Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tâm thở ra một cách bất lực, nói:
“Giờ chỉ hy vọng không có quá nhiều người chú ý tới bố tao.”
“Khó à nha.”
Dung ngồi xếp bằng trên ghế đá, lắc đầu cảm thán.
“Mày nhìn đi, chú còn chưa kịp đi xa thì bác bảo vệ đã đến bắt chuyện rồi kìa.”
“Chắc bố tao đang hỏi đường đến văn phòng trường đó mày.”
Hai cô gái nhỏ ngồi bàn luận, sau đó ông bố đẹp trai ngời ngời của Tâm đi một mạch từ cổng trường, xuyên qua một cái sân rộng, kéo theo vô số ánh nhìn của mọi người và thẳng tắp đi vào trong.
Trong quá trình đi tới này, ông ấy cứ cười tủm tỉm mãi, làm Tâm hoài nghi nhân sinh.
“Sao trông bố tao có vẻ thích thú thế nhỉ?”
“Tao cũng thấy vậy á, chú đang hưởng thụ ánh nhìn của mọi người kìa… Có cần mách mẹ mày không?”
“Có. Buổi tối về nhà bố chết chắc.”
Sau một loạt bình luận của hai cô gái nhỏ, là những tiếng xì xào bàn tán của đám nữ sinh trong trường. Chính xác thì người đàn ông kia cũng đã U40 rồi, nhưng mà nhìn chẳng khác gì 29 30 tuổi, vừa trẻ vừa đẹp, da lại trắng sáng, ai bảo người ta là con lai đây?
Có mấy nữ sinh tò mò bám trên lan can nhìn chằm chằm vào, hỏi:
“Ủa anh kia là ai vậy? Giáo viên tiếng Anh mới hả?”
“Chắc vậy á, hình như người nước ngoài, hay qua bắt chuyện thử?”
“Đứa nào giỏi tiếng anh, ra bắt chuyện đi kìa!”
Cả bọn xôn xao nháo nhào cả lên, rồi một đứa trong đó cả gan chạy lẹp bẹp đến bên cạnh người đàn ông đẹp trai kia, hai mắt long lanh, dùng thứ tiếng Anh tự cho là cao siêu của mình mà hỏi:
“Hi, may i help you?”
Thấy có người xông tới, người nọ hơi sững lại rồi cười nhẹ một cái. Đám con gái suýt thì hét ra tiếng, bởi vì thật sự rất ít khi gặp người đẹp trai như vậy, lúc cười lên chẳng khác gì đang tỏa sáng lấp lánh!
Người nọ gật đầu tỏ ý mình cần giúp đỡ, rồi đột nhiên mở miệng:
“Cho chú hỏi, văn phòng trường ở đâu vậy?”
“Ý?”
Cả đám có hơi bất ngờ trước câu hỏi này, phát âm tiếng Việt vô cùng chuẩn, đặc sệt âm giọng miền Nam.
Nữ sinh đứng gần nhất hơi ngơ ngác đưa tay chỉ vào một phòng cách đó không xa:
“Bên này ạ.”
“Cảm ơn.”
Nói xong, người đàn ông tóc vàng kia đi mất tăm, để lại một bóng lưng tiêu sái.
“Ủa? Người Việt hả ta?”
“Tao nghĩ là người nước ngoài mà ở Việt Nam lâu rồi á!”
“Chắc là giáo viên mới thật đó, có đứa nào chụp được hình chưa bây?”
“Có tao! Má, giống diễn viên ghê! Hồi nãy ổng còn xưng chú nữa, tao đang định kêu anh á!”
Đám con gái rất là tò mò, đều mở to mắt nhìn theo, thậm chí suýt thì bám vào tận văn phòng trường mà nói chuyện.
Lúc này, bên trong văn phòng không có nhiều giáo viên lắm, vì bọn họ đa phần đều đang tụ tập trong phòng nghỉ riêng.
Dương vừa bước vào, cô Chiêu Minh lập tức đứng lên, kém chút nữa đã mở miệng bắn tiếng Anh với anh, may mà anh kịp thời chặn lại:
“Chào cô giáo, tôi là phụ huynh của em Hoàng Ngọc Minh Tâm.”
Cô Chiêu Minh bối rối nhìn anh, rồi mới cúi đầu đáp:
“A, hả? À chào anh, tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp bé Tâm và Dung. Anh ngồi đi.”
Cô mở miệng mời người nọ ngồi, trong lòng thì đang nghĩ, sao Tâm và bố không giống nhau chút nào? Tên của bố con bé là Hoàng Phi Dương, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ đến việc anh ta lại là người nước ngoài!
Cô Chiêu Minh hắng giọng rồi bắt đầu giải thích:
“Chuyện là thế này, hôm qua…”
Văn phòng làm việc hiện tại chỉ có hai người, Dương ngồi nghe mà càng ngày càng bực mình, rốt cuộc không nhịn được phải cắt ngang.
“Cô nói Dung với Tâm đánh bạn như vậy là bạo lực học đường, có người kiến nghị đình chỉ?”
“Vâng.”
“Cô nói với phụ huynh bé Dung chưa?”
“À, phụ huynh bé Dung còn chưa tới…”
Dương khó hiểu nhìn người đối diện:
“Vậy chẳng lẽ cô không biết cậu ruột của Dung là hiệu trưởng của trường này?”
“Hả? Không… tôi không biết.”
Cô Chiêu Minh đâu phải thần thánh mà đi điều tra gia phả của hiệu trưởng chứ, cũng đâu rỗi hỏi xem cậu của Dung là ai! Vừa nghe được tin này, cô thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình.
“Còn nữa, cô hỏi học sinh trong lớp nguyên do khiến bọn nhỏ đánh nhau chưa?”
“Có hỏi qua An và một bạn nữ sinh khác rồi, hơn nữa đám học sinh xung quanh đều nói....”
Dương cứng rắn chặn lời cô, nói:
“Cô làm việc thất trách quá rồi đó, muốn hỏi thì cũng phải hỏi những bạn chứng kiến, gom góp ý kiến trước, nghe bọn nhỏ đồn thổi rồi phán xét vô cớ như vậy, cô muốn mất việc hay sao?”
Đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với một giáo viên chủ nhiệm như vậy, Chiêu Minh sững sờ nhìn anh.