Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày thứ hai đến trường, Tâm rốt cuộc chịu mặc áo dài đi học. Mặc dù chỉ mới lớp 10, cô đã cao 1m68, hai anh em bọn họ mặt mũi không giống nhau, nhưng đều thừa hưởng gen siêu cao siêu xịn của bố.
Nhìn vòng eo nhỏ xíu của mình trong gương, Tâm không khỏi cảm ơn bố mẹ, chỉ là ngực giống mẹ… có hơi nhỏ.
Cô dùng tay chỉnh đi chỉnh lại mấy lần phần áo ngực, cảm giác mặc quần áo sát người vẫn hơi kì cục chút.
Tâm đang đứng ngắm nghía chỉnh sửa tóc tai thì bị một tiếng kêu siêu to dọa cho giật mình.
“Mun ơi, rốt cuộc mày có đi học không? Anh chờ mày lâu lắm rồi đó!”
Cô cầm lấy ba lô trên giường, đi ra phía cửa, vừa hay nhìn thấy ông anh trai của mình ở đó, bực mình nói:
“Còn nửa tiếng nữa mới vô học mà anh la cái gì? Với lại em lớn rồi, đừng có kêu em là Mun nữa.”
Tuấn Anh nhìn em gái mình, cười bảo:
“Tên Mun đẹp mà?”
Anh không ngờ em gái nhỏ ngày nào vẫn còn chạy theo đuôi mình bây giờ đã lớn rồi, mặc áo dài vào càng ra dáng thiếu nữ hơn.
"Vâng, đi thôi, anh Cún!” Tâm liếc mắt.
Ở nhà bọn họ đều có tên riêng, bố luôn gọi anh hai là Cún, còn cô là Mun, tên như người, hai đứa chẳng khác gì chó với mèo cả, luôn gây nhau.
Đang lúc hai anh em đứng trước cửa phòng trừng mắt nhìn nhau, giọng của mẹ vọng ra từ trong bếp:
“Hai đứa cầm tiền ăn sáng theo chưa?”
Đó là một người phụ nữ còn thấp hơn Tâm, khuôn mặt hiền từ, trên tay còn đang cầm một cọng rau, từ trong bếp nhìn về phía bọn họ.
“Dạ rồi, bọn con đi đây.”
Hai anh em đáp, sau đó cùng nhau đi bộ tới trường. Đúng vậy, đi bộ. Tâm phải đi bộ, mà ông anh trai đáng ghét của cô cũng không khác gì hết. Từ nhà bọn họ mà cuốc bộ đến trường mất khoảng mười lăm phút chứ không ít, vậy nên mỗi sáng đều phải dậy sớm, nhưng mà không phải chuyện khó khăn gì, bọn họ dậy sớm quen rồi.
Tâm vừa đi vừa nghĩ, hôm nay được nhìn thấy lớp trưởng, tâm trạng lập tức phơi phới.
Thấy em gái cứ cười ngu, Tuấn Anh đưa tay vỗ vỗ đầu nó:
“Nhìn mặt hớn hở của mày như kiểu đang yêu vậy.”
Bị nói trúng tim đen, Tâm đỏ mặt hất tay ông anh ra:
“Yêu cái gì mà yêu, anh nói bậy mẹ cạo đầu em bây giờ.”
Hai đứa ở trên đường vừa đi vừa nói chuyện, một số người qua đường không khỏi đưa mắt liếc nhìn. Nguyên nhân đơn giản, bởi vì quả đầu của Tuấn Anh quá chói mắt. Mặc dù thời này mấy đứa nhỏ sống rất thoáng, nhưng mà nhuộm vàng đi học còn chưa bị giáo viên cạo trọc thì đúng là hiếm thấy.
Hết cách, hồi cấp hai Tuấn Anh bị giáo viên nhắc nhở nên đã phải nhuộm rất nhiều lần rồi, nhuộm đen. Nhưng mà được một thời gian cũng phai màu, biến thành nửa socola nửa vàng, nhìn gớm muốn chết. Bây giờ lên cấp ba, phải nhờ phụ huynh đi nói chuyện với trường mới được đặc cách đó, vả lại mặt mũi của anh cũng giống người ngoại quốc, giáo viên đành cho qua, không quản cái quả đầu vàng của anh nữa.
Lúc Tâm đi ngang qua một quầy bán sữa đậu nành, nhanh tay chụp ông anh lại, nói:
“Chờ tí, em mua sữa đã.”
Tuấn Anh cười trêu:
“Lớn rồi còn uống sữa hả?”
“Ơ? Thế anh không uống à?”
“Uống.”
Thế là hai đứa hai hộp sữa đậu nành, vừa đi trên đường vừa uống, lúc đến cổng trường cũng vừa vặn hết luôn.
Tâm nhìn từ xa thấy bóng người cao ngất quen thuộc, vội vàng đem hộp rỗng chỉ còn mấy viên đá nhét vào tay ông anh của mình. Nhân lúc anh trai còn chưa kịp phản ứng, cô co chân lên chạy vù vào trong, đuổi theo người kia.
Lớp trưởng của cô!
Mặc dù chỉ là nhìn từ xa, nhưng mà cô lập tức có thể nhận ra ngay!
Chạy vội mấy bước đuổi theo, sau đó mới thả chậm dần bước chân, điều chỉnh hơi thở của mình lại.
Thấy em gái đột nhiên chạy theo trai bỏ mình đứng ngơ ngác trước cổng, Tuấn Anh buồn rầu. Chẳng lẽ em gái anh biết yêu thật rồi? Cái đuôi nhỏ của mình biến thành cái đuôi nhỏ của người khác? Cái này để anh làm sao chấp nhận được bây giờ?
Đang lúc Tuấn Anh chán nản, giáo viên trực cổng chỉ vào hắn rồi kêu:
“Em kia, đầu tóc kiểu gì thế hả?”
“...”
Tuấn Anh cầm hai hộp sữa, không tìm được thùng rác để vứt, cứ thế đứng ở cổng với hai hộp rỗng trên tay, phải giải thích một hồi với vị giáo viên kia về quả đầu của mình mới được cho đi. Đâu phải ai cũng biết đặc quyền của anh trong trường, kết quả là vô cớ bị mắng một trận, suýt nữa trễ học.
Tâm không hay biết ông anh mình gặp họa, chỉ lo đi theo lớp trưởng, trái tim nhỏ đập điên cuồng lên. Cô hít sâu mấy hơi, nhẹ giọng gọi:
“Lớp trưởng.”
Hữu Trí đi ở phía trước chợt quay đầu lại, bởi vì hai chữ này có chút quen tai. Thấy rõ người kêu mình, Trí gật đầu:
“Chào cậu.”
Thấy hôm nay cô nàng mặc áo dài, Trí cũng thầm khen, đúng là dáng người rất đẹp, so với mặc áo sơ mi thì áo dài xinh hơn nhiều. Chỉ đơn giản là thưởng thức vậy thôi, tuyệt nhiên không có bất kì ý gì khác.
“Hôm nay cậu đến sớm thế?” Tâm đi đến bên cạnh, hỏi.
Thiếu niên không mặn không nhạt đáp:
“Bình thường đều tới sớm mà.”
Thái độ này không làm Tâm khó chịu, bởi vì cô phát hiện cậu ấy nói chuyện với ai cũng là một bộ ai hỏi gì đáp đó, rất ít khi bắt chuyện với người khác. Nhớ hôm qua được cho một ly trà sữa, cô đoán, lớp trưởng chắc là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.