẹn tớ đi ăn?”
“Tớ có thể thề, hôm ấy đi sinh nhật anh họ, tớ say cực, về nhà là ngủ liền và tớ không hề hẹn cậu.”
Tâm đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng trùng hợp, há hốc mỏ nhìn Trí:
“Hôm đi sinh nhật đó cậu mặc áo sơ mi đen phải không?”
Cậu chàng cũng ngạc nhiên chớp chớp mắt:
“Ừ, mà tớ đâu có đăng hình, sao cậu biết?”
Thôi rồi, Tâm cứng đờ nhìn Trí, không thể tin được chính mình lại bị cuốn vào trong một cái drama máu chó như phim ngôn tình thế này, tiểu tam quấy phá ngoài đời thực là đây?
Cô nghiêm mặt nhìn Trí, lấy hết dũng khí mà mở miệng:
“Hôm đó… hai người hôn nhau phải không?”
Vừa hỏi xong, cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt có chút ngượng ngùng và áy náy của người đối diện.
Trí nghiêng đầu đi không dám nhìn thẳng vào Tâm, hỏi lại:
“Sao cậu biết?”
“...”
Vậy là hôn nhau thật, cậu ấy không chối. Lúc trước biết họ thân thiết như thế, Tâm buồn lắm, thậm chí khóc bù lu bù loa rồi nghĩ quẩn tùm lum, nào là Trí lừa dối cô rồi bắt cá hai tay bla bla, nhưng bây giờ thì ngược lại, cô rất bình tĩnh, bình tĩnh một cách kỳ cục.